SỐ 13 PHỐ MINK

Philomena xuống xe, đi theo Neo cùng vào trong tòa nhà tổng bộ.

Mặc dù tất cả đều "Im ắng", nhưng trên thực tế, việc của gia tộc Filsher tất

nhiên sẽ khiến cao tầng của đại khu chú ý, Philomena và bà nội của cô là phu

nhân Filsher, chỉ có thể một người trở về, bởi vậy trên thân phận cần phải định

nghĩa lại một lần, lại muốn đi qua một cái quá trình.

Những người khác thì Karen không yên lòng, Neo mang Philomena đi, Karen

có thể bảo đảm không có vấn đề.

Chủ nhiệm trong rất nhiều chuyện sẽ không đáng tin cậy, nhưng nếu thật sự nhờ

hắn chuyện gì, chỉ cần hắn đáp ứng, đều sẽ làm được.

Rất nhanh, Muri chạy chậm đến, sau khi ngồi vào vị trí lái cẩn thận quan sát

một chút: "Đội trưởng, để ta đưa ngài đến bệnh viện giáo hội đi."

"Không, về nhà."

"Vậy bây giờ để ta gọi Blanche tới giúp ngài trị liệu xử lý sơ một chút?"

"Ta muốn ngủ, chờ về nhà nằm trên giường để ngủ, sau đó cậu điện thoại để

Blanche tới đó vất vả một chút, bây giờ ta... Cực kỳ buồn ngủ."

"Vâng, đã rõ."

Muri nổ máy xe, chở Karen về đến Nhà Tang Lễ, lúc dừng xe ở cổng, Karen

nhắc nhở: "Dùng cáng xe cứu thương đưa ta vào."

"Đúng."

Rất nhanh, Muri và Alfred cùng nhau lấy cáng xe khiên xác chết ra, Karen nằm

ở phía trên bị khiên vào trong phòng ngủ chính.

"A, trời ạ, Karen, cậu ra ngoài để đánh trận đấy à!"

"Gâu gâu gâu!"

"Thiếu gia, ngài..." Healy cũng đi tới.

"Yên tĩnh một chút, ta muốn ngủ."

Sau khi nói xong những lời này, Karen nhắm mắt lại, không chỉ là bởi vì linh

hồn bị thương nên cảm thấy mệt mỏi, mà là không khí trong nhà có thể khiến

người ta an tâm, rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

...

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

"Ai..."

Ở trong giấc mộng, Karen thở dài.

Anh biết, lại là cái thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh kia tiến vào trong giấc mộng

của mình, nhưng anh cũng lười mà phản ứng với nó.

"Tí tách... Tí tách... Tí tách..."

Karen tiếp tục giấc ngủ của mình ở trong mộng, ngủ ngủ, ngủ luôn ở trong

mộng.

Từ đầu đến cuối, thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh kia treo ngay ở trước mặt của

anh, đưa tới, đưa lui...

...

Tỉnh lại, mở mắt ra.

Mặt mèo của Pall bu lại, cặp mắt meo như hai viên hổ phách cẩn thận mà nhìn

mình chằm chằm.

Cô hẳn là cảm giác được hô hấp của mình thay đổi, cảm giác trước được mình

sẽ tỉnh giấc.

"Ta ngủ bao lâu..."

"Không phải quá lâu, nửa ngày, Blanche đã tới để trị liệu vết thương ngoài da

cho cậu, vết thương bên ngoài cũng không có nhiều vấn đề lắm, tu dưỡng là

được, nhưng linh hồn của cậu... Sao mà nhìn nó giống như bị chó gặm thế!"

"Gâu!"

"Ngậm miệng, đừng có nói chen vào!"

"Alfred không có nói cho cô biết sao?"

"Ta biết cậu đến nhà Filsher, nhưng ta không nghĩ tới cậu sẽ biến thành tình

trạng như bây giờ, thật, nếu như cậu không phải Karen, nếu như không phải ta

biết tính đặc thù của linh hồn cậu, ta thực sự đã cảm thấy cậu tàn phế rồi đấy,

lúc trước khi Dora và Doreen bị ô uế thì còn khỏe mạnh hơn cậu nhiều.

Ai ai ai, cậu muốn đứng lên làm cái gì đấy?"

"Thiếu gia?"

Cửa chính phòng ngủ bị mở ra, Alfred đi đến, trông thấy thiếu gia nhà mình

đang khó khăn mà chuẩn bị đứng dậy.

"Ta muốn xem thử ta còn có thể đứng lên được hay không." Karen vừa nói vừa

tiếp tục dùng sức, vết thương ở chân và phần bụng vẫn còn tốt, chủ yếu là vết

thương nơi bả vai để cho hai cánh tay của anh bây giờ rất khỏi để mượn lực.

Alfred đi ra khỏi phòng ngủ chính, lấy ra hai cái nạng chống mới.

Sau đó lại tự mình nâng Karen lên, đặt nạng dưới nách của Karen.

"Miễn cưỡng có thể đi lại một chút." Karen tự động viên mà nói.

"Ngài thật lợi hại đấy, meo, thế mà học được cách đi bộ rồi, thưa ngài Phán

quyết quan của ta."

"Sao bây giờ cô nói chuyện giống như ngậm thuốc nổ trong mồm thế?"

"Trong mồm ta ngậm thuốc nổ? Karen, chính cậu cũng không tính thử xem cậu

đã bao nhiêu ngày không về nhà rồi hả, cậu còn hi vọng ta có thể dùng thái độ

tốt gì để tiếp đãi cậu chứ? Ta cũng không phải là vợ của cậu!"

"Gâu Gâu!"

"Ngậm miệng đi, meo!"

"Lúc trước tương đối bận rộn mà thôi." Karen giải thích cực kỳ qua loa.

"Cậu bận bịu? Dis cho nổ Thần Điện xong còn biết về nhà đi ngủ đấy, cậu còn

bận rộn hơn cả Dis à!"

"Cô nói như vậy cũng không hợp lý rồi, nếu ta có bản lĩnh để cho nổ Thần Điện

như ông nội thì ta cũng có thể mỗi ngày về nhà nghỉ ngơi, cũng chẳng cần phải

đi làm."

"Hừ hừ meo."

"Thiếu gia, chủ nhiệm cho tôi biết một ít chuyện, tôi sẽ thương lượng tốt."

"Ừm, tốt."

Karen nhẹ gật đầu, không ai có thể từ chối sự hấp dẫn của một cuộc sống có sự

giúp đỡ của Alfred.

"Còn có một việc nữa thiếu gia, ta cần nhận được sự xác nhận của ngài."

"Có thể dẫn Philomena đến khán thính phòng ở trang viên Ellen."

Karen tiên tri được trước Alfred muốn hỏi điều gì.

"Vâng, thiếu gia."

"Muri và Ventura cũng đang ở tổng bộ?"

"Bây giờ bọn họ hẳn là đang ở chung cư Ellen."

"Để bọn họ đưa ta về trang viên Ellen đi, anh ở lại để cùng Neo xử lý những

chuyện kia, nhớ kỹ, nếu như hắn có dấu hiện gì như sắp nổi điên, nhớ báo cho

ta trước."

"Vâng, thiếu gia."

"Chúng ta trở về nhà sao, meo?" Vừa nghe đến việc về nhà, tâm trạng Pall lập

tức tốt lên.

Karen cúi đầu nhìn thoáng qua ghé vào bên chân Kevin, nói: "Kevin cũng cùng

đi theo đi, rất xin lỗi đã để ngươi đợi lâu như vậy, chờ đến khi vết thương linh

hồn khôi phục một chút thì sẽ giúp ngươi giải trừ tầng phong ấn tiếp theo."

"Gâu Gâu!"

Kevin hưng phấn mà lắc lắc cái đuôi.

"Gọi bọn họ đến, bây giờ chúng ta lên đường đi."

Alfred nhỏ giọng đề nghị: "Thế nhưng tình trạng cơ thể hiện tại của thiếu gia

ngài, thuộc hạ cảm thấy không thích hợp để di chuyển xóc nảy, có thể dưỡng

thương thêm một hai ngày sau thì lại đi, thuộc hạ cảm thấy như vậy sẽ thích hợp

hơn."

Karen lắc đầu, nói: "Ta sợ lại có chuyện gì xảy ra, thừa dịp bây giờ vết thương

nghiêm trọng nhất tốt nhất nên lên đường, không cần trì hoãn thêm."

"Đúng vậy, đúng vậy meo!"

"Để Muri lái xe tang đi, anh vào nhà kho chọn một cái quan tài thoải mái nhất,

ta nằm trong quan tài cũng không sợ xóc nảy."

"Được rồi, thiếu gia."

Bình luận

Truyện đang đọc