SAU KHI XUYÊN THÀNH OMEGA PHÁT HIỆN MÌNH MANG THAI

Chóp mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là một mảnh trắng xóa.

Chất lỏng trong suốt theo ống dẫn tinh tế chảy xuống, biến mất trên mu bàn tay tái nhợt bệnh trạng.

Hạ Trụ rũ mắt, yên lặng nhìn người trên giường bệnh.

Trên gương mặt tinh xảo xuất hiện hai vết xước, trên trán cũng có một khối máu ứ đọng, hơi hơi sưng lên, những vết thương này đều không ảnh hưởng, nhưng một trận nước thuốc, còn có làn da tuyết trắng phụ trợ, tức khắc có vẻ nghiêm trọng lên rất nhiều.

Đột nhiên, mắt hắn vừa động, duỗi tay phủ lên cổ tay mảnh khảnh kia.

Dùng ngón tay vòng vòng, trong lòng không khỏi thở dài.

Omega thật sự quá yếu ớt.

Bị đạn xẹt thương là hắn, cuối cùng nhảy xe làm thịt lót cũng là hắn, kết quả hắn không có việc gì, Quý Dữ được hắn bảo vệ trong ngực lại chấn ra chấn động não, lúc ấy liền ngất đi, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.

“Ngô nha……”

Hạ Trụ ngước mắt, nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ ngồi ở cuối giường.

Hắn cách chăn ngoan ngoãn mà ghé vào cẳng chân Quý Dữ, thường thường mà ngẩng đầu xem Quý Dữ tỉnh chưa, ngẫu nhiên chớp mắt hướng về phía mình ê a hai câu, như là đang hỏi hắn vì cái gì Quý Dữ còn chưa có tỉnh.

Hạ Trụ mím môi.

Tiểu Vũ Trụ đều lông tóc không tổn hao gì, Quý Dữ lại đến bây giờ còn không có trợn mắt lấy một cái.

“Ha —— hô ——”

Tiểu Vũ Trụ ngáp một cái thật lớn, hốc mắt đều ướt.

Hạ Trụ hướng hắn duỗi tay, nhẹ giọng nói: “Ta ôm ngươi ngủ, được không?”

Tiểu Vũ Trụ lắc đầu, giương cái miệng nhỏ lại ngáp một cái.

Lúc xảy ra chuyện nó ở trong ghế an toàn, bên trong đều là đệm mềm, cho nên một chút cũng không bị thương, nhưng cũng ăn kinh hách không nhỏ, đặc biệt nhìn thấy bộ dáng Quý Dữ hôn mê bất tỉnh, càng là khóc đến lợi hại, nửa ngày mới dỗ được nó.

Dỗ được rồi nó liền không chịu rời Quý Dữ nửa bước, hiện tại mệt nhọc cũng không muốn đi ngủ.

Hạ Trụ suy nghĩ một lát, lại nói: “Ngươi ngủ trước, hắn vừa tỉnh ta liền kêu ngươi được không?”

Tiểu Vũ Trụ có chút do dự.

Nó cực kỳ mệt mỏi, ngáp mấy cái hai con mắt đã ướt dầm dề, nó không ngừng dùng tay xoa.

“Ngươi liền ở bên chân hắn ngủ, hắn vừa tỉnh……”

Lời nói còn chưa nói xong, Tiểu Vũ Trụ liền kinh hỉ mà hô “Kỉ hu”, đôi mắt nó tỏa sáng, hai bàn tay nhỏ vui mừng mà nâng lên cao cao.

Hạ Trụ lập tức quay đầu nhìn lại ——

Quả nhiên, là Quý Dữ tỉnh!

“Quý Dữ, Quý Dữ!” Hạ Trụ cúi người, ở bên tai hắn nhẹ kêu.

Quý Dữ chớp chớp mắt, chậm rãi mở miệng: “A, ở đâu.”

Hạ Trụ: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Quý Dữ nhắm mắt lại cảm thụ một chút: “Choáng váng, không thoải mái, muốn ói.”

Nói xong hắn thật dài mà hít sâu một hơi, nhưng mùi vị nước sát trùng cũng không giúp hắn thoải mái là bao, hắn nhẹ nhàng mà giật giật tứ chi, tựa hồ không có vấn đề gì.

“Cậu bị chấn động não rất nhỏ, trên người cũng có mấy chỗ trầy da.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ nga: “Không có việc gì.”

Hắn lại hỏi “Anh cùng Tiểu Vũ Trụ thế nào?”

Hạ Trụ nói: “Tôi không có việc gì, Tiểu Vũ Trụ cũng thực tốt.”

Nói xong hắn nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ, định ôm nó qua cho Quý Dữ xem, lại không nghĩ, bé con đã ghé vào cẳng chân Quý Dữ ngủ rồi, hai mắt nhắm đến gắt gao, xem ra thật sự rất mệt mỏi.

“Nó ngủ rồi, ghé vào trên chân cậu.”

Hạ Trụ đè thấp giọng “Nó nhìn cậu lâu lắm, vừa rồi mệt mỏi cũng không chịu ngủ. Cậu tỉnh lại nó mới nhắm mắt.”

Quý Dữ ngẩng đầu nhìn, có chút đau lòng: “Nó khẳng định dọa.”

Nghiêng đầu, hắn chú ý tới cánh tay phải của Hạ Trụ bị treo lên “Tay anh thế nào? Nghiêm trọng không?”

“Vết thương ngoài da, không quan trọng.”

Quý Dữ nghi hoặc: “Thật hả? Vì cái gì phải treo lên?”

“Thật sự, không thương đến xương cốt, chỉ may hai mũi.”

Quý Dữ ừ một tiếng, miễn cưỡng yên tâm.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, sau một lát lại hỏi: “Có bắt được người đuổi theo chúng ta không? Là ai phái tới?”

“Bắt được, đã bị Lương thúc mang đi thẩm vấn.”

Quý Dữ mở mắt ra: “Anh cảm thấy sẽ là ai?”

Quý Viễn Sinh, Tiết Túng, Tạ Vũ Tinh, Quý Hằng, mấy cái tên này xoay quanh trong đầu, hắn càng nghĩ càng giận, đầu cũng càng đau, vũng nước đục hào môn này lún quá sâu, mang con trai ra cửa ăn một bữa cơm cũng không yên ổn.

“Trước đừng suy nghĩ nữa, bác sĩ dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này giao cho tôi là được.”

Hạ Trụ nhìn thời gian, hiện tại đã chín giờ tối “Có đói bụng không? Tôi đi mua chút gì cho cậu ăn.”

Quý Dữ sờ sờ bụng: “Cũng đúng, mua giúp tôi hộp cháo đi.”

“Được.”

“Ai từ từ.”

Thấy Hạ Trụ xoay người muốn đi, Quý Dữ vội kêu hắn lại “Anh giúp tôi ôm Tiểu Vũ Trụ tới cạnh tôi cái, nó ngủ tôi nhìn không thấy, quăng ngã cũng không biết.”

Hạ Trụ đáp được một tiếng, không đợi Quý Dữ ngồi dậy, liền dùng tay trái đem Tiểu Vũ Trụ ôm tới bên cạnh Quý Dữ, chờ hai người bọn họ đều nằm ổn mới ra cửa.

Cửa đóng lại, không khí trong phòng tức khắc khoan khoái một mảng lớn.

An tĩnh ban đầu biến mất, tiếng bàn luận xì xào vang lên.

Quý Dữ: “??”

Hắn đem Tiểu Vũ Trụ kéo vào lòng ngực, có chút mạc danh mà nghiêng đầu nhìn về phía mấy cái giường bệnh bên cạnh —— tại sao mọi người nhìn như vừa nhẹ nhàng thở ra vậy?

Thấy Quý Dữ nhìn qua, một bác gái mặc đồ bệnh nhân hỏi: “Vừa rồi là Alpha nhà cháu sao?”

Nhà cháu?

Quý Dữ ngẩn người: “A, coi như vậy.”

Bác gái xua xua tay: “Ai da, khí tràng thật sự quá cường nga, vừa rồi cháu hôn mê bất tỉnh, nó vẫn luôn canh chừng bên cạnh, từ đầu tới đuôi đều trầm mặt, chúng ta vừa nói mấy lời nó liền nhìn chúng ta, cũng không nói cái gì, cứ nhìn chằm chằm như vậy, đôi mắt đen kịt, mặt cũng đen kịt, làm chúng ta cũng không dám lên tiếng.”

Quý Dữ có chút xấu hổ: “Như vậy a? Ngại quá, hắn, hắn có thể là sợ các cô làm ồn đến cháu……”

“Vậy thì đúng a, nó rất lo lắng cho cháu.”

Đại khái là vì cuối cùng cũng có thể hảo hảo tán gẫu, bác gái dứt khoát thả chân xuống giường, mặt đối diện với Quý Dữ “Lúc mới vào trên người nó toàn là máu, nhìn cháu treo nước biển, không có việc gì, mới để y tá xử lý miệng vết thương. Ở ngay trong buồng vệ sinh kia xử lý, ban nãy ta đi ngang nhìn một cái, sách, trên lưng không có lấy một khối da hoàn hảo, tất cả đều trầy.”

Quý Dữ sửng sốt.

Đầu óc buồn bực trì độn, hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới quần áo lúc ra của của Hạ Trụ hình như không phải màu đen, hẳn là xanh lam mới đúng.

“Các cháu rốt cuộc bị gì vậy? Bị ngã ở đâu đi?”

Bác gái còn đang hỏi.

Quý Dữ nói: “Ách, tai nạn xe cộ.”

“Khó trách.”

Bác gái lắc đầu “Hiện tại thật nhiều tài xế lái xe đều quá xằng bậy……”

Tiếng bác gái không ngừng xẹt qua tai, Quý Dữ rũ mắt, trong lòng sinh ra sự thay đổi nhỏ.

Hắn còn nhớ rõ lúc ấy hắn bị Hạ Trụ ôm lăn lên vành đai xanh.

Vành đai xanh tuy rằng đều là hoa hoa cỏ cỏ, nhưng cũng có mấy bụi cây nhỏ thấp bé, không cao, cành cây lại ngạnh, càng đừng nói đá nhỏ linh tinh.

Hơn nữa Hạ Trụ còn đáp đất đầu tiên.

Hắn không chỉ gánh trọng lượng bản thân, còn phải thừa nhận trọng lượng của mình, ngoài ra còn nắm chặt ghế của Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ đều ổn, trên người mình đáng lẽ nên bị thương.

Như vậy những vết thương đó…… Tự nhiên đều bị Hạ Trụ một thân một mình nhận hết rồi.

“Đều có con a, nhưng cháu thoạt nhìn cũng không lớn, đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Quý Dữ lấy lại tinh thần: “Mười chín.”

Bác gái kinh ngạc mà trừng lại đây: “Trẻ như vậy a, vậy nó khẳng định cũng không lớn đi?”

“Hắn bằng tuổi cháu, đều mười chín.”

Quý Dữ thuận miệng tìm lời nói “Hai bọn cháu là bạn học.”

“Nga, vậy khá tốt. Các cháu tính toán tốt nghiệp liền kết hôn sao?”

Lúc này, “Cách” một tiếng, cửa mở.

Hạ Trụ mang đồ ăn vừa mua được từ ngoài vào, hắn hỏi: “Cái gì kết hôn?”

Giọng bác gái nhỏ đi một nửa: “Không có gì, bọn ta tâm sự chuyện trời đất thôi.”

Quý Dữ nhìn hắn cười: “Có thể nghiêm mặt không?”

Sắc mặt Hạ Trụ buông lỏng, khóe miệng gợi lên một mạt cười: “Như vậy?”

Bác gái nhỏ giọng than câu: “Là một nhóc nghe lời lão bà nga.”

Quý Dữ: “……”

Hắn ho khan một tiếng “Giúp tôi nâng giường lên chút đi.”

Hạ Trụ buông đồ ăn, lập tức nâng đầu giường lên cho hắn, tiếp theo lại đỡ hắn ngồi dậy, dọn xong bàn nhỏ, lại đem đồ ăn vừa mua bày lên, cuối cùng kéo màng giường, ngăn cách tằm nhìn những người khác.

Hạ Trụ nói: “Nhanh ăn đi.”

Quý Dữ nhìn Hạ Trụ một cái.

Chỉ thấy thần sắc hắn không hề gợn sóng, một chút cũng nhìn không ra hắn bị thương.

Hạ Trụ nhướng mi, hắn chỉ có một tay, không tiện vặn mở nắp hộp đồ ăn.

Quý Dữ nói: “Để tôi làm cho.”

Giọng nói rơi xuống, hộp cháo liền mở ra.

Cháo hải sản nóng hôi hổi bốc khói nghi ngút đẩy đến trước mặt hắn, Hạ Trụ lại săn sóc cầm cái muỗng đưa cho hắn.

Thiếu điều muốn đút cháo cho hắn ăn.

Quý Dữ dừng một chút, sau một lúc lâu mới tiếp nhận cái muỗng.

“Cảm ơn.” Hắn nhỏ giọng nói.

“Không cần nói cảm ơn với tôi.”

Hạ Trụ ngước mắt “Tôi là người yêu của cậu.”

Quý Dữ sửng sốt, môi giật giật lại không nói chuyện.

Hắn liếm liếm môi, cúi đầu, từng muỗng múc cháo trong hộp.

Chung quy cảm thấy…… Có điểm ngượng ngùng, cũng có chút xấu hổ.

Lại suy lại nghĩ, còn ngứa ngáy, cảm nhận được mặt mình nóng lên, lỗ tai cũng có chút ngứa.

“Cái kia……”

Quý Dữ thanh thanh giọng nói “Vết thương trên người anh sao không nói với tôi.”

“Đều là vết thương ngoài da, nhìn nghiêm trọng, kỳ thật không có gì.”

Hạ Trụ lại nói, “Cậu muốn nhìn sao?”

Quý Dữ gật đầu.

“Ăn xong cơm chiều rồi nhìn.” Hạ Trụ nói.

“Được.”

Chờ ăn xong cơm chiều, Quý Dữ cũng đã truyền nước xong.

Rút châm ra, bác sĩ nói hắn nên ở bệnh viện quan sát một ngày.

Hạ Trụ nói: “Lúc tới đây quá vội vàng, không suy xét quá nhiều, sau đó lại chỉ lo chờ cậu……”

Hắn tạm dừng, nói “Tối nay tôi nói với họ một tiếng, đổi cái phòng đơn đi.”

“Được a.” lực chú ý của Quý Dữ tất cả tập trung lên lưng Hạ Trụ, mặc kệ hắn nói cái gì Quý Dữ đều không chút nghĩ ngợi mà đồng ý.

Lưng Hạ Trụ đúng theo lời bác gái nói, thật sự không có lấy một chỗ nào lành lặn.

Tất cả đều trầy da, hoặc tím hoặc sưng, còn có rất nhiều vết xước, thoa thuốc xong toàn bộ phần lưng đều tối lại, thoạt nhìn rất dọa người.

“Thấy? Tất cả đều là vết thương nhỏ, băng vải cũng không cần quấn.”

Quý Dữ nhướng mi: “Đau không?”

“Không đau.”

Quý Dữ bĩu môi: “Sao có thể.”

Hạ Trụ: “Thật.”

Quý Dữ không nói nữa.

Hạ Trụ đợi một hồi cũng không nghe thấy người sau lưng đáp lại, chẳng có động tĩnh gì, không khỏi nhăn nhăn mày, muốn xoay người thân.

Lúc hắn định dò hỏi một phen, thì miệng vết vết thương nóng rát được cơn gió nhẹ thổi qua.

Gió thực mềm, thực nhẹ.

Thổi lên miệng vết thương lành lạnh, thực thoải mái.

Nhưng cẩn thận cảm nhận, cơn gió này tựa hồ còn mang theo chút ấm áp.

Hạ Trụ thẳng lưng, không quay đầu lại.

Hầu kết lăn lộn, tay rũ tại bên người dần dần nắm chặt, hắn nhắm mắt, hình ảnh Quý Dữ dẩu miệng vì hắn thổi miệng vết thương đã hiện lên trong đầu.

“Quý Dữ.” Tâm can động đậy, gọi tên của hắn.

“Cái gì?”

Quý Dữ vừa nói, hơi thở liền phun toàn bộ lên lưng hắn.

Phần lưng bị thương mẫn cảm đến cực điểm, Hạ Trụ có thể cảm nhận được rõ ràng, đợt gió lần, so với lần trước càng nóng hơn một chút.

Hắn cười khẽ: “Cảm ơn.”

“Nói gì thế chứ, tôi……”

Chất giọng đỉnh đạc dừng lại, trở nên do dự lại không tự nhiên “Tôi, tôi cũng là người yêu anh a.”

Nói xong, Quý Dữ giả vờ trấn định mà đi vào buồng vệ sinh: “Tôi đi WC.”

Không đợi Hạ Trụ đáp lại, hắn liền nhanh chân chuồn vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại lập tức chạy đến bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương ——

Mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ bừng, đầu bốc khói.

A a a a a!

Sao mình có thể làm ra hành động buồn nôn đó a!!

Quý Dữ ngẫm lại hình ảnh mình dẩu miệng thổi vết thương cho một nam nhân khác, cả người tức khắc tê dại, hô hấp không thuận.

Thiên a.

Hắn cư nhiên làm được loại hành động này!

Lúc này, Hạ Trụ ở ngoài gõ gõ cửa: “Quý Dữ, tôi rửa tay.”

“Tôi xong ngay.”

Quý Dữ hướng khắp nơi nhìn nhìn, không có thể tìm được cái khăn lông sạch sẽ nào, cuối cùng hắn xả hai tờ giấy, chấm nước rồi tránh vết thương trên mặt, đem gương mặt, cổ, còn có lỗ tai đều lau mấy lần.

Một lát sau, cửa mở ra, Quý Dữ từ bên trong ra tới.

Độ nóng trên mặt hắn không chỉ không giảm, ngược lại thoạt nhìn còn hống hơn trước khi vào buồng vệ sinh.

“Xong rồi?” Hạ Trụ hỏi.

Quý Dữ gật gật đầu, ngữ khí vững vàng: “Ừm, anh vào đi.”

Hạ Trụ có chút kỳ quái mà nhìn hắn một cái: “Mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”

Quý Dữ: “……”

Quý Dữ: “Câm miệng, đừng hỏi, rửa tay của anh đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc