"Có. Linh hồn của ta đang bị thương, bị thương rất nặng, ta đoán được rằng bà
ta đang muốn làm gì, ta hi vọng cô có thể ngăn cản bà ta đồng thời, chia ra một
phần chúc phúc cho ta, ta muốn để chữa trị vết thương linh hồn của ta, đương
nhiên, nó cũng có thể trợ giúp ta tăng thực lực lên."
"Đây chính là mục đích mà ngươi tham gia vào chuyện này sao?"
"Mục đích của ta là vì mang về thuộc hạ của ta về an toàn, đương nhiên, ta cũng
không ngại lấy một chút lợi ích mà mình nên có từ trong sự kiện này, dù sao thì
sự kiện này cũng rất nguy hiểm không phải sao?"
"Đương nhiên, một lời chúc phúc được tích lũy từ tinh hoa của một gia tộc, ai sẽ
không động lòng cơ chứ?
Ngươi có thể nói thẳng thắn như vậy với ta, điều này khiến ta nhìn ra sự chân
thành của ngươi, ta cảm thấy tự hào và kiêu ngạo thay cho đứa cháu gái chưa
từng gặp mặt kia vì có thể có được người đồng đội giống như ngươi."
"Cô đáp ứng?"
"Yên tâm, ta sẽ ngăn cản bà ta, ta không có khả năng trông thấy ta của hiện tại,
đi làm ra việc khiến người khác căm hận như vậy, việc này trong mắt của ta,
quả thực không thể tưởng tượng, không thể chịu đựng được.
Nhưng ta bây giờ cũng không có sức mạnh, cho dù ngươi phá vỡ phong ấn nơi
này mang ta ra ngoài, ta cũng không có cách nào mà ngăn cản bà ta, trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?"
"Lớp vỏ ngoài nguyền rủa của bà ta rất cứng, muốn hoàn thành việc kết thúc
nguyền rủa, trước hết cần phá vỡ lớp vỏ ngoài kia, giống như là... Lột trứng gà.
Phá vỡ vỏ ngoài, vào lúc lòng trắng trứng chảy ra, bà ta sẽ trở nên cực kỳ suy
yếu, mà ta, sẽ nắm giữ được cục diện trong mộng cảnh này.
Nếu như ngươi muốn những lòng trứng kia để chữa trị vết thương mà nói, tốt
nhất có thể làm cho bà ta bài trừ lớp vỏ ngoài nhanh một chút, nếu không thì bà
ta sẽ tiêu hao rất nhiều trên việc phá bỏ nó, nói không chừng đến cuối cùng, có
muốn cho ngươi cũng không còn thừa lại bao nhiêu."
"Cô đáp ứng ta rồi?"
"Ta đáp ứng ngươi, chúc phúc còn sót lại, ta sẽ chia cho ngươi và đứa cháu gái
kia của ta."
"Cô có gạt ta không? Tiểu thư "
"Vậy ngươi... có gạt ta không? Bác sĩ."
"Sẽ không."
"Ta đương nhiên cũng sẽ không."
...
Quá trình giằng co còn đang tiếp tục.
Phu nhân Filsher cảm khái nói: "Không thể không nói, hắn là một cấp trên tốt."
Tiểu thư Filsher gật đầu nói: "Hắn cũng muốn thu được một phần lợi ích, ta đáp
ứng hắn, sẽ chia cho hắn một phần."
"Đây là chuyện nên làm, chờ sau khi rời khỏi nơi này về, còn cần tiếp tục phát
triển trong Trật Tự Thần Giáo, để nhà Filsher trỗi dậy một lần nữa trong Thần
Giáo."
"Sau đó, đi tìm ông ta."
"Ta đã nói với ngươi, hiện tại ta tìm không thấy ông ta."
"Ta biết, nhưng ta còn trẻ, tuổi trẻ, có nghĩa rằng có đủ thời gian để tìm ông ấy,
không phải sao?"
"Đúng vậy, không sai, ông ấy hận thù ngườu của gia tộc Filsher, nhưng trong
lòng ông ấy, vẫn có ta, lời nguyền rủa này là ông ấy cố ý thiết kế vì để cho ta
thoát khỏi gia tộc, ta biết dụng tâm của ông ấy."
Tiểu thư Filsher lắc đầu, nói: "Tất cả những việc này, đều không còn liên quan
đến ngươi."
"Ta biết, ta cũng sẽ không muốn để ông ấy nhìn thấy ta trong bộ dạng lúc này.
Cho nên ngươi muốn tìm tới ông ấy, ta không tin tưởng ông ấy sẽ vô duyên vô
cớ biến mất."
"Ta biết, lần này, bên cạnh ta không có gia tộc và con cái ràng buộc, ta sẽ bước
đến trước mặt ông ấy một cách hoàn toàn sạch sẽ, ông ấy sẽ ôm ta, đi cùng với
ta, ta tin chắc là vậy."
Tốc độ nhỏ sáp nến đang dần dần giảm bớt, lúc này, trên người Philomena đã bị
một lớp vật chất giống như sáp nến bao trùm, linh hồn của cô cũng vào lúc này
mà trở nên óng ánh.
Tiểu thư Filsher chỉ chỉ "sáp nên" còn lại trên bộ xương của phu nhân Filsher,
ngoắc ngoắc Karen còn đang đứng ở đằng xa:
"Những thứ này, chính là để lại cho ngươi, đừng ngại ít, dù gì thì ngươi cũng
biết nó rốt cuộc quý giá đến cỡ nào."
Karen đứng tại nơi đó, không nhúc nhích.
Tiểu thư Filsher có chút buồn cười nói: "Được rồi, không ai sẽ biết lựa chọn
hôm nay của ngươi, khi ta cùng ngươi rời đi cái nhà này trở lại tổng bộ, ngươi
vẫn sẽ là vị đội trưởng vĩ đại, ta vẫn là ta ít nói trầm mặc như trước, ít nhất, tạm
thời là như thế."
Karen nghe nói như thế, mở miệng nói: "Thì ra từ trước đến nay ngươi và bà ta
có được ký ức ngang nhau."
Tiểu thư Filsher lắc đầu, nói: "Thật ra cũng không phải vậy, ta chỉ phụ trách
cuộc sống tự do tự tại ở nơi đó, nhưng khi đến lúc cần, ta có thể có được thông
tin tương đương từ phía ngoài.
Ta cũng là mới biết được ta của hiện tại, thế mà đang làm những chuyện như
vậy, không, là vì lúc này mà chuẩn bị nhiều năm như thế.
Thật, khi ta đọc đến những ký ức này, ta cảm thấy thật hạnh phúc, vô cùng vui
vẻ, bởi vì ta biết, tất cả mọi thứ bà ta, đều là chuẩn bị cho ta.
Một đứa cháu gái mà thôi... Mặc dù có quan hệ máu mủ cùng với ta, nhưng ta
cho tới bây giờ chưa từng gặp nó, ai sẽ thật sự quan tâm tới nó chứ?
Ngươi cũng không quan tâm, không phải sao?
Mau tới liếm những chúc phúc mà ngươi muốn đi, những thứ này, đủ để chữa trị
vết thương của ngươi, lại để cho thiên phú của ngươi tăng tiến lên thêm một
bước."
"Ai..." Karen thở dài, "Thật ra thì ta chướng mắt những thứ này, chưa kể ta cũng
có thể đoán được, nếu như ta nuốt bọn chúng vào, có phải về sau đều sẽ bị
ngươi điều khiển hay không?"
"Ngươi vậy mà biết?"
Tiểu thư Filsher nhíu mày, bởi vì nếu như Karen biết điều này, vậy lý do tham
gia vào chuyện này mà hắn nói lúc trước cũng không thành lập.
"Ta chỉ biết là một cái đạo lý, đó chính là trên đời này, không có bữa cơm trưa
miễn phí."
"Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì, ta, bà ta, cùng nó, đều là người
của Trật Tự Thần Giáo, ta tin tưởng, những người bạn cũ trong giáo kia, càng
muốn nhìn thấy ta trở về.
Gông cùm xiềng xích của nguyền rủa đã hoàn toàn bài trừ, chúc phúc cũng hoàn
thành chuyển dời, ngươi có ăn những thứ này hay không, tùy ngươi, nhưng mà
thời gian để ngươi do dự và thận trọng cũng không nhiều lắm, bởi vì ta..."
Tiểu thư Filsher đem tay mình đặt ở trên người Philomena đã bị sáp nến bao
phủ:
"Ta đã không kịp chờ đợi muốn dùng cơ thể tuổi trẻ của mình, để tắm trong ánh
nắng của thế giới này."