Karen nhẹ gật đầu, đưa tay, xốc lên cái mũ che của bộ áo mưa mà tên quan hầu
này đang mặc, để mặc cho nước mưa xối lên trên đầu mà mặt mũi của hắn:
"Nhớ kỹ, ở chỗ này, ngươi không có tư cách để nói chuyện lớn tiếng."
"Vâng, ta đã nhớ rõ."
Karen dẫn theo Philomena đi tới chỗ chiếc xe Pens second-hand của mình,
chiếc xe này Neo vẫn nói sẽ mang đi cải tiến, đến bây giờ còn chưa chuẩn bị
cho tốt.
Philomena ngồi vào tay lái phụ, nhìn xem tên quan hầu bước đi trong màn mưa,
nghi ngờ nói: "Thì ra bây giờ chúng ta đã có thể dùng thái độ cứng rắn như vậy
sao?"
"Lúc trước không thể, sau khi Dorford chết đi, mới được một chút thôi." Karen
một vừa khởi động xe vừa tiếp tục nói, "Chủ yếu vẫn là do người trong nhà của
cô cũng chẳng còn lại mấy người, vị Chủ giáo kia cũng chỉ đến để ứng phó một
chút, cho bà của cô phần thể diện cuối cùng mà thôi, cho nên cũng không cần
phải làm căng với bọn chó dại chúng ta.
Chủ giáo, nếu không được phía trên gật đầu, đâu phải là mục tiêu mà chúng ta
nói miệng là sẽ điều tra được."
Philomena nhẹ gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Tín năng của chiếc xe Pens second-hand này vẫn vô cùng đáng tin, sau khi chạy
đến vùng ngoại thành, con đường bắt đầu biến thành vũng bùn, cuối cùng, dừng
lại trước một khoảng đất trống.
Nhà Filsher, đã đến, chỉ có điều ánh mắt thường không thể nhìn thấy.
"Đến rồi, cô đi vào trước đi, ta hút xong điếu thuốc rồi vào sau."
"Đội trưởng, ta có nhớ ngài từng nói, nhà ta không nối đường dây điện thoại,
liên lạc với ta vô cùng phiền phức, gửi quạ đen cần phải gửi thêm vài con."
"Nếu như cô muốn mà nói, có thể trùng tu ngôi nhà lại một chút, ta sẽ để chủ
nhiệm của chúng ta liên hệ cho đội thi công đã trang trí phòng làm việc của ta."
"Đội trưởng, ngài có cảm thấy đốt nó đi thì tốt hơn không?"
"Đốt chỉ là đốt cho người ngoài nhìn, trong lòng mình còn có nó hay không, chỉ
có bản thân mình rõ ràng."
Philomena mở cửa xe ra.
Karen nhắc nhở: "Mang đồ theo."
Philomena cầm lấy dù che mưa, mở ra.
Karen lắc đầu: "Thứ ta nói là đao."
Philomena cầm Đao Ác Mộng lên, nhìn xem Karen, nói: "Đội trưởng, hôm nay
ngài không giống với lúc trước đây."
"Mới cảm giác được sao?"
"Đúng vậy, giống như đánh giá ngài đã dành cho ta, ta phản ứng rất chậm tiêu."
"Đi thôi."
"Vâng, đội trưởng."
Philomena quay người, tay trái cầm dù, tay phải cầm đao, đi về hướng nhà của
mình.
Lúc cô đến gần, khoảng đất trống không trước mặt, hiện ra một căn biệt thự tồi
tàn rách nát.
Karen ngồi ở trong xe thì đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt mặt mình, nói một câu
cảm khái với chính bản thân:
"Hôm nay không thể để cho ông nội mất mặt, áp lực đúng là lớn nhỉ."
Nhìn vào kính chiếu hậu, để nó soi ra gương mặt của mình, nhìn chính mình
trong gương, Karen tự giễu nói:
"Hình tượng của ông nội thật là lớn nhỉ, để cho tính tình của ta hôm nay cũng
lớn gan hơn."
...
Philomena mở cửa ra, cánh cửa gỗ xưa cũ phát ra tiếng ma sát vừa chói tai mà
lại kéo dài.
Trong phòng khách, có rất nhiều người đang ngồi, rất náo nhiệt.
Có người đang đọc báo, có người đang uống cà phê, có người đang tán gẫu, có
người đang dệt áo len...
Đều là người quen, những người quen trên ảnh thờ.
"Nhìn xem nào, mọi người nhanh nhìn xem, ai đã về rồi này, a, là Philomena
đáng yêu của chúng ta, ha ha."
Phu nhân Filsher hiếm khi thay một bộ lễ phục như ngày hôm nay, trên mặt hé
nụ cười, kêu gọi đám người trong phòng khách cùng đến chào đón một cô gái
cầm theo thanh đao về nhà.
"Đến đây nhanh nhanh chào hỏi mọi người đi, đây là ông cố của cháu, đây là
ông của cháu, đây là bác cả của cháu, còn đây là bác hai, đây là..."
Phu nhân Filsher không sợ người khác làm phiền mà giới thiệu từng bước từng
bước.
Những con rối này, thì biểu hiện ra vẻ mặt tương ứng để phối hợp.
Philomena đã từng giúp bà nội của mình thu thập vật liệu chế tạo con rối, còn tự
mình đi giúp một tên Khôi Lỗi Sư khác để dọa dẫm bảo tàng gốm Lemar.
Đó cũng là lần thứ hai cô và Karen gặp nhau sau cuộc tuyển chọn.
Bây giờ, mục đích mà bà nội cô chuẩn bị những con rối này đã lộ ra, bà nội của
cô từ rất sớm đã chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình này.
Đội trưởng nói đúng, mộng, nên thức dậy, nhưng điều này cũng không ảnh
hưởng đến bản thân đắm chìm vào trong mộng một lần cuối cùng.
Philomena bắt đầu chào hỏi với những người ở đây, những người này, đều là
người của gia tộc Filsher, là trưởng bối của cô.
Gia tộc Filsher đã từng vô cùng phồn thịnh, thế gia truyền đời mà nắm giữ vị trí
Đại chủ giáo của đại khu thành phố York, nhưng lại đứt đoạn chỉ trong một
đêm.
"Đến đây, con trai, hôm nay cho phép ngươi lên bàn ăn cơm."
Philomena để ý tới, cha mình ngày bình thường chỉ có thể nằm dưới gầm bàn
mà ăn đồ ăn rơi vãi, hôm nay cũng được chải chuốt, thay quần áo mới, tóc cũng
chải vuốt lại.
Nhưng cha ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hai tay vẫn khoác lên trước người, thỉnh
thoảng hít hít cái mũi, đầu lưỡi duỗi ra, nước bọt chảy ra ngoài.
Lúc này ánh mắt của phu nhân Filsher rơi vào … thanh đao trên tay của
Philomena.
"Thanh đao này, có chút quen mắt nhỉ."
"Ngài có biết nó không, bà nội?"
"Để ta xem một chút." Phu nhân Filsher xích lại gần, "Đao Ác Mộng, ha ha ha,
vũ khí của bà ta, làm sao lại ở trên tay của cháu thế."
"Mượn."
"Ai, rất tốt, nhìn thấy nó, tựa như là thấy được một người quen, thấy được một
người quen, sẽ không tự chủ mà nghĩ về quá khứ. A, cũng trong một buổi chiều
mưa như hôm nay, trong nhà đang tổ chức bữa tiệc hội tụ của gia tộc.
Khi đó ta đẩy cửa sổ ra,
Thì ngạc nhiên trông thấy,
Ông ấy thế mà chủ động tới nhà tìm ta.
Ta kích động mà gọi ông nội của cháu ra, nói, “Cha nhìn xem, người đàn ông
mà ta thật sự yêu đến chết kia đã đến rồi, hắn tới cửa mà tìm ta, hắn tới tìm ta!"
Phu nhân Filsher nói, tay cũng đẩy ra cửa sổ, bà ấy tựa như muốn cố gắng biểu
hiện ra sự hưng phấn khi nhìn thấy người đàn ông kia đến nhà cho Philomena
thấy
Cửa sổ đẩy ra,
Bà ấy nhìn thấy dưới màn mưa, bóng dáng một người đàn ông đang bước về
phía này, bởi vì trời mưa, bóng dáng có chút mơ hồ, nhưng cảm nhận, tựa như
trùng lặp với hình ảnh trong ký ức trước đây.
Karen đi đến trong sân nghe được tiếng mở cửa sổ, dừng bước lại, ngẩng đầu
nhìn.
Anh trông thấy một bà lão, đang đưa tay mà hưng phấn chỉ về phía mình, nước
mưa che lại những âm thanh khác, nhưng có thể thấy được vẻ mặt của bà lão:
Vừa khóc lại cười.
Phu nhân Filsher che lấy lồng ngực của mình, nức nở nói:
"Nhìn xem, ông ấy tới rồi."