SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

“Những chuyện đó Hạ Kiều biết không?” Chờ Hạ Trụ dừng lại, Quý Dữ kiềm được nhẹ giọng hỏi.

Hạ Trụ lắc đầu: “Nó không biết.”

Nói rồi buông tiếng thở dài, “Nếu nó biết khẳng định sẽ rất khó chịu, nói không chừng còn tự trách, áy náy, đổ trách nhiệm lên đầu mình, cho nên……”

Cho nên ba lựa chọn che giấu, nói với Hạ Kiều mẹ bọn họ là bởi vì cơ thể suy nhược sinh bệnh mà mất đi, chứ không phải khó sinh.

Cho nên Hạ Kiều cũng không biết, kỳ thật cô ở trong bụng mẹ chỉ được bảy tháng, là em bé bị sinh non, thời điểm sinh ra móng tay còn chưa mọc đủ.

Đó là lí do hắn có thể lưu ban, vẫn luôn học cùng trường với em gái, tiện để chiếu cố cô.

“Kiều Kiều khi còn nhỏ rất yếu.”

Hạ Trụ nhìn phía trước, duỗi tay hư hư mà đo, “Chỉ nho nhỏ như vầy, hệt như hạt đậu, một ngón tay là có thể đẩy ngã, còn phải nằm trong bệnh viện, có thể lớn tới hiện tại quả thực là ông trời phù hộ……”

Quý Dữ ở một bên trầm mặc mà lắng nghe.

Nói nói, Hạ Trụ bỗng nhiên dừng lại, hắn nghiêng đầu thấp xuống ngang cánh tay Quý Dữ: “Cậu thì sao? Khi còn nhỏ cậu như thế nào?” Thấy không khí phòng ngủ ngột ngạt, hắn nỗ lực đổi đề tài.

“Tôi khi còn nhỏ?”

Bỗng nhiên đề tài bị chuyển khiến Quý Dữ thoáng sửng sốt, hắn hồi tưởng nói, “Thì…… là một nhóc quỷ.”

“Ei?” Tiểu Vũ Trụ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Quý Dữ.

Nó không chơi đùa gì từ lúc Hạ Trụ bắt đầu nói, đặc biệt ngoan mà nép trong lòng Quý Dữ, toàn bộ hành trình không ồn ào cũng không quậy phá, còn chủ động duỗi tay nắm lấy ngón tay cái Hạ Trụ.

Quý Dữ cười nhéo nhéo mặt nó: “Đúng vậy, ba của con khi còn nhỏ là một nhóc quậy, hoàn toàn nuôi thả, mỗi ngày chỉ cần hoàn thành bài tập là có thể đi chơi thoải mái, mỗi cuối tuần ông của con đều mang ba ra ngoài chơi, đi vườn bách thú, công viên giải trí hoặc là nhà thiên văn linh tinh, hắn nói khi còn nhỏ thấy nhiều người, trưởng thành lá gan cũng lớn hơn.”

“Bây giờ lá gan của ba thật sự rất lớn.”

Hắn lại nhìn về phía Hạ Trụ, “Anh từng tới nông thôn chơi chưa?”

Hạ Trụ lắc đầu.

“Tôi đi qua rồi a! Chơi cực vui!”

Quý Dữ cười hồi tưởng lại quá khứ, “Tôi xuống ao bắt cá, leo cây đào tổ chim, còn bị ngỗng trắng đuổi theo nữa, sách, ngỗng chỗ đó siêu dữ, sẽ đuổi theo mỗ người, tôi bị mổ rất nhiều lần a, sau đó phát hỏa, lập tức gặp ông chủ mua con ngỗng đó lại, lấy cái nồi sắt trực tiếp hầm thịt!”

Tiểu Vũ Trụ hai mắt tỏa sáng mà nhìn Quý Dữ, phối hợp mà hé miệng: “Oa nga ——”

Áp suất trong phòng ngủ thoáng chốc tiêu tán đi rất nhiều.

Quý Dữ cúi đầu, sờ sờ đầu Tiểu Vũ Trụ: “Cảm ơn con trai, ngươi thật ủng hộ a.”

Hạ Trụ câu môi, học theo nói: “Oa nga.”

Quý Dữ: “……”

Hắn phụt cười vui vẻ, “Cảm ơn vợ a, anh cũng rất ủng hộ.”

Hạ Trụ sửa miệng: “Cậu nên kêu tôi là chồng chứ.”

Quý Dữ đứng lên: “Anh nói gì vậy?”

Hắn làm bộ mờ mịt mà chớp chớp mắt, nhấc chân đi ra ngoài, nhún nhún vai, “Cái gì tôi cũng nghe không hiểu.” Giơ tay chỉ Tiểu Vũ Trụ, “Anh ở chỗ này trông Tiểu Vũ Trụ đi, tôi tìm em gái anh tâm sự.”

“Cậu tìm Kiều Kiều? Làm gì?” Hạ Trụ hỏi.

“Dù sao cũng phải tỏ thái độ chút chứ.”

Quý Dữ sờ sờ gáy, “Thế nào thì bây giờ tôi cũng coi như là anh……” Hắn dừng một chút, “Anh, anh dâu, không thể cái gì cũng không nói đúng không, hơn nữa chuyện video theo đạo lý tôi nên đến nói hai ba câu.”

“Được rồi, anh ngồi đây là được, tôi không có ăn thịt em gái anh đâu.”

Dứt lời, Quý Dữ mở cửa phòng.

Mới đi ra ngoài, cơ thể liền bỗng chốc dừng lại, tiếp theo nâng tay lên, phi thường tự nhiên mà đóng cửa.

Chờ cửa đóng lại, hắn mới giật giật chân.

Nước thấm vào vớ, dính vào da thịt, Quý Dữ cúi đầu, như suy tư cái gì mà nhìn sàn nhà dưới chân, cuối cùng không lên tiếng, nâng chân lên, coi vớ như giẻ lau mà lau sạch mặt sàn trước cửa.

Lau xong, hắn đi đến phòng Hạ Kiều: “Cốc cốc cốc.”.

“Ai vậy?”

Quý Dữ nói: “Tôi, là Quý Dữ.”

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh, cửa bị mở ra.

Hạ Kiều đeo mắt kính, giọng mũi hơi nặng: “Có chuyện gì sao? A, đúng rồi, chuyện hôm nay…… Là tôi không đúng, thực xin lỗi.”

“Không sao.” Quý Dữ nhanh chóng mà đánh giá Hạ Kiều, tiếp theo nghiêng nghiêng đầu qua bên cạnh, ý bảo, “Nếu không chúng ta đổi chỗ ngồi xuống nói chuyện chút đi? Sân thượng, thư phòng, hoặc là phòng khách cũng được, tôi còn chuyện khác muốn nói với cậu.”

Hạ Kiều lui về sau một bước: “Cậu vào đi, nói trong phòng tôi là được, không có gì đâu.”

Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Cũng được.”

Nói xong, hắn cất bước tiến vào.

Bên kia, Hạ Trụ có chút tâm tư bất định.

Hắn chơi với Tiểu Vũ Trụ một hồi liền phải nhìn qua phòng Hạ Kiều một cái, chơi một hồi phải nhìn một cái, làm cho Tiểu Vũ Trụ chơi với hắn không mấy vui vẻ, hầm hừ mà đẩy tay hắn ra, tự mình chơi xếp gỗ.

Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, yên lặng mà ngồi một bên.

Hắn suy đoán Quý Dữ có thể sẽ trực tiếp nói chuyện của Tiểu Vũ Trụ cho Hạ Kiều biết, kỳ thật hắn rất do dự, vừa rồi cũng vậy, lời nói đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược trở vào.

Nếu Quý Dữ nói……

Vậy cũng không tồi, chỉ không biết hắn sẽ nói như thế nào.

“Quu quu ——”

Hạ Trụ ngước mắt, phát hiện là điện thoại của Quý Dữ vang lên.

Hắn không cầm điện thoại theo?

Không đợi hắn làm gì, Tiểu Vũ Trụ chuyên tâm chơi xếp gỗ đã ngẩng đầu, non nớt nhìn Hạ Trụ kêu: “Ting ting!”

“Nghe được.” Hạ Trụ duỗi tay lấy điện thoại qua.

Hắn tùy tiện liếc mắt, màn hình biểu hiện một chuỗi số, không có ghi chú, vì thế hắn cũng không quá để ý, muốn đặt qua một bên chờ tiếng chuông tự ngừng, khi nào Quý Dữ trở lại nói với hắn có cuộc gọi gọi tới.

Nhưng vừa buông điện thoại xuống, Hạ Trụ bỗng nhiên phát hiện gì đó mà liếc mắt nhìn dãy số lần nữa.

Cái dãy số này, hình như hắn gặp qua ở chỗ nào rồi.

Suy tư trong chớp mắt, Hạ Trụ lấy điện thoại mình ra, tìm kiếm dãy số ——

Tên Quý Hằng nổi lên trên màn hình.

Quý Hằng?

Hạ Trụ nhíu mày, đối phương gọi tới lần thứ hai hắn liền nhận cuộc gọi: “Ừ.”

“Quý…… Hạ Trụ?” Đối phương kinh ngạc trong chớp mắt, lại thật nhanh khôi phục trấn định.

“Là tôi.”

“Quý Dữ ở cạnh anh sao?”

Hạ Trụ mặt vô biểu tình nói: “Không có, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ thuật lại cho hắn.”

“Được.” Quý Hằng bên kia điện thoại nói thẳng, “Ngày hai mươi tám tháng này, tôi và Tiết Túng ở nhà thờ Shakespeare cử hành hôn lễ, ba mẹ không tiện ra mặt, cho nên chỉ có thể nhờ người anh em có chung huyết mạch là Quý Dữ làm người chứng hôn. Đến lúc đó anh cũng cùng tới đây với hắn đi.”

Hạ Trụ mím môi, không hé răng.

Quý Viễn Sinh bị truy nã, Văn Ngữ Vi bị thương nằm viện, Tạ Vũ Tinh cũng vào ngục, còn nói sẽ giao chứng cứ phạm tội của Quý Hằng và Tiết Túng cho cảnh sát biết, loại thời điểm này tự thân họ đều khó bảo toàn, còn có hứng thú làm hôn lễ?

Lời mời này nghe vào tai hắn không thua gì một bản Hồng Môn Yến* ngoài đời thật.

(*mấy bữa tiệc có ám sát hạ độc, hành thích này nọ thời xưa)

Thấy Hạ Trụ vẫn luôn giữ im lặng, Quý Hằng lại nói: “Tiểu Vũ Trụ tới hay không thì tùy ý, Quý Dữ tới là được, nói như thế nào thì hắn cũng là anh em của tôi, tôi mời hắn tham gia hôn lễ của mình, không quá phận đi?”

“Nếu hắn không đi thì sao?” Hạ Trụ nói.

Quý Hằng cười: “Hắn không tới tôi cũng không thể làm gì. Chỉ là ——” hắn kéo dài âm cuối, không tiếp tục nói nữa.

“Chỉ là cái gì?”

“Ngày hôm qua tôi nhất thời nổi hứng, dọn dẹp thư phòng của ba tôi một lần, thật đúng lúc phát hiện vài quyển tư liệu nghiên cứu, mấy thứ bên trong tôi xem không hiểu lắm, muốn cho Quý Dữ xem chung, có lẽ…… Hắn sẽ cảm thấy hứng thú.”

Nói đến đây, Quý Hằng* đột nhiên thay đổi ngữ điệu, nhanh chóng nói, “Lời nên nói tôi đều đã nói xong, về phần tới hay không, tự các người quyết định đi. Thiệp mời tôi sẽ phái người đưa qua đi, ân ừm, tôi chờ câu trả lời của hai người.”

(*Ở đây tác giả ghi Quý Dữ, nhưng ngữ cảnh thì phải là Quý Hằng. Chắc là tác giả có chút nhầm lẫn, tui mạn phép đổi lại theo đúng ngữ cảnh.)

Nói xong, Quý Hằng ngắt điện thoại.

Hạ Trụ mặt vô biểu tình mà thu hồi điện thoại, tựa hồ đã nhận ra gì đó, ánh mắt hắn bỗng khẽ động, liền thẳng tắp đối diện cặp mắt to tròn tò mò của Tiểu Vũ Trụ.

Nó ngửa đầu, thoạt nhìn như đã nghe thật lâu rồi.

“Ngươi đều nghe được?” Hạ Trụ giương môi, ánh mắt nhu hòa đi nhiều.

Tiểu Vũ Trụ gật gật đầu: “Ư ạ.”

“Vậy ngươi nói……”

Âm “Nói” còn chưa nói phát ra hoàn toàn, bên ngoài đã truyền đến một trận bước chân dồn dập, cửa ‘bang’ một tiếng bật mở, Hạ Kiều thẳng tắp mà vọt vào.

Cô không chào hỏi Hạ Trụ, tiến thẳng đến bên cạnh Tiểu Vũ Trụ.

Một phen bế Tiểu Vũ Trụ lên, Hạ Kiều nôn nóng mà duỗi tay sờ phía sau của nó.

Tiểu Vũ Trụ được nâng lên liền sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng thì mông nhỏ và đôi chân thịt mum múp đã bị người ta sờ loạn một hồi.

“Nha?” Nó mờ mịt chớp mắt với Quý Dữ đi vào phía sau.

Quý Dữ tới gần sờ sờ đầu nó: “Cô muốn nhìn đuôi của con một cái.”

“Y ba?”

Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, “Nga……”

Nga là nga, nhưng cái đuôi một mực không trồi ra.

Quý Dữ nói: “Đem cái đuôi thả ra cho cô con nhìn thử nào.”

Lúc này Hạ Trụ mới tới gần Quý Dữ: “Đều nói hết rồi?”

Quý Dữ gật đầu: “Đúng vậy. Anh nói không nên lời, vậy không thể làm gì khác hơn là để tôi nói.”

Hắn vỗ vai Hạ Trụ, “Không có việc gì, em gái anh kiên cường hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, khẳng định không bị dọa, tôi đoán cô ấy nói không chừng còn cảm thấy thực đáng yêu.”

Hắn vừa ra khỏi cửa liền dẫm phải vài vệt nước, nghĩ thôi cũng biết khẳng định là Hạ Kiều lưu lại.

Những chuyện này chính là trùng hợp như vậy, sự cố không muốn để người nào đó nghe được, lại cố tình dễ dàng bị người này nghe thấy nhất. Quý Dữ đoán cô khẳng định đã nghe chân tướng nguyên nhân mà mẹ họ qua đời, cho nên mới khóc tới hệt như đổ nửa chén nước lên mặt đất như vậy.

Hắn không biết làm thế nào an ủi người khác, nhưng cũng biết muốn giúp một người bớt đau lòng, cách đơn giản nhất chính là dời đi lực chú ý của cô, cho nên hắn nói từ đầu chí cuối chuyện của Tiểu Vũ Trụ cho Hạ Kiều biết, còn đưa cô xem hình chụp cái đuôi của Tiểu Vũ Trụ.

“Hiệu quả còn rất tốt.”

Quý Dữ ra hiệu về phía Hạ Kiều, nhỏ giọng nói với Hạ Trụ, “Không, một chút cũng không khóc.”

Hạ Trụ: “……”

Đúng, xác thật không khóc, đổi lại là sốt ruột.

Đại khái là buổi sáng bị nhéo mặt một trận làm Tiểu Vũ Trụ không vui, cho nên nghe Quý Dữ nói cô cô muốn xem cái đuôi nhỏ của nó, nó cũng không hề phối hợp, mặc cho Hạ Kiều đùa giỡn thế nào cũng không chịu thả cái đuôi ra.

Bất quá không lộ ra cũng không ảnh hưởng tới sự yêu thương của Hạ Kiều, cô gắt gao ôm Tiểu Vũ Trụ vào trong ngực, vành mắt lại đỏ lên, thút tha thút thít mà cùng Tiểu Vũ Trụ nói chuyện.

Hạ Trụ nhìn nhìn, sau đó đột nhiên duỗi tay kéo Quý Dữ qua một bên.

Quý Dữ nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

“Vừa rồi Quý Hằng gọi điện thoại lại đây……”

Hạ Trụ đè thấp âm thanh, thuật lại chuyện Quý Hằng nói trong điện thoại cho Quý Dữ, cuối cùng hỏi, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Biểu tình của Quý Dữ trong một khắc nghe đến từ “Tư liệu” kia liền trở nên nghiêm túc, lời Quý Hằng nói có thể là thật sự, cũng có thể là giả, nhưng mặc kệ thật hay giả……

“Đi, đương nhiên phải đi.”

Hắn nhìn về phía Hạ Trụ, “Nhưng cũng không cần phải gấp gáp, ngày hai mươi tám lận mà, ai biết được ngày hai mươi tám hắn có thể đang ở trong ngục giam hay không. Mặc kệ hắn, hai ngày này đi kiểm tra thai nhi trước rồi tính tiếp.”

Nói rồi Quý Dữ rũ mắt nhìn bụng mình: “Tôi cảm thấy giống như nó ngày càng hoạt bát.”

“Đúng ngay lúc anh nói chuyện vừa rồi, nó đạp tôi vài cái.”
Editor: Tui chân thành gửi lời xin lỗi tới những người đọc phải bản chưa edit xong của chương này TAT, hiện tại là 3h2′ 13/7, tui đã cập nhật lại chương truyện hoàn tất. Cảm ơn bạn Vy Thảo đã nhắc nhở.

Chúc mọi người ngủ ngon~ Chân thành xin lỗi lần nữa TAT *cúi người chín mươi độ*

Bình luận

Truyện đang đọc