Chương 50
Kiếp trước cũng vào ngày này, Cố Thừa Duệ đến Diệp phủ tuyên bố không hủy hôn ước khiến cho Diệp Vãn Tình cực kỳ cảm động, nhưng vì vết sẹo chưa lành nên nàng tự ti không dám mở cửa gặp hắn.
Hai người đứng sau song cửa tâm sự mùi mẫn, những lời nói đường mật của Cố Thừa Duệ lúc ấy khiến Diệp Vãn Tình lại càng si mê đảm chìm trong đoạn tình cảm này.
Khi A Sơn đưa người đến Hải Đường Viện, Nhược Tuyết và Hải Đường đã nhận được tin đứng đợi từ trước.
Biết tin Cố Thừa Duệ sẽ không hủy hôn ước mà còn muốn tiếp tục cưới Diệp Vãn Tình về làm thế tử phi, Hải Đường vô cùng mừng rỡ còn trong lòng Nhược Tuyết lại bùng lên một ngọn lửa ghen ghét đố ky đến phát đau.
Nàng ta đứng đó nhìn thiếu niên anh tuấn đang đi về phía bọn họ, dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm, gia thế hiển hách, đã thế lại còn trọng tình trọng nghĩa.
Nam nhân hoàn hảo như thế lại thuộc về Diệp Vãn Tình?! Tại sao? Tại sao Diệp Vãn Tình luôn có được những thứ tốt nhất? Dung mạo xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, ngay cả khi bị hủy dung cũng vẫn có một vị hôn phu hoàn hảo không vứt bỏ nàng ta? Tại sao lại bất công như thế? Hải Đường thi lễ với Cố Thừa Duệ: “Thế tử.”
Thấy Nhược Tuyết vẫn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Duệ, Hải Đường nhíu mày giật giật ống tay áo của nàng ta.
Lúc này Nhược Tuyết mới tỉnh hôn, gò má khẽ ửng đỏ, lúng túng cúi đầu hành lễ với Cố Thừa Duệ: “Nhược Tuyết vấn an thế tử, mong thế tử thứ tội..”
Trường hợp này Cố Thừa Duệ gặp nhiều rồi, hắn chỉ cười nhạt nói: “Không sao, cả hai đều đứng lên đi, mau vào thông báo cho tiểu thư của các ngươi”
“Vâng.Cả hai đồng thanh đáp, Hải Đường nhanh chân đến cửa phòng gõ cửa: “Tiểu thư, tiểu thư, thế tử đến gặp người”
Trong phòng yên lặng không có tiếng đáp lại.
Hải Đường và Nhược Tuyết nhìn nhau, Nhược Tuyết lại gọi: “Tiểu thư, người mau ra xem ai đến này, thế tử đang đợi người đó.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Nhược Tuyết lầm bầm: “Không lẽ tiểu thư vẫn còn ngủ?”
Hải Đường không nghĩ vậy, vì Diệp Vãn Tình luôn dậy rất sớm, đặc biệt là sau khi hôn mê tỉnh lại càng dậy sớm hơn, hôm nào nàng đến đưa bữa sáng tiểu thư cũng tóc tai y phục chỉnh tề ngồi trên ghế rồi.
Nhược Tuyết muốn làm xấu mặt Diệp Vãn Tình, không khỏi nhanh nhảu nói: “Để ta vào xem sao”
Nói rồi định đưa tay đấy cửa ra, Hải Đường muốn cản cũng không kịp, trong lòng vừa gấp lại vừa bực mình, Nhược Tuyết này càng lúc càng không hiểu chuyện, nếu tiểu thư thật sự đang ngủ thì có nghĩa là bây giờ tiểu thư đang xiêm y không chỉnh.
Nàng ta đấy cửa ra như thế lỡ như bị thế tử nhìn thấy thì làm sao?! Nhưng may mà Nhược Tuyết không mở được cửa, Diệp Vãn Tình đã khóa từ bên trong.
Lúc này trong phòng truyền ra giọng nói của Diệp Vãn Tình: “Về đi”
Hải Đường kinh ngạc: “Tiểu thư, là thế tử…”
“Ta đã nói là về đi!”
Cố Thừa Duệ đứng ngoài cửa không xa cũng nghe được, hắn tiến lại gần, cách cánh cửa dịu dàng nói: “Diệp tiểu thư, ta là thế tử phủ Chiến Bắc Vương, ta có đôi lời muốn nói với nàng.
Nếu nàng ngại không muốn chạm mặt ta cũng được, chúng ta có thể cách cánh cửa này mà trò chuyện”
Hải Đường vừa nghe vậy thì định kéo Nhược Tuyết lui ra, để lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Nhưng còn chưa đợi hai người rời khỏi đó, trong phòng lại vang lên âm thanh đổ vỡ.
“Về đi! Ta đã nói là biến hết đi! Ta không gặp ai hết!”