SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Editor: MaryZoe

“Mau gọi điện thoại!”

Sau khi Quý Dữ nói với Hạ Trụ xong liền bước nhanh về phía trước, trước lúc Quý Hằng lên xe liền bắt lấy cổ tay của hắn, “Cậu đứng ở đây, đừng nghĩ có thể đi.”

Quý Hằng buồn cười, nghiêng nghiêng đầu về phía Cục Công An: “Tôi muốn chạy cậu có thể ngăn cản được sao? Không nhìn xem nơi này là chỗ nào?”

Quý Dữ hồi đáp bằng một tiếng cười nhạo: “Như thế nào, cậu dám ra tay với người mang thai sao?”

Cũng giống vậy mà nghiêng đầu về Cục Công An, “Muốn đi vào chung với bọn họ?”

Biểu tình Quý Hằng lạnh xuống, hắn nhìn Quý Dữ, lại liếc mắt nhìn Hạ Trụ đứng sau lưng Quý Dữ, nhún vai: “Được rồi, tôi không đi, tôi ở chỗ này nhìn hai người.” Nói xong thu hồi bước chân đã tiến vào bên trong xe.

Quý Dữ quay đầu lại hỏi Hạ Trụ: “Làm sao rồi? Gọi được không?”

Hạ Trụ gật đầu, điện thoại vừa thông liền nói: “Kiều Kiều, em ở nhà sao? Tiểu Vũ Trụ có ở bên cạnh em không?”



Một đầu khác, Hạ Kiều nhìn Tiểu Vũ Trụ chơi đùa, một bên nghe điện thoại với Hạ Trụ.

“Em ở nhà nha, Tiểu Vũ Trụ ở đây, nó chơi đến thật vui vẻ.”

“Đang ở trên xe học đi đây, anh nghe tiếng chẳng phải sẽ biết, có âm vang lên này.”

“Người kỳ quái thì sao?”

Hạ Kiều quay đầu lại nhìn mẹ Nhuận Nhuận ở bên cạnh, “Không có a, bất quá có một người bạn của em tới chơi hôm nay. Không có việc gì, cô ấy lập tức rời đi rồi.”

“Quản gia vẫn một mực giữ cửa, Tống Minh thúc cũng ở đây, trong nhà không chỉ có một mình em.”

“Yên tâm đi, bên em hết thảy bình thường, việc của hai anh xong xuôi liền về sớm một chút đi.”

“Ừm được, đợi lát nữa gặp.”

Hạ Kiều mới vừa cúp điện thoại, mẹ Nhuận Nhuận ở một bên thu thập đồ vật liền cười hỏi: “Anh của em sắp về chưa?”

Mẹ Nhuận Nhuận là bạn bè Hạ Kiều quen biết trên Cool Shot, sau khi cô tới Long Thành đã hẹn Hạ Kiều vài lần, Hạ Kiều cũng bớt thời giờ tới hai lần, bất quá một lần cũng chưa mang Tiểu Vũ Trụ theo.

Hôm nay cô phải mang con rời khỏi Long Thành, mà sân bay vừa lúc cách Hạ gia không xa, vì thế liền muốn hai người gặp mặt ngắn ngủi trong nhà Hạ Kiều, nhân tiện nhìn Tiểu Vũ Trụ vẫn luôn chưa gặp được, tạm biệt.

Khi mẹ Nhuận Nhuận gọi điện thoại tới đã là giữa trưa mười hai giờ rưỡi, mà vé máy bay là hai giờ rưỡi, thật sự là tới đây tạm biệt rồi liền đi ngay, Hạ Kiều ngẫm lại cũng liền đồng ý.

Đây này, mới vừa ngồi nửa tiếng đã phải đi.

Hạ Kiều cười nói: “Đúng vậy, lập tức liền trở về.”

Cô đứng lên, lại đến giá sách cầm một bộ xếp gỗ Nhạc Cao hoàn toàn mới, “Ưm, cái này tặng cho Nhuận Nhuận.”

Nhuận Nhuận là một tiểu Omega đáng yêu, cho dù sắp ba tuổi, cũng vẫn là một tiểu đoàn tử hồng hồng mềm mại, lông mi nó rất dài, tính cách cũng đặc biệt an tĩnh, sau khi tới vẫn luôn vô cùng ngoan mà nằm trong ngực mẹ nó.

So sánh một cái, Tiểu Vũ Trụ hoạt bát hơn nhiều, rõ ràng nhỏ hơn Nhuận Nhuận hai tuổi, lại giống như một người anh, một hồi đưa bánh quy nhỏ của mình cho nó, một hồi lại đưa đồ chơi của mình nó.

“Xe xe ——”

Tiểu Vũ Trụ đẩy xe học đi tới trước mặt Hạ Kiều, tay nhỏ chỉ chỉ xe học đi, lại chỉ chỉ Nhuận Nhuận đang uống sữa bột, chớp chớp mắt nói, “Cho ~”

Mẹ Nhuận Nhuận vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn Tiểu Vũ Trụ nga, nhưng mà cái này không có tiện nhận, bất quá sau khi trở về cô sẽ mua một cái giống của con cho Nhuận Nhuận chơi, như vậy được không?”

Tiểu Vũ Trụ nhăn mày nhỏ nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu.

Mẹ Nhuận Nhuận cười xoa đầu Tiểu Vũ Trụ, lại nói với Hạ Kiều: “Chị không quấy rầy nữa, lúc này cũng nên xuất phát đi sân bay rồi.”

Hạ Kiều tâm tình không tồi mà bế Tiểu Vũ Trụ lên: “Để em đưa chị ra cửa.”

“Được a, cái kia, hành lý của chị có lẽ còn phải nhờ vị Tống tiên sinh ở cửa cầm một chút.” Mẹ Nhuận Nhuận ngượng ngùng nói.

Hạ Kiều nói: “Không thành vấn đề, em đi kêu thúc ấy.”

“Vậy thật cám ơn.”

Cười cười nói nói, hai người ôm bé con nhà mình cùng đi xuống lầu, Tống Minh cầm hành lý theo phía sau.

Đi đến cổng lớn lại nói hai câu, các cô mới vẫy tay tạm biệt nhau.

Nhìn xe taxi rời khỏi tầm mắt, Hạ Kiều nói với Tống Minh: “Tống thúc, thúc cũng đi làm chuyện của mình đi, anh hai bọn họ lập tức sẽ trở về, cháu vừa lúc dỗ Tiểu Vũ Trụ ngủ trưa luôn.”

Tống Minh nhìn thời gian, cười nói: “Được, thúc về trước quân đội trước, có việc gì thì liên lạc với thúc.”

Hạ Kiều vẫy vẫy tay: “Vâng, gặp Tống thúc sau.”

“Tạm biệt.”

Người ngoài toàn bộ đi rồi, tâm tình Hạ Kiều rất tốt mà ôm Tiểu Vũ Trụ trở lại nhà chính.

Vào nhà, cô gõ gõ mũi Tiểu Vũ Trụ, nhẹ giọng hỏi: “Buồn ngủ hay không nha?”

Tiểu Vũ Trụ nguyên bản ngồi trong lòng cô chơi bàn tay bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm phương hướng nào đó.

Hạ Kiều ngẩn người, theo ánh mắt của Tiểu Vũ Trụ nhìn qua ——

Đập vào mắt là phòng khách rộng rãi sáng ngời, vật dụng khắc gỗ đắt giá dưới ánh mặt trời hiện lên tông màu nâu đỏ nhàn nhạt tia nắng, mặt đất sạch sẽ ngăn nắp, trên sô pha trống không, chỉ có trên bàn trà bày một mâm trái cây và một phần điểm tâm.

“Con đang nhìn cái gì?”

Hạ Kiều bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Trụ, đùa nó nói, “Có phải muốn ăn ít điểm tâm hay không? Cô kêu dì Trần làm cho con, món trên bàn kia không tốt, đã lạnh rồi, chỉ bày ra nhìn…”

Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, bỗng nhiên rùng mình một cái.

Hạ Kiều tức khắc im lặng, khẩn trương nói: “Làm sao vậy? Con lạnh không?”

Tiểu Vũ Trụ không lên tiếng, nó chợt quay người lại rúc vào lòng Hạ Kiều, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ cô, cẳng chân kích động mà đá a đá: “Xiu! Xiu! A nha phao phao!”

“Phao phao? Cái gì phao phao?”

Hạ Kiều có chút lờ mờ, tuy rằng thời gian ở chung với Tiểu Vũ Trụ không ngắn, nhưng tiếng anh cô vẫn không mấy thông thạo, bất quá cô thấy được Tiểu Vũ Trụ sợ hãi, không khỏi nhìn qua phòng khách trống vắng, sinh ra một chút bài xích khó lòng giải thích.

Cô lui về sau hai bước, “Chúng ta đi hoa viên xem cá nhỏ được không?”

Hạ Kiều vừa nói vừa lùi tiếp hai bước, trong lúc đó không ngừng nhìn xung quanh, nhưng mặc kệ nhìn thế nào cũng không phát hiện đồ gì sẽ làm Tiểu Vũ Trụ sợ hãi, cô nhăn nhăn mày, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, Tiểu Vũ Trụ bị làm sao vậy?

Cô nháy mắt mấy cái, quay người lại đi ra ngoài như thường.

Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu lại, một loại cảm giác bị đưa vào tầm ngắm phong tỏa đáng sợ xông lên đỉnh đầu, cả người cô lập tức cứng ngắc, tóc gáy dựng thẳng lên.

“Vu ——”

Tiểu Vũ Trụ chôn mặt vào càng sâu, cả người rúc thành một đoàn, trong miệng còn buồn bực khó chịu mà hô, “Phao phao, phao phao……”

Hạ Kiều rốt cuộc minh bạch phao phao(pào pào) là cái gì, là Tiểu Vũ Trụ kêu cô chạy(pǎo)!

Cô nuốt một ngụm nước bọt, cấp tốc nhấc chân, cũng không quay đầu lại mà ôm Tiểu Vũ Trụ chạy ra ngoài cửa, nhưng mới chạy được hai bước, miệng muốn gọi người tới mới vừa mở ra, cả người liền rầm một tiếng ngã trên mặt đất.

Mắt đầy đốm sao, máu toàn thân tựa hồ đều ở cùng thời khắc đó mà sôi trào, tuyến thể sau gáy bị đâm vào đau đớn.

—— là Alpha dùng tin tức tố mạnh mẽ kích thích tuyến thể của cô!

Không rảnh lo khuỷu tay bị trầy da, cũng không rảnh lo cơn đau buốt khó nhịn sau cổ, mắt Hạ Kiều nhìn Tiểu Vũ Trụ cuộn tròn nguyên vẹn trong ngực mình, một tay chống đất, muốn đứng lên tiếp tục chạy.

“Rầm!”

Hạ Kiều mới đứng lên liền hệt như rối gỗ bị cắt đứt dây, lại một lần thoát lực mà ngã trên mặt đất.

Lần này, cô bị đối phương công kích tin tức tố đè ép gắt gao cực độ, không chỉ đầu váng mắt hoa, còn khó chịu đến buồn nôn liên tục, đừng nói gọi người tới, thở thôi cũng trở nên khó khăn.

Cô cũng không bò dậy nổi nữa, chỉ có thể co người, dùng sức ấn Tiểu Vũ Trụ vào trong lòng ngực, tay và nửa người trên đều cực lực mà bảo vệ nó.

“Hô ——” ngực phập phồng, Hạ Kiều dùng sức mà thở phì phò.

Cô gian nan giương mắt nhìn sang Alpha điên cuồng phóng thích tin tức tố, chỉ liếc mắt, liền cảm nhận được khoảng cách hơn kém giữa hai người ——

Alpha này cao lớn, cường tráng, làn da màu nâu, tướng mạo bất thiện, dưới lớp quần áo đen mỏng là từng khối cơ bắp gồ lên, bàn tay to lớn thoạt nhìn có thể dễ như trở bàn tay mà bóp gãy cổ họng người khác.

Mồ hôi ròng ròng tuôn ra, Hạ Kiều ôm chặt Tiểu Vũ Trụ dịch về phía sau từng chút.

Làm sao bây giờ?

Cô phải làm sao bây giờ?

Kéo thời gian! Cần phải kéo dài thời gian!

“Cô là một Omega phi thường dũng cảm.”

Người đàn ông có hốc mắt sâu mũi ưng cười nhìn bộ dáng chật vật của Hạ Kiều, nhẹ giọng nói, “Cô nhìn rất vừa mắt, đáng tiếc tôi không có thời giờ quen biết cô, còn có người đang chờ tôi.”

Dứt lời hắn đi đến trước người Hạ Kiều, cong lưng, năm ngón tay phủ lên lưng Tiểu Vũ Trụ.

Đầu ngón tay mới tiếp xúc lên chất vải lông xù, một cánh tay mảnh khảnh đã giữa đường vươn ra, ba một tiếng nắm lấy hai ngón tay người đàn ông nọ.

Hạ Kiều một tay ôm chặt Tiểu Vũ Trụ, một tay nắm lấy ngón tay người kia, cô hung hăng mà trừng mắt với đối phương, mặt với cổ đều vì cố sức mà nổi đỏ. Cô rất muốn lớn tiếng kêu to, nhưng cổ họng giống như ách lại, đau như thiêu như đốt, làm thế nào cũng gọi không ra tiếng.

Người đàn ông nhướng mày, hắn cực kỳ thưởng thức loại Omega tính tình ác liệt như này, đang muốn nói hai câu, ngón tay đã bất thình lình bị lôi kéo, tiếp theo đầu ngón tay tuôn ra cơn đau như kim châm!

Cắn bàn tay không đau, cắn ngón tay đau cũng có thể nhẫn, nhưng chỉ cắn khối thịt trên đầu ngón tay kia, đau đớn liền nháy mắt tăng lên nhiều vô số kể. Người nọ vặn chặt mi, không hề khách khí mà vung tay lên.

“Oa ——”

Bàn tay còn chưa hạ xuống, bé con rúc trong lòng Hạ Kiều liền lớn tiếng khóc.

Người đàn ông liếc mắt, chửi nhỏ một tiếng.

Hắn một tay dứt khoát tháo khớp cằm Hạ Kiều, nắm chặt quần áo bé con dùng sức kéo, tức khắc đoạt được nó ra từ trong lòng ngực Omega nhỏ yếu.

Thật sự quá đơn giản.

Omega vĩnh viễn đừng nghĩ tới việc muốn phản kháng Alpha.

Người nọ vẫy vẫy bàn tay bị cắt rớt một miếng thịt, trong miệng khẽ tê* hai tiếng.

(*Âm thanh tạo ra khi cắn răng hít gió vào miệng, đổi thuần việt thì đọc thô quá nên tui để vậy.)

“Cảm ơn cô tiễn cái tên Alpha kia đi, hắn thật vướng bận.”

“Tôi chỉ muốn thừa dịp không có hắn ở đây mà lẻn vào, cô lại trực tiếp tiễn hắn đi, thật sự rất nỗ lực, phòng này cũng không ai tới, cũng vô cùng tốt.” Người nọ một bên nói chuyện kích thích Hạ Kiều, một bên từ trong túi lấy ra một bình phun sương phun vào Tiểu Vũ Trụ đang khóc lớn.

Hốc mắt Hạ Kiều muốn nứt ra, trơ mắt mà nhìn Tiểu Vũ Trụ từ khóc lớn biến thành thút thít, thẳng đến khi nhắm mắt ngủ.

Cô nôn nóng vạn phần, lại không có biện pháp với phản ứng của cơ thể, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô hận tới hai mắt đều sung huyết phiếm hồng.

“Sách, quả nhiên giống những gì đã trao đổi với hắn, cái gì mà phủ tướng quân sắt thép kiên cố, cứ như bã đậu.”

Người đàn ông đắc ý nhảy lên bệ cửa sổ, vẫy vẫy tay với Hạ Kiều, “Tạm biệt, tiểu hoa hồng, chúng ta có duyên gặp lại.”

“Koah ——” một tiếng, cửa sổ bị đẩy ra.

Người đàn ông đắc chí hài lòng cướp được chiến lợi phẩm, muốn theo đường cũ trở về, nhưng mới nhảy vào bụi hoa, hắn liền dừng lại, tươi cười cũng ngưng trọng trên mặt, vườn hoa vốn không nên có một bóng người, lại đứng mười Alpha thân hình cao lớn.

Mà đứng ở trung tâm, lại là một Omega.

Hai tay Quý Dữ nắm chặt thành quyền, đôi mắt bốc hỏa mà đánh giá kẻ đột nhập này.

Cho dù trong điện thoại Hạ Kiều nói không có việc gì, bọn họ cũng không dám thiếu cảnh giác, dù gì thì Quý Hằng chung quy sẽ không vô duyên vô cớ mà kéo thời gian của bọn họ, cho nên cúp điện thoại rồi bọn họ lập tức đuổi về.

Không nghĩ tới, mới chưa đầy hai mươi phút, trong nhà liền xảy ra chuyện!

Thời điểm nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ vẫn không nhúc nhích nằm trong tay hắn, trong lòng Quý Dữ lửa cháy càng cao.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn đối phương nghiến răng nghiến lợi nói ——

“Tôi thật sự quá mẹ nó thích cái loại nhân vật phản diện nói nhiều như thế!”

“Lăn tới đây —— Chuẩn, bị, chết, cho, lão, tử!”

Bình luận

Truyện đang đọc