SỐNG LẠI LÀM MẸ KẾ CỦA CHỒNG CŨ

Chương 94


Nghe Cẩm Tú nói vậy, Hải Đường không khỏi nhíu mày nói: “Muội đó, thân là nữ nhi sao có thể bạo lực như thế?”


Thấy Hải Đường lại sắp “thuyết giáo’ mình, Cẩm Tú rụt cổ, lè lưỡi nói: “Được rồi mà ~ Hải Đường tỷ ~ cũng trưa rồi, tỷ không đi nấu cơm sao?”


Hải Đường nhìn sắc trời, trừng Cẩm Tú một cái rồi quay ra nói với Diệp Vãn Tình: “Tiểu thư, nô tỳ đi nấu cơm.”


Diệp Vãn Tình gật đầu, Hải Đường liên kéo Cẩm Tú ra ngoài.


“Tiểu thư? Chúng ta đi đâu vậy?!”


Cẩm Tú đạp lên ngọn cây, phi thân đuổi kịp thân ảnh yểu điệu mặc tố y trước mắt, đột nhiên Diệp Vãn Tình gấp gáp gọi nàng đến bảo nàng đi theo.


Cẩm Tú vừa dùng khinh công đuổi theo vừa cảm thán võ công của tiểu thư nhà nàng thật lợi hại.


Diệp Vãn Tình không dừng lại, chỉ nói một câu: “Đi cứu người.”


Cẩm Tú nghe vậy liên không hỏi nữa, sau khi xuống núi đi về phía nam khoảng mười dặm, Diệp Vãn Tình dừng lại đáp xuống đất, tố y tung bay, tóc đen phiêu dật, dung mạo tựa thiên tiên, mặc dù Cẩm Tú biết tiểu thư nhà mình rất đẹp nhưng vẫn không tự chủ được mà thất thân.


Mày của Diệp Vãn Tình nhẹ chau, có vẻ đang rất gấp gáp, nàng hỏi tiểu Cửu trong đầu: [ Tiểu Cửu, là ở đây sao? ] Tiểu Cửu đáp: [ Đúng, ta cảm nhận được hắn sắp không xong rồi, ngươi mau tìm hắn!] Diệp Vãn Tình gấp gáp nói với Cẩm Tú: “Cẩm Tú, ngươi tìm bên trái, ta tìm bên phải.Xem xem có người nào bị thương không.”


“Vâng, tiểu thư!”


Diệp Vãn Tình và Cẩm Tú chia nhau ra tìm kiếm, nhưng xung quanh là núi rừng bạt ngàn cây cối, lại không có vị trí cụ thể thì khó mà tìm thấy.


Linh quang trong mắt Diệp Vãn Tình lóe lên, nàng điều động chút linh khí trong cơ thể vào khứu giác, ngay lập tức khiến khứu giác của nàng trở nên nhạy cảm hơn gấp bội, mùi máu tươi trong không khí truyền đến.


Là hướng này! Diệp Vãn Tình nhanh chóng chạy đến một khóm cỏ lau cao ngang người, đưa tay chém ra trong không khí, đám cỏ lau liên đổ rạp xuống, để lộ ra một nam nhân đang mê man nằm đó.


Đó là một nam nhân cao to, tâm ba mươi tuổi, mày kiếm, ngũ quan như được điêu khắc mà thành, dù tóc tai rối bời, mặt đầy tro bụi cũng không che dấu được sự tuấn mỹ của hẳn.


khi thấy hẳn Diệp Vãn Tình hơi ngẩn ra một lát, lòng thầm cảm thán, quả không hổ là lang quân trong mộng của các tiểu thư chốn kinh thành.


Diệp Vãn Tình vừa cảm thán vừa đến gân xem xét, trên bụng và đùi đẫm máu, e rằng bị thương không nhẹ, thấy sắc môi hắn hơi thâm đen, Diệp Vãn Tình giật mình, liên tóm lấy cổ tay hắn muốn bắt mạch.


Nhưng nam nhân đang hôn mê trên đất bỗng mở bừng mắt, sát khí và uy áp mãnh liệt của hắn khiến Diệp Vãn Tình không thở nổi.


Hắn tóm chặt lấy cổ tay nàng, bàn tay siết chặt như muốn bóp nát: “Ngươi muốn làm gì?”


Thấy “kẻ địch” là một tiểu cô nương, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, Cố Minh Viên hơi ngẩn ra, nhưng bàn tay vẫn không nới lỏng, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Diệp Vãn Tình.


Cổ tay của nàng bị hắn bóp muốn vỡ ra, Diệp Vãn Tình đau đến mặt mày tái nhợt, nàng hơi nhíu mi, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn.


“Ta biết chút y thuật, phát hiện có người bị thương nên mới đến xem.Ta không có ý xấu.”


Cố Minh Viễn vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, hắn không cảm nhận được sát khí trên người cô nương trẻ tuổi này.

Bình luận

Truyện đang đọc