Chương 100
Cố Minh Viên nói chuyện với bốn người thêm một lúc rồi mới cho bọn họ lui về nghỉ ngơi, nhưng trước đó hắn đã gọi Lý Tín ở lại.
Lý Tín là người chuyên thu thập tình báo, chuyện ở kinh thành hắn đều biết rõ.
Cố Minh Viễn: “Dạo gần đây Diệp phủ xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho bổn vương nghe một chút.”
Lý Tín: “Diệp phủ? Ý vương gia là Diệp thượng thư?”
Cố Minh Viễn: “Không, Diệp phủ có hôn ước với thế tử.”
Lý Tín kinh ngạc, không hiểu tại sao tự dưng Cố Minh Viễn lại quan tâm đến một Diệp phủ be bé như thế.
Lý Tín: “Ba năm trước nhị phụ nhân Diệp phủ tạ thế, Diệp tiểu thư bị hủy dung.Nhưng thế tử không muốn hủy hôn nên thuộc hạ cũng không báo.”
Lý Tín lại tiện đà nói thêm một câu: “Diệp tiểu thư bị hủy dung nhưng thế tử vẫn không hủy hôn, cả kinh thành đều khen thế tử là người có tình có nghĩa.”
Hủy dung? Nghĩ đến dung mạo xinh đẹp diễm lệ tựa thiên tiên kia, Cố Minh Viễn nâng mày.
Cố Minh Viễn: “Tiểu thư Diệp phủ có từng tiếp xúc với ai biết y thuật không?”
Lý Tín lắc đầu: “Không có, nhưng sau khi bị hủy dung tính tình của tiểu thư Diệp phủ thay đổi, trở nên cay nghiệt, ác độc, thanh danh không tốt lắm.”
Cay nghiệt? Ác độc? Cố Minh Viễn hoàn toàn không nhìn ra được trên người Diệp Vãn Tình có chút nào dính líu đến hai từ này.
Ánh mắt của tiểu cô nương kia thanh lãnh mà thấu triệt, tràn đầy linh khí, khí chất cao quý, thanh tao thậm chí còn có chút lớn gan khi có thể bĩnh tĩnh đối mặt với hẳn.
Không lẽ người đang ở trong chùa là giả? Cố Minh Viễn: “Bây giờ tiểu thư Diệp phủ đang ở đâu?”
Lý Tín: “Thuộc hạ nhận được tin từ hai năm trước Diệp tiểu thư đã cùng với nhị lão gia đến chùa Thiên Tự cầu phúc…”
nói đến đây Lý Tín mới nhận ra, tiểu thư Diệp phủ cũng đang ở đây! Có khi vương gia còn gặp rồi nên mới hỏi nhiều như thế.
Lý Tín thăm dò hỏi: “Vương gia, ngài muốn hủy hôn với Diệp phủ sao?”
Trong mắt người ngoài Diệp Vãn Tình không những bị hủy dung mà thanh danh cũng trở nên khó nghe, nhìn đâu cũng không thấy nàng có chỗ nào xứng đáng để trở thành thế tử phi.
Bình thường Chiến Bắc Vương không bao giờ quan tâm đến những chuyện này, nay đột nhiên lại hỏi, thế nên Lý Tín mới nghĩ, có lẽ vương gia nhà hắn muốn hủy bỏ mối hôn sự này.
Cố Minh Viễn: “Hủy? Sao lại phải hủy?”
Lý Tín cẩn thận nhìn sắc mặt của Cố Minh Viễn, ậm ừ nói ra: “Thuộc hạ thấy Diệp tiểu thư bây giờ…không còn xứng với Chiến Bắc vương phủ ta nữa.”
Đừng nói là bây giờ, ngay từ trước kia cũng đã không xứng rồi.
Cố Minh Viễn cụp mắt nhìn đùi phải được băng bó kỹ càng, ý vị thâm trường hỏi một câu: “Thế theo ngươi thì người như thế nào mới xứng?”
Cái này còn phải nói nữa sao? Với địa vị và quyền thế của Chiến Bắc vương phủ bây giờ, muốn dạng con dâu gì mà chẳng được? Thân phận cao quý, gia thế hiển hách, tài mạo vẹn toàn, như thế mới xứng.
Lý Tín không trả lời, nhưng Cố Minh Viễn đã nhìn thấu suy nghĩ của hẳn ta, Cố Minh Viễn ngồi thẳng dậy, trâm mặt, khí thế tỏa ra khiến Lý Tín tái mặt vội vã quỳ sụp xuống: “Vương gia thứ tội, là thuộc hạ vọng ngôn.”