SỐ 13 PHỐ MINK

Vốn dĩ bầu không khí đang yên ổn hòa thuận, sau khi Alfred nói ra câu này,

trong nháy mắt nhiệt độ như rơi xuống điểm đóng băng.

"Gâu gâu gâu!"

Kevin vừa kích động kêu to vừa nhanh chóng chạy lòng vòng ở tại chỗ, ngỡ như

nó để lại cả tàn ảnh sau lưng.

Lời này nếu như rơi vào trong lỗ tai của Karen, vậy thì đời này của mình còn có

cơ hội để cởi bỏ tầng phong ấn tiếp theo hay sao?

So với Kevin đang không thể kiềm chế được nỗi lòng, Alfred lộ ra vẻ rất bình

tĩnh, còn cố ý cầm cái gắp nhỏ mà cho thêm vài viên đường vào trong tách cà

phê, lại cầm lấy cái muỗng nhỏ từ từ khuấy.

Là người thì đều sẽ thay đổi, một trong những sự thay đổi đó là trưởng thành.

Từ lúc đầu khi Alfred đánh nhau ngang tay với Dis mà mang theo sự tự tin,

Đến khi nghe được Dis dùng cấm chú cho nên ho khan một chút mà kinh sợ đổ

mồ hôi lạnh cả người,

Lại đến khi tận mắt nhìn thấy lão gia Dis ngưng tụ mảnh vỡ Thần cách rồi

phong ấn Tà Thần vào trong cơ thể của một chó giống như đang uống nước

bình thường, anh ta sợ đến nỗi co cụm ngồi dưới đất.

Nếu như nói lúc rời khỏi Ruilan để đến Wien, Karen chỉ là một người trẻ tuổi

dáng vẻ anh tuấn có kinh nghiệm làm việc ở Nhà Tang Lễ thì bản thân Alfred

cũng giống vậy, thật sự là "yêu tinh radio" đúng nghĩa theo biệt danh mà Pall

đặt;

Bây giờ, Alfred có khả năng giúp đỡ thiếu gia nhà mình, dùng một con mắt cố ý

nhìn chằm chằm vào Ranedal.

Đây là đang cảnh cáo, cực kỳ ngay thẳng, rất rõ ràng thậm chí là có chút cứng

rắn mà tìm lý do để cảnh cáo;

Alfred rõ ràng, Kevin cũng vô cùng rõ ràng;

Nếu như nói rằng cảnh cáo một con chó, có chút không dễ nghe, như vậy cảnh

cáo một vị Tà Thần, vậy thì có cảm giác cấp bậc được tăng lên rất nhiều.

Kevin cuối cùng ngừng xoay quanh, nhìn xem Alfred, bắt đầu thở.

Alfred cúi người, học theo dáng vẻ của Philomena, cùng nhìn nhau với Kevin:

"Có vài việc, dù sao cũng phải có người làm, ngươi biết, ta chính là giúp thiếu

gia làm những việc này, suy cho cùng, ta có phải có chút giống với ngươi lúc

trước không?"

Kevin lắc đầu đầu chó, biểu thị phủ định.

"A, cũng đúng, khi đó ngươi không tham dự vào trong Trật Tự Thần Giáo,

nhưng nói như thế nào đây, lúc trước ngươi giúp Thần Trật Tự làm những việc

kia, ta nói chung thì cũng muốn làm."

Kevin cúi lỗ tai xuống.

Alfred đưa tay bắt lấy cái dây dắt trên cổ của Kevin:

"Ta muốn nhẹ nhàng ổn định, ngươi cũng nhẹ nhàng ổn định, chúng ta đều nhẹ

nhàng ổn định, về sau bên trên tranh vẽ tường, nếu như trong tay thiếu gia

không còn vị trí, cùng lắm thì ta dắt ngươi mà đứng ở đằng sau.

Ngươi nhìn xem, ngươi có thể thấy được thành ý của ta, bên trong tranh vẽ

tường mà ta thiết kế, vẫn luôn có vị trí cho ngươi."

Kevin lại dựng lỗ tai lên.

Alfred duỗi cánh tay ra, choàng lên cổ Kevin, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng

nó:

"Điều kiện tiên quyết là cái gì, ngươi cũng hiểu.

Đó là dạy bảo Philomena cho tốt, bên người thiếu gia cần một người có thể đảm

đương một phía, về điểm này, ta có chút không làm được."

"Gâu."

"A, ngươi nói ra nơi chôn xương là Compasini vì ta phải không? Ừm, vậy cũng

xác thức rằng đây là hồi báo của thiếu gia đối với sự trung thành của ta, ngươi

cũng có thể mơ ước có một ngày có thể như vậy, không phải sao?

Dù gì thì giúp Thần Trật Tự làm việc, và giúp Thần Trật Tự khi chưa trở thành

Thần Trật Tự làm việc, nhưng thật ra là không giống nhau.

Ngẫm lại về mặt trăng trong lòng của ngươi đi, Ranedal.

Ngươi đã từng theo đuổi Thời Gian cấm kỵ, ta cảm thấy, thật ra ngươi đã thành

công, mặc dù ngươi không thành công trở lại quá khứ, nhưng ngươi có được

một khởi đầu mới."

Kevin nghiêng đầu chó, trong mắt lộ ra suy nghĩ sâu xa, lập tức dùng sức hất

đầu, kinh ngạc nhìn xem Alfred, bởi vì nó ý thức được, cái tên này đang tiến

hành "Xâm nhập tinh thần" với mình.

"Được rồi, ta đi giúp thiếu gia chuẩn bị những thứ cần thiết cho nghi thức giải

phong ấn, tối hôm qua thiếu gia đã nói, hôm nay muốn giải phong ấn cho

ngươi."

Alfred đi ra khỏi phòng.

Kevin yên lặng ngồi ở trên cái đệm chó, vuốt chó cào xuống kéo lên trên tấm

thảm, khiến cho sợi vải trên mặt thảm cũng như tâm tình trong lòng nó cũng đều

trở nên rối ren.

Vào một số thời khắc, thật ra chính nó cũng có chút không hiểu rõ ý nghĩ của

mình, suy cho cùng thì bất kể là người hay vẫn là thần, đều không thể luôn luôn

tỉnh táo.

Cũng không biết nó đã ngồi yên bao lâu, bóng dáng Pall lướt qua ngoài cửa, sau

đó lại lùi trở về.

"Này chó ngu, chúng ta đi dùng trà chiều nào!"

Kevin nghe được âm thanh của Pall lập tức đứng người lên, sau khi lắc lắc cơ

thể thì lập tức chạy đến bên người Pall rồi nhẹ nhàng đạp đạp chân sau, giống

như là đang lấy đà đạp chân ga.

Pall rất quen thuộc mà nhảy lên trên người Kevin.

Trong mắt của Kevin, lúc cùng chơi đùa với Pall thật ra là lúc nó thả lỏng nhất,

không cần suy nghĩ gì, cũng chẳng cần phải để ý gì, làm một con chó ngu ngốc

là xong việc.

"Mục tiêu phòng ăn, xông lên, meo!"

"Gâu!"

...

"Phu nhân, cái này được gửi đến lúc nào vậy?"

Karen cầm bức tranh này trong tay vừa thưởng thức vừa nói.

"Là buổi sáng hôm nay."

"Được rồi, ta đã biết."

Bên trong bức tranh miêu tả nội dung chính là bên trên một thảm cỏ xanh, một

đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi chung một con ngựa.

Cảnh tượng của thảm cỏ xanh rất giống với trang viên Ellen, bóng dáng của lâu

đài cổ ở phía xa xa là minh chứng tốt nhất, như vậy đôi nam nữ trẻ tuổi bên

trong bức tranh này, không cần hỏi cũng có thể biết được đó là Karen và Eunice.

Đó là thời điểm mình vừa tới trang viên Ellen, xế chiều mỗi ngày Eunice đều sẽ

cùng với mình cưỡi ngựa, ngay từ đầu là hai người hai con ngựa, về sau thì dần

dần phát triển thành hai người một con ngựa.

Ngài Bede thân là một người cha, lúc ấy hẳn là đang đứng ở một góc nào đó mà

quan sát cảnh tượng này.

Tâm trạng lúc đó của ông ấy chắc hẳn cũng không được tốt cho lắm, Karen để

tay lên ngực tự hỏi, về sau nếu như mình có con gái, nhìn xem con gái mình

cùng một thằng nhóc khác cử chỉ thân mật ở cùng một chỗ, tâm trạng của mình

chắc chắn sẽ không được vui vẻ lắm.

Nhưng mà nghệ thuật gia chính là nghệ thuật gia, đối với ngài Bede mà nói, thứ

ông ấy cần là sự xúc động tâm tình, dù sao thì ông ấy cũng từng ảo tưởng chờ

mong suy tưởng về cái đêm mà gia tộc sẽ bị hủy diệt để mà sáng tác.

Theo lý thuyết, đây cũng là một vật kỷ niệm tương đối tốt, cũng có thể đại biểu

một chút cho lập trường và thái độ của trưởng bối đang thúc giụ

Bình luận

Truyện đang đọc