Thứ chất lỏng trong suốt nhưng sền sệt chảy ra từ khe hở của từng khúc xương
trên người của phu nhân Filsher, nhất là khe nứt ở phần xương đầu của bà ta
đang không ngừng chảy ra, sau đó giống như là sáp nến nấu chảy, bắt đầu rơi
xuống trên người của Philomena.
Làn da trên người của Philomena bắt đầu ửng đỏ, cô không cách nào phản
kháng lại, chỉ có thể để mặc cho nó tiếp tục phát sinh.
Mà biểu lộ trên mặt của phu nhân Filsher, thì trở nên càng ngày càng hiền lành,
hiền lành đến nỗi gần như biến thành u ám:
"Dễ chịu không cháu gái ngoan của ta, ngươi cực kỳ dễ chịu nhỉ?
Đây là tình thương mà bà nội dành cho ngươi đấy, ngươi cũng đã biết vì một
ngày này, rốt cuộc bà nội đã chờ đợi bao lâu, chịu đựng biết bao nhiêu sự tra
tấn?
Đây đều là của ngươi, đều là bà nội cho ngươi, nhanh nhận lấy đi, bà nội sẽ tặng
cho ngươi tất cả mọi thứ. Bao gồm... cả chính bà nội.
Ngươi cần phải hưởng thụ tất cả cho thật tốt đấy."
Trên mặt Philomena lộ ra vẻ mặt đau đớn, chất lỏng trong suốt sền sệt và nóng
hổi giống như đang tiến hành việc "Lột da" trên linh hồn của cô.
Cùng với sự thúc đẩy của quá trình này, bóng tối bốn phía xung quanh đang dần
dần biến mất, ánh mặt trời sáng rỡ và ấm áp đang không ngừng bày ra.
Từ trong cảnh tượng hiện ra có thể cảm nhận được một sự chuyển biến từ vẻ
tĩnh mịch trở nên đầy sức sống, tất cả tựa như cũng đang phát triển theo chiều
hướng tốt đẹp.
Karen xuất hiện trên đồng cỏ, sau đó yên lặng ngồi dậy, bây giờ anh vô cùng
suy yếu, linh hồn của mình, tựa như là tấm giấy bị thủng rất nhiều lỗ, không cần
phải đặt ở ngoài mà chịu mưa to gió lớn gì, chỉ cần để ở trong sân, một làn gió
nhẹ thổi tới cũng có thể là xé rách nó thành vài mảnh.
"Cạch cạch..."
Móng ngựa, rơi xuống bên cạnh người Karen, Karen nghiêng người qua, ngẩng
đầu, trông thấy người phụ nữ trẻ tuổi cưỡi ngựa kia xuất hiện ở nơi này.
Người phụ nữ cũng cúi đầu xuống, nhìn về phía Karen, khóe miệng mang theo
nụ cười động người.
Điểm không giống với Eunice đó chính là, Eunice mặc dù đoan trang hàm súc
lại nội liễm, nhưng khí tức thiếu nữ trên người càng nặng một chút, dù sao cũng
còn trẻ; mà người phụ trước mắt này, cô ta quả thật còn rất trẻ trung, nhưng trên
người cô ta đã thể hiện ra sự vũ mĩ của thiếu phụ, hẳn là bởi vì sinh con tương
đối sớm.
Người phụ nữ mở miệng nói với Karen: "Cảm tạ ngươi đã giúp, nếu như không
có ngươi, muốn phá vỡ vỏ ngoài nguyền rủa sẽ phiền phức hơn, cũng sẽ trả giá
càng nhiều hơn, vậy thì cũng xem như đã lãng phí rất nhiều."
"Ta chỉ là làm việc ta phải làm, chỉ hi vọng kết quả, sẽ không khiến ta thất
vọng."
"Sao có thể để ngươi thất vọng chứ, nó là cháu gái của ta, cũng là hậu duệ của
ta, thật ra, ta cũng không biết khi ta khóa chặt những năm tháng này lại trong
này, bên ngoài lại còn có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Người phụ nữ là phu nhân Filsher lúc tuổi còn trẻ.
Nơi mà Karen trước hết tiếng vào, thật ra là trong giấc mộng của chính phu
nhân Filser, trên một mức độ nhất định, cũng thuộc về không gian ý thức của bà
ta.
Khi Karen đẩy cửa sổ phòng ngủ ra rồi nhìn về phía ngoài, người mà anh nhìn
thấy, nhưng thật ra là một nhân cách khác của phu nhân Filsher.
Là bà ta chủ động tách nó ra rồi phong ấn nó lại, phong ấn… nhân cách thuộc
về mình lúc trẻ tuổi.
Thật ra bọn họ không phân chia khác biệt, nhưng lại tương đối độc lập.
Có chút giống với Neo lúc trước, trong đầu chứa mấy người, thấy nhàm chán,
thì kêu "Bọn họ" đi ra để mở hội nghị.
Phu nhân Filsher muốn trở về lúc tuổi trẻ, bà ấy không hi vọng nguyền rủa và
năm tháng bào mòn mình, cho nên bà ta chủ động phong ấn lại những năm
tháng thanh xuân kia.
Chờ đến khi mình hoàn thành việc cướp đoạt sinh mệnh của cháu gái mình thì
lại giải phong ấn cho chính mình;
Bà ta là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một người thật sự theo chủ nghĩa
hoàn mỹ, bà ta không chỉ muốn có thân thể và linh hồn của tuổi thanh xuân,
đồng thời cũng muốn giữ lại tuổi thanh xuân cho tinh thần của mình.
"Ta thật sự không nghĩ tới, ta bây giờ, lại biến thành cái bộ dạng này, thật sự là
thật là đáng sợ." Tiểu thư Filsher vỗ ngực của mình mà cảm khái.
"Cô nên đi ngăn cản bà ta." Karen nhắc nhở, "Chậm thêm nữa thì sẻ không còn
kịp rồi."
"Đúng vậy, tóm lại, cám ơn ngươi, có thể mang ta ra, ta sẽ đáp ứng điều kiện
của ngươi, sự chúc phúc tràn lan ra kia, sẽ giúp ngươi chữa trị vết thương trên
linh hồn mình."
Tiểu thư Filsher cưỡi ngựa trắng, bắt đầu hướng về phía trước.
Trên đồng cỏ phía trước, sáp dầu trong suốt trên người của phu nhân Filsher
chảy tràn ra đã dần dần bao trùm toàn thân Philomena, hiện tại càng đang tiếp
tục thẩm thấu.
Sau khi nghe được tiếng động, phu nhân Filsher nghiêng đầu, nhìn về phía
người phụ nữ trẻ tuổi đang cưỡi ngựa đến, nghi ngờ nói:
"Tại sao bây giờ ngươi lại ra đây?"
"Ta không nên ra sao?" Trên mặt tiểu thư Filsher lộ ra vẻ chán ghét, "Ta thật sự
không nghĩ tới, ta của hiện tại, vậy mà lại biến thành cái bộ dáng này?"
Phu nhân Filsher hỏi ngược lại:
"Cái bộ dáng gì?"
"Dơ bẩn, xấu xí, méo mó, tàn nhẫn......"
"Ngươi có thể nói tiếp, ta cũng không ngại." Phu nhân Filsher cười nói, "Nếu
như không phải mấy chục năm trước ta phong ấn ngươi, ngươi, chính là ta vào
lúc này."
"Ta biết, nhưng ta rất chán ghét ngươi, con người, luôn luôn có thể có quyền để
ghét bỏ một thứ gì đó chứ?"
"Đúng vậy, không sai, ngươi cho rằng ta cũng rất thích bản thân mình sao?" Phu
nhân Filsher vừa nói chuyện vừa duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt gương mặt của
Philomena, biểu lộ hiền lành, càng trở nên nồng đậm hơn, "Ngươi nhìn nó xem,
giống với ngươi bây giờ biết bao?"
"Đúng vậy, rất giống, nó là cháu gái của ta?"