SỐ 13 PHỐ MINK

"Chờ một chút, có chuyện, ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú, lúc vừa

rồi, ngươi có hỏi tên của ta, đúng không?"

"Lúc đầu tiên nhìn thấy ngươi, bên trong đầu của ta đã có tin tức truyền đến,

ngươi là Karen. Silva, ngược lại thì Rasma ta thật ra cũng quen biết, trước đó

không lâu có gặp qua, a không, đối với hiện tại mà nói, hẳn là từng gặp từ trước

đây rất lâu.

Ta cũng biết Wilker, bà ta biết thì ta đều sẽ biết, là học sinh của Rasma, Rasma

điều tra nguyền rủa của gia tộc Filsher, thật sự là chuyện không thể bình thường

hơn.

Bắt đầu từ lúc đó, mỗi lần Rasma trông thấy ông ấy, trong mắt đều giống như

muốn bốc lửa lên vậy, nhưng Rasma, vĩnh viễn cũng không thể nào sánh nổi với

ông ấy."

"Ta cũng cho rằng như vậy, ngài Rasma, vĩnh viễn cũng không sánh nổi với

Dis."

"Đúng vậy, vĩnh viễn cũng không sánh nổi......"

Tiểu thư Filsher ngây ngẩn cả người, cô ta vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía

Karen:

"Philomena chỉ biết là dòng họ của ông ấy, xem ra, Rasma để lại tên đầy đủ của

ông ấy trong bút ký điều tra nhỉ."

"Sự thực là, Rasma ngay cả dòng họ cũng đều không có ghi lại, Wilker là thì kể

lại cho ta như thế, ta cảm thấy ông ta hẳn là điều tra ra là ai truyền xuống lời

nguyền rủa, nên không điều tra gì nữa."

Ánh mắt của tiểu thư Filsher trở nên càng thêm nghiêm trọng lên, hỏi: "Ngươi

rốt cuộc đang muốn nói cái gì?"

"Ngươi đã hỏi ta: Ta là ai?"

"Ừm?"

"Câu trả lời của ta là... Karen. Inmerais."

"Ngươi......"

"Ta không có lừa ngươi, là ngươi nghe nhầm.

Ngươi nói xem có buồn cười hay là không, ngươi và bà ta ngay cả nằm mộng

cũng nhớ đến việc gặp lại ông nội ta, nhưng khi cháu của ông ấy xuất hiện ở

trước mặt các ngươi, thậm chí là lúc nói ra cái dòng họ kia, các ngươi thế mà

chả thể nhận ra được một chút nào."

"Ngươi là cháu trai… của ông ấy?"

"Đúng thế."

"Ông ấy cùng với cô ta, cũng đã có cháu...

Đúng, ta cũng có cháu gái.

Được rồi, ta càng không kịp chờ đợi muốn thức tỉnh, để ngươi dẫn ta đến gặp

ông nội của ngươi."

"Ta rất tò mò về một chuyện, ông nội ta nguyền rủa gia tộc của ngươi, vì cái gì

các ngươi lại không hận ông ấy?"

"Bởi vì ngươi không hiểu, ông nội ngươi vốn yêu ta, chỉ là tình yêu của ông ấy,

vô cùng trầm lắng. Mà ta bây giờ, đã tránh thoát tất cả gông xiềng, ta đã sạch sẽ

để xuất hiện trước mặt ông ấy.

Ngươi nhìn xem đây là sự an bài của vận mệnh, là Thần Trật Tự bị tình yêu của

chúng ta làm cảm động.

Nếu không, không cách nào giải thích tại sao vào cái ngày mà ta phá vỡ gông

xiềng nguyền rủa thì có thể gặp được ngươi, là Thần, để ngươi tới chỉ dẫn ta, đi

hoàn thành tình yêu của chúng ta, tất cả mọi thứ đều là ý chỉ của Thần."

Karen mỉm cười nói: "Vậy ta sẽ để ngươi xem một chút, ý chỉ của Thần, rốt

cuộc là ý gì."

Nói xong,

Ngón giữa của Karen, đặt ở giữa trán của mình.

Lập tức, ở phía sau anh, xuất hiện hình chiếu của Dis, uy nghiêm, cao lớn, trên

người mặc thần bào Trưởng Lão Thần Điện, lộ ra thần thánh và không thể xâm

phạm.

Lúc này tiểu thư Filsher và phu nhân Filsher hét lên kinh ngạc:

"Dis!"

"Dis!"

Trên khuôn mặt của hai người phụ nữ toàn bộ đều là sự kinh ngạc, thậm chí còn

xuất hiện nước mắt.

Phu nhân Filsher khóc thút thít nói: "Hắn thật sự là cháu trai của Dis, Dis của ta

cũng đã già rồi."

Tiểu thư Filsher thì vừa cười vừa khóc nói: "Trách không được tìm không thấy

tin tức của ông ấy, thì ra ông ấy đã trở thành thần điện trưởng lão, Karen, là ông

nội của ngươi phái ngươi đến đón ta sao?"

"Ta trưởng thành rồi, đã nhiều năm ta cũng không đọc truyện cổ tích, ta cũng

cảm thấy ta không ngây thơ, ta thậm chí chưa hề tin tưởng đến cái phân đoạn cũ

rích rằng ý thiện của ma vương sẽ giúp ta đánh bại ý ác của ma vương đâu;

Nói cho đúng thì,

Từ lúc vừa bắt đầu thì ta đã rõ rang rằng ngươi của tuổi trẻ và ngươi của bây giờ

chắc hẳn cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao, cũng đều xấu như thế.

A, mặt khác, ta đã nói rằng ta là bác sĩ, ta không lừa ngươi, cho nên, những biểu

cảm và suy tư kia của ngươi, trong mắt ta, quả thực giả đến nỗi không thể giả

hơn, căn bản là không lừa được ta."

Ánh mắt của tiểu thư Filsher âm trầm mà hỏi thăm: "Ngươi rốt cuộc muốn nói

cái gì?"

"Thật ra,

Khi ta vừa mới biết nguyền rủa gia tộc các ngươi là ông nội ta thì ta đã có một

suy đoán mơ hồ rằng;

Lúc ta tiến vào cái nhà này, ta đã bắt đầu có một loại cảm giác kỳ quái;

Lúc ta tiến vào trong mộng cảnh, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng;

Lúc ta dùng lưỡi hái để giúp ngươi phá bỏ gông cùm xiềng xích, loại cảm giác

này bắt đầu trở nên càng ngày càng chân thực;

Đúng vậy, nguyền rủa đã bị đánh vỡ, nhưng nếu người nguyền rủa là ông nội

của ta, vậy ta có thể hay không...

Bởi dù sao ông nội cũng ta cũng đang đứng ở đằng sau ta."

Karen đem đặt ngón tay ở giữa trán của mình xuống, một lần nữa chỉ về phía

phu nhân Filsher, cùng lúc đó, hình chiếu của Dis sau lưng anh, cũng giơ cánh

tay lên, chỉ về phía phu nhân Filsher ở phía trước.

"Ý của ta là, nếu chúc phúc đã tràn ra ngoài rồi.

Vậy thì,

Ta có thể lại nguyền rủa các ngươi thêm một lần nữa hay là không?"

Bình luận

Truyện đang đọc