TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

"Ta chỉ muốn xem thật kỹ bộ dáng của tiểu đệ gần hơn thôi mà."

Kiều Nguyệt Nga nở ra một nụ cười có thể câu dẫn toàn bộ thiên hạ vào trong đó, yêu mị tà dị đến làm lòng người sảng kɧօáϊ, bởi vì loại yêu dị tà mị này chính là tuyệt sắc của thế gian hiếm thấy.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu thản nhiên nói:

"Xem kỹ rồi thì tránh sang một bên để ta về phòng."

Kiều Nguyệt Nga có chút bất ngờ, vì chiêu này nàng sài chỉ một lần thì những tên thiếu niên, thanh niên giả vờ cứng cỏi đều gục hết, nàng trong lòng thầm nghĩ "tiểu tử chịu đựng giỏi lắm".

Kiều Nguyệt Nga ánh mắt chuyển sang màu đỏ nhạt, huyết quang bắn vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Hàn Vũ Thiên.

Nhưng con ngươi màu lam của Hàn Vũ Thiên cũng bắn ra một vệt lam quang, cả hai xung kϊƈɦ sau đó lui về 2 bước.

"Ngươi vậy mà có thể dùng thuật đó à?"

Kiều Nguyệt Nga con ngươi co rút lại vô cùng bất ngờ trước đòn phản kháng vừa rồi của Hàn Vũ Thiên, hắn cũng chỉ thản nhiên nói:

"Xem kỹ rồi thì đi đi, ta không quen nhìn kẻ giả tạo."

Kiều Nguyệt Nga nghe vậy thì đơ người một lúc, nàng mới một lần nữa nở ra một nụ cười yêu mị nói:

"Giả tạo ở chỗ nào đây tiểu đệ, tỷ tỷ đây chính là làm bằng da bằng thịt."

Hàn Vũ Thiên không chút giấu diếm thản nhiên chỉ vào mắt trái của mình nói:

"Mắt trái của ngươi là giả."

Hắn tiếp tục chỉ qua cánh tay phải của mình nói:

"Tay phải cũng là giả."

Hàn Vũ Thiên lại tiếp tục chỉ vào giữa bụng nói:

"Dùng đan dược thoa lên để che giấu vết sẹo, cũng là giả."

Kiều Nguyệt Nga một lần nữa đơ người như tượng, Hàn Vũ Thiên lướt qua nàng tiến về phía trước.



Kiều Nguyệt Nga đờ đẫn một hồi liền gục xuống mặt đầy nước mắt, nàng rút ra một thanh đoản đao lao tới quát:

"Nhóc con, ngươi dám sỉ nhục ta!"

Cánh hoa hồng bay múa tựa như phi tiêu sắc bén, phóng tới Hàn Vũ Thiên.

Hắn xoay người liền có ma trảo hiện ra chắn trước mặt toàn bộ cánh hoa sắc bén, bàn tay hắn thò ra nắm lấy cổ của Kiều Nguyệt Nga.

"Ta chỉ là nói sự thật."

Hàn Vũ Thiên một tay nắm cổ nàng, tay còn lại hiện ra Âm Sát khí nhàn nhạt ấn lên ngực nàng.

Cơ thể Kiều Nguyệt Nga từ từ biến đổi đến làm người khác rợn người, mắt trái của nàng hóa thành màu trắng dã với một vết bổng nặng.

Tay phải cùng từ từ lộ ra là một cánh tay gỗ được pháp bảo biến hóa, giữa bụng cũng là một vết sẹo do bổng nặng gây ra.

"Không!!!"

"Đây không phải là ta!"

Kiều Nguyệt Nga nước mắt chảy dài hét lớn đến cây cối và đất đá rạn nứt, Hàn Vũ Thiên cũng đã sớm chuẩn bị màn cách âm.

"Ta biết ngươi không chấp nhận được sự thật này, nhưng nó chỉ là tạm thời mà thôi, ngươi giấu được một thời gian, vậy có giấu được suốt đời không?"

Hàn Vũ Thiên nhìn Kiều Nguyệt Nga đang thống khổ và căm hận nhìn mình, hắn lại thả nàng xuống nói:

"Ngươi nếu không bị những vết thương này thì sẽ trở nên rất đẹp."

"Câm miệng!"

Kiều Nguyệt Nga quát lớn, nhưng Hàn Vũ Thiên vẫn tiếp tục nói:

"Nhưng đã bị rồi thì sao không đối diện với sự thật đi, che giấu nó rồi có một ngày sẽ bị lộ ra ngoài, thế gian sẽ biết ngươi lừa dối họ trong một thời gian dài, họ sẽ phẫn nộ và nguyền rủa ngươi."

Kiều Nguyệt Nga cầm lấy đoản đao dưới đất lên chuẩn bị đâm tới.



"Thay vì giấu diếm rồi sau này bị người đời nguyền rủa, chi bằng sống thật với bản thân mình, để sau này có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Kiều Nguyệt Nga vừa cầm đoản đao đâm tới, nghe được lời này thì một đao kia đâm ngang qua tay của Hàn Vũ Thiên, đoản đao rớt xuống đất.

Kiều Nguyệt Nga một tay ôm lấy Hàn Vũ Thiên tiếng khóc càng ngày càng lớn nói:

"Ngươi và ta chỉ gặp nhau một lần, vì cái gì, vì cái gì mà ngươi lại nói lời này với ta? Sao không để ta sống trong dung mạo giả dối đó suốt đời đi."

Hàn Vũ Thiên cũng không đẩy nàng ra mà cười nói:

"Ta không muốn một cô nương với lòng tốt như cô, suốt đời tự lừa gạt bản thân của mình."

Kiều Nguyệt Nga khóc tới khô cạn nước mắt nói:

"Vũ Thiên, lời ngươi nói có thật không?"

Hàn Vũ Thiên lời nói đầy chân thành:

"Lời ta nói đều là thật."

Hàn Vũ Thiên hơi do dự một chút mới mở miệng hỏi:

"Từ đầu tới giờ ta quên hỏi, cô tên gì?"

Kiều Nguyệt Nga hơi đơ người một chút mới cười nói:

"Ta tên là Kiều Nguyệt Nga."

Nàng cuối cùng đã dừng ôm Hàn Vũ Thiên, Kiều Nguyệt Nga ngước nhìn Hàn Vũ Thiên giơ nấm đâm lên nói:

"Chúng ta sẽ làm bằng hữu chứ?"

Hàn Vũ Thiên cũng giơ nắm đấm chạm vào nắm đấm của nàng, hắn mỉm cười gật đầu nói:

"Sẽ là bằng hữu tốt."

Hàn Vũ Thiên cuối cùng chuyển hướng đưa Kiều Nguyệt Nga trở về phòng của nàng ấy, sau khi đưa nàng trở về hắn cũng trở lại gian phòng của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc