Chương 67
Cố Thừa Duệ suýt chút nữa thì đã bóp nát ly rượu trong tay, sắc mặt của hắn vô cùng tệ.
Diệp Vãn Tình! Hắn nghiến răng nghiến lợi lặp lại mấy chữ này dưới đáy lòng, hôm nay mặt mũi của hắn cũng bị nàng ta quét sạch rồi! Sau đó dù Cố Thừa Duệ có cổ gắng mỉm cười lờ đi thì những âm thanh xì xào bàn tán và những ánh mắt cười nhạo vẫn khiến cả người hắn như bị kim châm, cuối cùng Cố Thừa Duệ không chịu nổi nữa, lấy cớ đi thay y phục rời khỏi bữa tiệc.
Cố Thừa Duệ đi rất nhanh trên hành lang, khuôn mặt tăm tối như bầu trời trước cơn mưa, cái cảm giác nhục nhã ê chề này đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được.
Từ khi trở thành con thừa tự của Chiến Bắc vương, hắn đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này đâu? Tất cả đều là vì con ả đó! Trong não ả ta nghĩ gì mà lại dám hành xử ngu ngốc như thế trong tiệc sinh thân của hắn chứ?! Biết bao nhiêu người nhìn vào mà ả lại hành xử như vậy, đúng là không đặt vị hôn phụ là hắn vào mắt! Ảta nghĩ mình là ai? Chỉ là một tiểu thư nghèo của một gia tộc đang suy vong, đã thế lại còn xấu xí như quỷ, hắn không hủy hôn với ả ta là phước ba đời của ả rồi.
Thế mà…thể mà…tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều hiện lên trong đầu Cố Thừa Duệ, hắn siết chặt tay đến mức khớp xương kêu rôm rốp.
Cố Thừa Duệ thở mạnh, tức giận đạp nát một đoạn thanh chắn bằng gỗ trên hành lang.
“Xoạt…
“Ai? Cố Thừa Duệ hung tợn nhìn vào bụi cây gần đó, gần giọng: “Mau ra đây cho tai”
Lúc này bụi cây rung rinh, một thân ảnh nhỏ bé run rẩy bước ra, là Nhược Tuyết.
Cố Thừa Duệ kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Vãn Tình đã về từ lâu rồi mà? Má trái của Nhược Tuyết sưng đỏ, năm dấu tay in hằn trên da thịt trắng mịn đặc biệt bắt mắt, đôi mắt to tròn của Nhược Tuyết đỏ hoe âng âầng nước, đôi môi anh đào mím chặt, nàng ta rúm ró đứng đó, trông hết sức đáng thương.
Nhược Tuyết đứt quãng nghẹn ngào nói: “Tiểu thư…tiểu thư không cho nô tỳ lên xe…
Nói xong thì Nhược Tuyết đi đến trước mặt Cố Thừa Duệ quỳ xuống, thân ảnh bé nhỏ dập đầu với hắn.
Giọng nghẹn ngào rấm rức như một con thú nhỏ bị thương khiến người khác không khỏi mềm lòng.
“Nô tỷ tội đáng muôn chết…hức…nếu không phải vì nô tỳ ngu ngốc…hức…thì đã không làm tiểu thư tức giận…cũng không khiến thế tử phải mất mặt trước mọi người…huhuhu.”
“Nô tỳ…nô tỳ không mong thế tử tha tội…chỉ mong…hức…thế tử đừng giận tiếu thư, tất cả là lỗi của Nhược Tuyết, tất cả là lỗi của Nhược Tuyết…
Nhược Tuyết vừa nói vừa không ngừng dập đầu, vết canh trên lưng áo nàng ta vẫn còn ướt đẫm đập vào mắt của Cố Thừa Duệ, nghĩ lại tình cảnh lúc đó, ắt hẳn trên lưng của nha hoàn này đã bỏng nặng.
Trong lòng Cố Thừa Duệ không khỏi mềm xuống, cơn tức cũng biến đi đâu mất, hắn ôn hòa nói: “Đừng dập đầu nữa, đứng lên trước đi.”
Nhược Tuyết hết sức nghe lời đứng dậy, trên trán nàng ta đã rớm máu, Cố Thừa Duệ nhìn nàng ta rôi hỏi: “Ngươi chính là nha hoàn đã viết thư cho ta?”
Nhược Tuyết như chim sợ cành cong, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy vẻ hoảng sợ, nàng ta định quỳ xuống lần nữa thì Cố Thừa Duệ đã nhanh tay đỡ lấy nàng ta.
Hắn khe khẽ lắc đầu: “Không cần quỳ, ta không trách ngươi”
Nói xong hẳn thả tay Nhược Tuyết ra quay lưng nói: “Đi theo ta.”
Xe ngựa của Diệp Vãn Tình chầm chậm trở về Diệp phủ, Hải Đường cản cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Tiểu thư? Chúng ta để Nhược Tuyết lại đó có sao không?”
Tuy là Nhược Tuyết đã gây ra lỗi lớn, nhưng xét cho cùng thì cũng vì bảo vệ cho Diệp Vãn Tình, không đáng bị như thế.
Diệp Vãn Tình mở mất ra, nhìn chăm chăm vào Hải Đường, nếu bây giờ Hải Đường chọn cầu tình cho Nhược Tuyết, Diệp Vãn Tình sẽ không tin dùng nàng nữa.
Hải Đường bị Diệp Vãn Tình nhìn mà giật mình, đột nhiên nghĩ đến từ trước đến nay tiểu thư có phải dạng chủ nhân độc ác thích đánh đập hạ nhân đâu, nữ nhân quan trọng nhất là dung mạo cơ mà, hôm nay tiểu thư bị xấu mặt trước mọi người, trong đó còn có cả vị hôn phu của tiểu thư, tiểu thư tức giận như thế cũng là điều dễ hiểu.Dù gì thì…tiểu thư cũng mới mười bốn tuổi, khó mà kiềm chế được cảm xúc của mình.Haiz…Hải Đường im lặng cúi đầu không nói nữa.