TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

Vạn Niên cung, Đại Sa lóe lên 2 đạo ánh sáng, Trương Quan mang theo ma khí xông vào tiên quân.

Tiên quân chưa phá xong hộ sơn đại trận đã bị tổn thất gần 2 vạn binh sĩ, nhìn vào cảnh này mấy vị Hóa Thần lại có chút nóng lòng muốn ra tay.

"Thôi không đợi nữa, giết!"

Thanh niên Hóa Thần là người đầu tiên xuất thủ, đám lão quái cũng là theo sau vung tới tiên kỹ, bọn họ vào Tô Lăng giới không quá lâu nên pháp tắc điều khiển được quá thưa thớt, cảm ngộ pháp tắc nơi đây cũng cần ít nhất mấy năm, đây cũng là lý do bọn họ không dám manh động với các thành trì có Thánh Nhân tọa chấn, bởi vì thắng thua ở cảnh giới đó chính là về lĩnh ngộ pháp tắc.

Hàn Vũ Thiên cũng hiểu rất rõ điều này, nên mới dám chọc giận mấy vị Hóa Thần rồi chạy trốn an toàn, dù sao hắn cũng chỉ là Vũ Cảnh không thể đánh trực diện cùng lúc mấy vị Hóa Thần.

Trương Quang hóa ra ma khí với sức chiến đấu vô hạn, lấy sinh mệnh kẻ khác để tăng thực lực của mình, đây chính là thi nô lợi hại nhất của Ma giới.

Nữ xác ướp thì ở trong Đại Sa liên tục chiến đấu với mấy vị nguyên anh bị nàng ta kéo vào.

"Ả ta quá mạnh."

"Sa mạc này hẳn là lĩnh vực của ả."

Mấy vị nguyên anh dù như thế nào cũng là rơi vào hạ phong, thật không thể đối cứng với nữ xác ướp này.

Hỷ, Nộ, Ai, Ố hóa thành trận pháp vây nhốt vô số tiên quân vào bên trong, bọn họ cười, giận, khóc, yêu nhưng gộp chung lại, kết cục đều phải chết.

Bởi vì khi bốn cảm xúc này đạt tới cực hạn bọn họ sẽ tự đoạn tuyệt sinh mệnh của mình, vui vẻ tới mức mãn nguyện mà chết, giận dữ không kiềm chế được bản thân, khóc than tới không thiết sống trêи đời, kẻ ôm hận mà chết không cam lòng.

Bọn họ đều bị cảm xúc của bản thân chia phối, đại trận này chỉ giúp cho những cảm xúc đó càng thêm chân thật và kϊƈɦ động vào tâm trí.

Tuy đơn gian nhưng nó lại là một đòn sát thủ mà không con người nào thoát ra được, nguyên anh tu sĩ hay ngụy hóa thần rơi vào trận cũng là mất kiểm soát.

"Thật là một cái đại trận phiền phức."

Một Hóa Thần trung niên tóc đỏ xoay người đánh tới hướng phía của Ai mà đánh tới, một quả cầu hắc viêm đánh tới đẩy lui trung niên tóc đỏ.

Một con hắc hổ ánh mắt cao ngạo nhìn trung niên tóc đỏ, trung niên tóc đỏ phẫn nộ quát:



"Hổ con hỗn xược!"

Thân hình hai bên biến mất xuất hiện trêи cửu thiên, va chạm ầm ầm làm mây rối loạn tụ lại rồi tán ra.

Hắc viêm và huyết quang chiếu rọi một mảnh trời, nhưng chẳng ai thèm để ý tới bởi vì họ đang tập trung đối kháng với đối thủ của mình.

"Bách Hoa Trảm."

Một đạo kiếm quang mang theo vô số cánh hoa hạ xuống, nó đã chặn đường một vị Hóa Thần.

Kiều Nguyệt Nga từ trêи tầng mây hạ xuống, đoản đao trong tay không biết đã khi nào được thay bằng thanh kiếm với họa tiết cánh hoa đẹp mắt.

"Lão phu tới vừa kịp lúc."

Một khe nứt hiện ra Giao lão vung ống tay áo, mây hội tụ lại đánh bay một Hóa Thần mất cánh giác ra xa.

"Thiêu cung chủ và Giao lão."

Mọi người đều tung hô rất to, nhưng cũng rất nhanh lại chìm vào trong chiến đấu, hai người bọn họ quả thật rất là lợi hại, đáng tiếc không thể so sánh được với vị cung chủ bất diệt kia.

Kiều Nguyệt Nga đánh với một vị Hóa Thần đang chiếm thế thượng phong, nàng là người chủ động tấn công không ngừng.

Giao lão cũng là dùng không gian pháp áp chế vị Hóa Thần trước mắt.

Nhưng vẫn còn 2 vị Hóa Thần khác đang đánh về phía Vạn Niên cung.

"Làm càng!"

Mạch Liên vung lên lệnh bài thôi động một luồng pháp lực từ ghế cung chủ truyền vào, lệnh bài chiều rọi hào quang được Mạch Liên vỗ lên.

Lệnh bài bắn ra hào quang hướng về vị Hóa Thần trẻ tuổi, một khắc này hắn chẳng kịp đỡ nổi liền có chút tuyệt vọng.

Nhưng lão Hóa Thần theo sát phía sau thì là ngưng tụ hộ thuẫn kéo Hóa Thần trẻ tuổi về sau.



Hộ thuẫn vừa ngăn liền tan thành tro bụi, hào quang đánh lên người lão già khiến lão bị trọng thương.

Mạch Liên cánh tay phải vỗ lên lệnh bài cũng rách ra từng mãng lớn, máu tươi tràn ra có vẻ rất nặng, lệnh bài mất đi hào quang rơi xuống rời vỡ vụn.

"Lão phu cũng chỉ có thể làm được tới đây, thi triển một lần Vạn Niên Quang đã là cực hạn."

Mạch Liên thở hỗn hển tóc không còn hoa râm mà đã bạc đi rất nhiều, nếp nhăn lại băng đầu nhiều như thân cây.

"Ngươi học đâu ra cái trò liều lĩnh này vậy, lão tắc chết tiệt!"

Hồng Thiên chạy lại nhét vào miệng lão một viên đan dược trị thương cao cấp, nhưng miệng vết thương ở cánh tay chỉ khép lại 2 phần 3 thôi.

Tiêu Nhiên ở Đoạn Tình viện thấy được liên lấy thảo dược bình thường tới dã nhuyễn lại với nhau, sau đó lấy tấm vài trắng bọc vào, nàng đưa cho một cô nhi tu vi Viên Cảnh nói:

"Con mau đưa tấm vải thuốc này cho Liên gia gia đi."

Cô nhi nhẹ gật đầu nhận lấy lập tức đạp không chạy tới.

"Liên gia gia, bôi thuốc vào đi."

Cô nhi đưa tấm vài bộc đầy thuốc tới dâng cho Mạch Liên, Hồng Thiên nhìn đồng thuốc nói:

"Phàm dược làm sao trị khỏi thương thế của lão tắc này?"

Cô nhi cúi đầu thấp giọng nói:

"Là do Tiêu Nhiên cô cô bảo con mang tới."

Mạch Liên gạt Hồng Thiên qua một bên, tay bốc thuốc nhuyễn đắp vào miệng vết thương nói:

"Phàm dược nhưng có thể giúp ta cầm máu, không bị mất quá nhiều máu mà chết, hiểu không tên khốn."

Hóa Thần lão già không còn có thể di chuyển tiếp, vị Hóa Thần trẻ tuổi đầy phẫn nộ lão tới.

Bình luận

Truyện đang đọc