Chương 41
Diệp Vãn Tình ngước mắt nhìn Diệp Vấn, dịu ngoan gật đầu.
Nàng tiễn Diệp Vấn đi, ánh mắt dịu ngoan của một cô bé chuyển thành ánh mắt của một người trưởng thành trải đời.
Nếu có thể nàng cũng muốn làm một cô bé nhỏ, nép dưới cánh chim rộng lớn của cha, vô ưu vô lo trải qua cuộc đời này.
Nhưng Diệp Vãn Tình nàng không thể, nàng đã không còn là Diệp Vãn Tình đơn thuận yếu đuối của kiếp trước nữa rồi.
Nàng phải trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ chính mình, còn phải bảo vệ những người thân yêu của nàng nữa.
Buổi sáng Diệp Vãn Tình dậy sớm theo tiểu Cửu lên núi huấn luyện, ban đêm thì vào trong không gian hệ thống học y, còn ban ngày nàng vẫn phải giả điên giả đại, thi thoảng đập đồ phá phòng.
Hải Đường vô cùng lo lắng cho nàng, trong khi những nha hoàn các sợ bị vạ lây mà né tránh Hải Đường viện thì ngày nào Hải Đường cũng đến.
Diệp Vãn Tình biết chưa phải là lúc thích hợp nên ngay cả Hải Đường cũng bị nàng đối xử lạnh nhạt kỳ quái, lúc này không thể để Nhược Tuyết có bất kỳ nghi ngờ gì được.
Diệp Vấn đã ra ngoài tìm danh y cho nàng, tuy Diệp Vãn Tình vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cha nhưng nàng biết có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng vẫn là tiểu Cửu giúp nàng, nó truyền cho Diệp Vấn một chút linh khí, nhưng chỉ đủ để duy trì sức khỏe của Diệp Vấn không tôi tệ hơn thôi.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn cho Diệp Vấn thì phải dựa vào chính bản thân Diệp Vãn Tình.
Buổi chiều ngày hôm sau lão phu nhân đến tìm Diệp Vãn Tình nói chuyện, nàng biết bà ta đến tìm nàng để làm gì, vì kiếp trước bà ta cũng đến với mục đích như thế.
Diệp Vãn Tình nhờ tiểu Cửu huyễn hóa ra một ảnh ảo, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một Diệp Vãn Tình tiêu tụy xanh xao, thậm chí còn có chút điên loạn trong ánh mắt.
Lão phu nhân không ngờ chỉ mới mấy ngày mà Diệp Vãn Tình đã tự hành hạ bản thân đến tình trạng này, tuy nàng bị phá tướng nhưng vết sẹo cũng không to lắm, cẩn thận chải tóc che đi thì sẽ không thấy gì.
Lão phu nhân nhíu mày, nếu cứ để mặc Diệp Vãn Tình tự hành hạ bản thân như vậy thì đừng nói làm thiếp, có cho làm nha hoàn thông phòng thì vương phủ cũng chưa chắc đồng ý.
Bà ta cố nén sự không vui, nở một nụ cười cầm tay Diệp Vãn Tình ngồi xuống.
Lão phu nhân nhìn gương mặt tiều tụy của nàng, tỏ vẻ đau lòng: “Tình Nhi của bà, sao mới mấy ngày mà cháu đã trở nên tiêu tụy thế này?”
Diệp Vãn Tình trầm mặc không đáp, cố gắng diễn tròn vai thiếu nữ tâm tư yếu ớt nhận nhiều đả kích nặng nề.
Thực chất kiếp trước thay vì đập đồ phá phòng thì ngày nào Diệp Vãn Tình cũng tự nhốt mình trong phòng rồi khóc thầm.
Lúc ấy Nhược Tuyết đã nhân cơ hội đến an ủi quan tâm nàng khiến nàng cảm động, còn bây giờ ngày nào Diệp Vãn Tình cũng phải giả điên giả dại đập phòng một lần, Nhược Tuyết cũng sợ bị liên lụy nên chưa dám đến gần.
Lão phu nhân giả tạo quan tâm vài lời, lúc này mới vào chủ đề chính: “Tình Nhi, chuyện hôn ước giữa cháu và thế tử…”
Diệp Vãn Tình tỉnh táo, đến rồi.
Kiếp trước nàng mới mười bốn, đúng độ tuổi xuân, tình cảm với Cố Thừa Duệ còn đang rất tốt đẹp, đương nhiên là nàng không muốn hủy hôn rồi.
Nhưng trên mặt có vết sẹo khiến cho Diệp Vãn Tình không còn tự tin, lại thêm lão phu nhân ngày ngày đến tẩy não nàng.