TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

Hàn Vũ Thiên bị giam ở giữa trung tâm lốc xoáy hắc viêm, hắn điều khiển Âm Sát khí gia thân lao thẳng ra ngoài, cuối cùng đã tránh được một đòn kia.

Hắc hổ gào lên giận dữ, miệng của nó ngưng tụ một quả cầu hắc viêm, quả cầu lao tới chỗ Hàn Vũ Thiên từ từ khuếch đại ra.

"Thất Hồn, Ma Trảo!"

Hàn Vũ Thiên một trảo cào về phía trước, một cái ma trảo hình thành từ Âm Sát khí xuất hiện.

Ma trảo chộp vào hắc viêm cầu, hai chiêu thức dằn co với nhau rất kịch liệt, Hàn Vũ Thiên lách người hướng hắc hổ mà đánh tới.

Hắc hổ xoay đầu bỏ chạy nhưng nét mặt vẫn là phẫn nộ không thôi.

Hàn Vũ Thiên một lần nữa ngưng tụ ra ma trảo, nhưng lần này chính là năm cái ma trảo.

Bốn cái bao vây tứ phía hắc hổ, cái còn lại thì từ trêи trời giáng xuống, nó biết mình không thể chạy liền đứng ở đó xoay người nhìn Hàn Vũ Thiên, ánh mắt căm hận loài người tới cực điểm.

"Lũ ác quỷ!"

Hắc hổ chỉ là một yêu thú Thiên Cảnh sơ kì, vốn không thể nói được tiếng người, nhưng do sự phẫn nộ và căm hận loài người tới cùng cực, tiếng gầm của nó mới phát ra âm thanh để con người hiểu được.

Hàn Vũ Thiên híp mắt lại vô cùng hứng thú, hắn vung lên một đoạn dây xích trói chặt hắc hổ.

"Ngươi căm hận loài người tới mức độ đó sao?" — QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên ánh mắt thản nhiên nhìn, hắc hổ thì xích hồng muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mắt.

Hắn không để ý tới ánh mắt đó mà kéo hắc hổ theo sau mình, Hàn Vũ Thiên trở về chỗ cũ dẫn theo bầy hươu cùng ra khỏi khu rừng.



Giao lão thì đang chật vật đánh với sơn dương, kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai giao thủ đã khá lâu rồi vẫn chưa phạn thắng bại.

"Phong Tiêu Xuyên Phá."

Giao lão lúc này không còn nhiều sức liền dùng toàn bộ pháp lực ngưng tụ ra phong thương.

Sơn dương cũng liều mình xông tới, một thương và đầu sơn dương va chạm tạo ra tiếng nổ ầm ầm.

Đến cuối cùng sơn dương bị đánh bại, Giao lão chỉ có thể nuốt vào một viên đan dược chống chọi cơ thể già nua yếu ớt.

Lão dùng dây xích trói lấy sơn dương rồi kéo đi, bóng lưng già nua mà kiên cường tới cực điểm.

Hai canh giờ sau, ba người lại hội tụ ở chỗ cũ, Hàn Vũ Thiên giúp Giao lão trị thương, bọn họ cuối cùng đã bắt được chiến thú thích hợp của mình.

"Bầy yêu hươu này khoác lên chiến giáp là có thể ra chiến trường rồi, giao cho Thanh Hoa lâu huấn luyện đi."

— QUẢNG CÁO —

Hàn Vũ Thiên ném dây xích cho Tiêu Hạo, Tiêu Hạo cũng nhẹ gật đầu đạp không dẫn theo 2 con thang lang và bầy yêu hươu đi.

Hàn Vũ Thiên thì đưa hắc hổ cho Giao lão đem về, hắn hướng một nơi khác mà bay đi, bộ dáng có chút gấp gáp, Giao lão cũng chỉ nhìn theo bóng lưng rồi chậm rãi rời đi.

Hàn Vũ Thiên bay tới một ngọn núi nhỏ, nơi đây đang có linh khí ba động mờ nhạt, có người đang đánh nhau gần đây.

Ở đây có bảy người vây quanh một nữ tử ở giữa, nữ tử này da trắng như ngọc cùng mái tóc dài tới gót chân, tóc nàng mỗi khi bay thì uốn lượn như dòng suối chảy vậy.

Hàn Vũ Thiên từ không trung hạ xuống khí tức áp đảo toàn bộ, hắn liếc nhìn bảy người nói:

"Gan của các ngươi cũng thật là lớn, dám tới địa bàn của Vạn Niên cung gây rối?"



Một trung niên dẫn đầu đám người thấy có cường giả tới liền cung kính nói:

"Tiểu bối không dám mạo phạm địa bàn của tiền bối, chỉ là trong lúc vô tình lạc vào thôi."

Hàn Vũ Thiên nét mặt không chút cảm xúc nói:

"Cứ cho là các ngươi vô tình bước vào, vậy còn việc trước mắt vây giết đệ tử của ta thì như thế nào?"

Trung niên kia lập tức toát mồ hôi lạnh không biết mở miệng như thế nào thì một thanh niên cất giọng nói: — QUẢNG CÁO —

"Là ả chiếm đoạt bảo vật của bọn ta trước."

Hàn Vũ Thiên thấy được thanh kiếm của nữ tử kia cầm liền ồ lên nói:

"Ý ngươi là Tuyệt Tình kiếm mà ta tự luyện chế, chính là bảo vật của các ngươi?"

Toàn bộ biến sắc thấy không ổn liền xoay người bỏ chạy, Hàn Vũ Thiên phất tay liền có Âm Sát phiêu động, định thân hình của bọn họ lại một chỗ.

"Ngươi cũng nên tập dính máu tươi một chút đi."

"Dạ."

Nữ tử xinh đẹp nhưng mặt lại không cảm xúc, Tuyệt Tình kiếm trong tay vung lên giết từng mạng người đã vây đánh nàng.

"Triệu Lệ Diễm, ngươi đừng tùy tiện để Tuyệt Tình kiếm cho kẻ khác nhìn thấy."

Triệu Lệ Diễm cung kính nhận mệnh, Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng đạp không rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc