TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

Lão Quân một thân sức mạnh bộc phát tới cực hạn, cơ thể chỉ lóe lên đã xuất hiện phía sau Lam Huyền, một quyền nện xuống với sức mạnh kinh người.

Lam Huyền ánh mắt chói rọi một kiếm chém tới ngắn lấy, lưỡi kiếm và quyền va chạm tạo ra dư ba thổi quét, ngay cả Hóa Thần cũng sợ hãi bị đánh bay.

Cả 2 như gặp cừu địch dốc toàn bộ sức mạnh để đối đầu với nhau, Hàn Vũ Thiên nhìn tới thì vẻ mặt lại có chút không vui, hắn nhìn chính là Hồ Vân đang âm thầm đứng cạnh Triệu Lệ Diễm, xem ra mấy chục năm nay Triệu Lệ Diễm hiểu rõ chân tình của Hồ Vân dành cho mình, nhưng nàng lại xem như thứ tình cảm ấy không tồn tại.

Hàn Vũ Thiên nâng tay hóa ra ma tiễn ngưng tụ nhắm vào mi tâm của Hồ Vân.

Lam Huyền và lão Quân dằn co thì một vệt đen xoẹt qua, bọn họ đều kinh ngạc nhìn theo.

Ma tiễn xé gió lao tới phía Hồ Vân, không ai trong bọn họ có thể phản xạ kịp ma tiễn.

Trong lúc mọi sự chú ý dồn về phía ma tiễn thì Hàn Vũ Thiên đã thu Hoàng Kim Diệu Thụ vào túi trữ vật, còn hắn thân hình lóe lên rồi xuất hiện ở bên ngoài 30 dặm.

Không nghĩ tới một khắc đó ma tiên gần đâm vào mi tâm của Hồ Vân, thì Thanh Hiên đột nhiên dùng Tham Lam kiếm chặn lấy.

Cũng vào lúc mũi tiên cắm xuống đất kiếm của Hàn Vũ Thiên đã kề vào cổ Thanh Hiên và Hồ Vân.

Không nói hai lời kiếm chuẩn xoẹt qua cổ thì Trương Tuân Vinh đã dùng tay không nắm lấy lưỡi kiếm.

"Hừ."

Một tiếng hừ lạnh này thôi thanh kiếm lóe lên bạch quang đánh bay Trương Tuân Vinh, kiếm lại vào thế thì một kiếm, một búa chặn lại.

Mạch Liên và Hồng Thiên cũng cố ngăn chặn cung chủ của mình, Hàn Vũ Thiên vẻ mặt vẫn không thay đổi, hắn nhếch môi ma khí tung bay hóa ra từng cái ma trảo.

Không ai có thể tới gần một lớp phòng vệ kiên cố này của hắn, Hàn Vũ Thiên kiếm vung tới.

Phía sau liên nghe bụp một tiếng, Triệu Lệ Diễm đã quỳ ở đó nước mắt dài.

Nàng khóc không phải là nước mắt bình thường, mà là một loại axit liên tục đốt cháy da thịt nàng.

"Sư tôn, tha cho huynh ấy... có được không?"

Nàng ấy là lần đầu tiên trong đời rơi xuống những dòng nước mắt ấy, Hàn Vũ Thiên xoay đầu nhìn nàng ánh mắt tràn đầy băng lãnh âm trầm sát ý ngập trời nói:

"Ngươi lại dám cầu xin cho hắn?"

Triệu Lệ Diễm cúi đầu nói:



"Sư tôn, đồ nhi muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng của huynh ấy."

Hàn Vũ Thiên đột nhiên tăng mạnh khí tức, hắn nâng tay lên nói:

"Bản tôn cho ngươi toại nguyện."

Hàn Vũ Thiên một trảo đẩy ma tiễn về phía Triệu Lệ Diễm, Hồ Vân sắc mặt đại biến bay tới.

Hàn Vũ Thiên xoay người chém một kiếm ngang ngực của Hồ Vân, khiến hắn gục ngã ở trêи đất.

Ma tiễn phía đó cũng xuyên thủng qua ngực của Triệu Lệ Diễm.

"Thanh Hiên không làm tốt bổn phận của thiếu cung chủ, đoạt lại pháp kiếm giáng chức vị phế đi tu vi đày làm phàm nhân."

"Cung chủ!"

Hàn Vũ Thiên lời nói băng lãnh vô tình, Vạn Niên ai cũng kinh hãi mà hô to.

"Mạch Liên và Hồng Thiên giáng làm nô dịch, cả đời này chăn nuôi yêu thú ở Linh Thú điện."

Vạn Niên cung ai cũng run rẩy muốn nói nhưng lại không dám mở lời, Hàn Vũ Thiên nắm lấy cổ áo của Hồ Vân nói:

"Đại đệ tử Triệu Lệ Diễm của bổn tôn, từ nay về sau không còn tồn tại, vĩnh viễn cút khỏi Vạn Niên cung!"

Hắn sát ý tăng vọt ném Hồ Vân lên không trung, Triệu Lệ Diễm nằm trêи đất đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Hồ Vân.

Hàn Vũ Thiên muốn kết thúc sinh mạng của Hồ Vân, nhưng Giao lão cũng không nhịn được mà cứu lấy hoàng tử một mạng.

Sau khi đặt Hồ Vân bên cạnh Triệu Lệ Diễm thì Giao lão quỳ xuống nói:

"Công tử, xin hãy tha cho 2 người bọn họ, chi bằng lấy mạng của lão nô để thay thế."

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bước tới chỗ Giao lão, hắn bóp lấy cổ của lão nhấc lên.

"Mạng của ngươi ngay từ đầu đã nằm trong tay của bản tôn, Tam Hồn Phong Ấn."

Tam Hồn Phong Ấn chính là phong ấn ba hồn của người bị dính chiêu thức, còn bảy phách thì tha hồ cho hắn khống chế, ba hồn có thể nói và nghĩ nhưng không thể cùng phách dung hợp để điều khiển nhục thân.

Nói tóm lại người bị dính thuật chỉ có thể nói chuyện và suy nghĩ, còn thân thể thì là do Hàn Vũ Thiên sai khiến.



Hắn không chút lưu thủ một trảo đánh bay Triệu Lệ Diễm và Hồ Vân ra xa mấy chục dặm.

Tốc độ bay kinh khủng làm cả 2 bốc lửa như thiên thạch, Hồ Vân cố hết sức ôm Triệu Lệ Diễm vào trong lòng.

Hàn Vũ Thiên lại không quan tâm tới bọn họ nữa mà nhìn về chiến trường của Lam Huyền và lão Quân.

"Trấn Ma Tháp!"

Lão Quân nâng lên một tòa tháp tràn đầy ma khí xoay tròn giữa không trung.

"Tiên Linh Điện."

Một tòa cung điện phóng xuất tiên khí trái ngược lại với tòa ma tháp kia.

Lam Huyền kiếm nâng lên lóe ra ánh sáng liên có 3 đầu hắc long từ lưỡi kiếm hóa thành.

Khí thế cả 2 không hề thua kém nhau làm cho mọi người kinh sợ không thôi, từng người đều lui về kết trận phòng ngự.

Hàn Vũ Thiên khoanh tay đứng nhìn hai luồng khí tức khủng bố va chạm.

Lão Quân cực hạn của Âm Dương Hợp Nhất đã tới gần, toàn thân của lão bốc lên từng luồng ma khí và tiên khí, xem ra ức vạn năm cũng chỉ được bấy nhiêu đây tiến hóa.

Nhìn lại Lam Huyền thì nàng có lẽ còn tệ hơn thế nhiều, triệu hồi 3 đầu hắc long thật sự đã là cực hạn.

Nếu còn chiến đấu tiếp biết chừng sẽ bỏ mạng trong tay lão Quân, Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi cười nói:

"Hai ngươi đều đã tới cực hạn rồi."

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàn Vũ Thiên không nói lời nào, hắn lại thản nhiên nói tiếp:

"Một trong hai gục xuống thì kẻ còn lại cũng chỉ có nửa cái mạng, lúc đó ta động thủ thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười có chút điên cuồng, hắn nói ra lời này làm cho 2 chiêu thức đang ngưng tụ bổng dừng lại.

Trong vô hình một cổ băng sương thổi quét vào trong xương tủy của mỗi người, ai cũng rùng mình theo bản năng đều rơi vào thế thủ.

Đây chính là bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm tột đột của những sinh linh sống.

Một cổ uy áp cường đại lạnh thấu xương này bộc phát ra từ Hàn Vũ Thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc