Chương 23
Dù gì Nhược Yên cũng đã chăm sóc nàng bao nhiêu năm qua, Diệp Vãn Tình suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Thực ra lúc ấy đối với nàng chỉ có Nhược Tuyết mới là người thân thiết, Nhược Yên là người có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Ai mà ngờ người nàng đào tim móc phổi đối xử lại là một con sói mắt trắng, chỉ có cô nương này…
năm đó cùng lắm chỉ giúp nàng ấy chuộc thân, nhưng nàng lại ghi nhớ cả đời.
Lúc Diệp Vãn Tình chết, người ở bên chăm sóc chỉ có mình Nhược Yên mà thôi.
Nhược Yên thấy Diệp Vãn Tình cứ nhìn mình chăm chăm, ánh mắt xa xăm thất thần, nàng thử gọi: “Tiểu thư? Tiểu thư?”
Diệp Vãn Tình hồi thân lại, đột nhiên nói với Nhược Yên: “Nhược Yên, ngươi đã theo hâu ta được mấy năm rồi?”
Nhược Yên âm thầm cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn cung kính đáp: “Bẩm tiểu thư, nô tỳ đã đi theo tiểu thư bảy năm rồi ạ.”
Diệp Vãn Tình: “Mẫu thân đã trả giấy bán thân lại cho ngươi rồi phải không? Năm nay ngươi cũng đã mười lăm, nếu ngươi muốn xuất phủ thì ta sẽ thêm cho ngươi một phần đồ cưới…”
Còn chưa để Diệp Vãn Tình nói xong, Nhược Yên đột nhiên quỳ xuống.
Diệp Vãn Tình kinh ngạc: “Ngươi…”
Nhược Yên: “Tiểu thư có lẽ đã quên, nhưng năm đó nếu như không có tiểu thư và phu nhân rủ lòng từ bi chuộc nô ty từ tay bọn buôn người thì có lễ nô tỳ không thể sống được đến bây giờ.Lúc ấy nô tỳ đã thề rằng phải dùng cả đời còn lại của mình để báo đáp ơn đức của phu nhân và tiểu thư, nay phu nhân đi rồi, bà ấy lương thiện trả lại giấy bán thân cho nô tỳ.Muốn nô tỳ xuất phủ gả chồng, nhưng nô tỳ không muốn.”
Nhược Yên lắc đầu, nàng chân thành nói: “Nô tỳ muốn theo hầu tiểu thư, thay phu nhân chăm sóc người.Mong tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.”
Diệp Vãn Tình nhìn chăm chú vào ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại trong suốt của Nhược Yên, nàng gật đầu.
“Được, từ hôm nay ngươi gọi là Hải Đường.”
Nhược Yên kinh ngạc, ai mà chẳng biết Diệp Vãn Tình thích hoa Hải Đường cơ chứ.
Bây giờ lại đổi tên của Nhược Yên thành tên loài hoa mà Diệp Vãn Tình thích nhất…
Trong mắt Nhược Yên, à không, phải gọi là Hải Đường ánh lên tia sáng, nàng nhoẻn cười: “Vâng, Hải Đường xin nghe theo tiểu thư.”
Diệp Vãn Tình cũng mím môi cười, nàng không thích một người trung tâm như Hải Đường lại có tên giống con sói mắt trắng như Nhược Tuyết.
Từ nay sẽ không còn Nhược Yên, cũng không còn Diệp Vãn Tình nhu nhược yếu đuối nữa.
Nhược Tuyết, Cố Thừa Duệ, những gì các ngươi đã làm với ta, ta sẽ từ từ trả lại hết cho các ngươi.
Người thiếp thất kia gọi là Đào di nương, nàng ta đã thâm thích nhị lão gia từ lâu.
Nhưng năm đó lão phu nhân chỉ chăm chăm tìm một con phượng hoàng để kéo Diệp phủ bay lên cành cao, thì làm sao có thể để mắt đến đứa cháu gái của mình được chứ.
Năm nhị lão gia cưới nhị phu nhân, Đào di nương mới mười ba, lúc đến tuổi cập kê thì mẫu thân đột ngột qua đời phải để tang ba năm, lúc hết tang kỳ Đào di nương cũng đã mười tám, đã là gái lỡ thì.
Chuyện tìm một nhà chồng tốt cũng khó khăn hơn, mà Đào di nương mấy năm qua vẫn không quên được nhị lão gia, lại thấy nhị phu nhân vì không sinh được con trai mà bị lão phu nhân ghét bỏ.
Lúc này Đào di nương mới đến tìm lão phu nhân, nói là đến thăm nhưng cốt là để nói cho lão phu nhân biết chuyện tình cảm của mình và khẩn khoản tỏ ý nguyện làm thiếp.
Lão phu nhân hơi bất ngờ, Đào di nương là nữ nhi của huynh trưởng của bà, dung mạo này kia thì không cân phải nói, quan trọng hơn là Đào di nương có quan hệ máu mủ với bà, cũng xem như bà nhìn nàng ta lớn lên.