TA LÀ HÀN VŨ THIÊN



Văn Thực cùng với 3 vị cường giả đánh nhau, Quy Lộc một quyền đánh lên ngực của hắn, chiến giáp ngăn trở một đòn không hề hao tổn, chỉ đơn thuần xuất hiện một vết xước nhỏ.

"Song Kích Nhất Phá!"
2 thanh thương một ngân sắc một kim sắc đâm thẳng vào ngực của Văn Thực, nhưng vẫn là một kích thất bại trước chiến giáp cường đại này.

"Cổ!"
Quy Lộc luồng qua phía sau Văn Thực không chế hai tay hắn, Trần Huy và Trần Hoàng song kích lần nữa giao nhau đâm tới.

"Ngây thơ.

"
Văn Thực ánh mắt phóng ra thanh quang đưa 2 huynh đệ rơi vào trong huyễn cảnh.

"Chuyện gì?"
Quy Lộc kinh ngạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Văn Thực quay đầu nhìn lão, ánh mắt vừa chạm liền rơi vào huyễn cảnh.

Văn Thực một đao sát khí ngút trời chém ngang qua, thời khắc lưỡi đao cần kề thì một thân kiếm lớn ngăn lại.

3 bóng người khác cũng nhanh chóng ôm lấy 3 người Quy Lộc tránh ra xa, Văn Thực híp mắt bàn tay phát lực, người cầm trọng kiếm cũng không thua kém, dùng lực chặn lại.

Một tên thân hình mảnh mai, tai nhọn và đôi cánh côn trùng sau lưng, tinh linh cận vệ Linh Bách Dạ, một trong 7 cận vệ đi theo tinh linh hoàng Linh Vệ.

Một thân khí tức Thiên Thánh hư ảo của hắn đã tạo thành uy hiếp đối với Văn Thực, nhưng dù gì cũng là một tiên tộc cường giả, hắn sao lại phải sợ cái uy hiếp vô hình này.

Cả 2 lui về sau ánh mắt va chạm với đối phương, Linh Bách Dạ vác trọng kiếm lên vài, thật không hề cân xứng một chút nào.

"Tinh linh tộc?"
Văn Thực cau mày quan sát Linh Bách Dạ một lúc mới nhận ra người này, tinh linh tộc cùng chung một lãnh thổ với Vạn Niên cung, hay nói đúng hơn là một tộc phụ thuộc Vạn Niên.

Có điều khi ấy tinh linh tộc cũng không xuất hiện cường giả cấp bậc này, Văn Thực cũng là đang hoài nghi phải chăng là thủ đoạn của tên cung chủ kia.

"Tinh linh tộc, Linh Bách Dạ, bái kiến các hạ.

"
Linh Bách Dạ mỉm cười nhẹ gật đầu, 6 người khác tệ tưu bên cạnh hắn là Quy Lộc, Trần Huy và Trần Hoàng.

Ba người còn lại là tinh linh tộc, Linh Hoành, Linh Ngoa và Linh Diện đã cứu 3 người Quy Lộc thoát khỏi huyễn cảnh.

"6 người trợ giúp những người khác đi, ở đây ta lo liệu được.


"
Linh Bách Dạ thở ra một hơi trọng khí nói, Quy Lộc ban đầu còn hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn đi chi viện những người khác.

"Ngươi tự tin vậy à?"
"Không chắc lắm, nhưng thử một chút cũng không sao.

"
Linh Bách Dạ mỉm cười sau đó cả hai vung binh khí tới.

Vạn Niên cung, đại điện rộng lớn có một cái bảo tọa liên tục truyền ra pháp lực bồi bổ Hàn Vũ Thiên chân thể đang hôn mê sâu.

Đạo phân thân Hàn Vũ Thiên bước vào chấp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút sát ý.

"Ta đã tìm được cách hóa thành người chân chính, mà không phải là một đạo phân thân quèn, ngươi giờ đã vô dụng rồi, hãy để ta thay thế vị trí của ngươi đi.

"
Nói xong đạo phân thân này rút kiếm lao tới Hàn Vũ Thiên, hai đạo lam quang chợt lên trái phải đánh lui đạo phân thân.

Đạo phân thân Hàn Vũ Thiên ngước mắt nhìn thì chính là Hàn An và Hàn Phúc, nhị vị thiếu chủ Hàn gia.

"2 ngươi đang làm gì vậy? Hàn An, Hàn Phúc.

"
Đạo phân thân Hàn Vũ Thiên trầm giọng nói, bộ dáng uy nghiêm không khác gì bản thể.

"Ngươi định làm gì bản tôn?"
Hàn An là người lên tiếng trước nói, đạo phân thân kia thản nhiên nói:
"Bản cung chủ chính là dung nhập vào cổ phân thân này, bây giờ cái thân thể kia đã bắt đầu yếu dần, chỉ còn cách hấp thu lấy nó, bản cung chủ mới có thể hoàn toàn trở lại được.

"
Hàn Phúc chỉ kiếm về phía đạo phân thân kia cười nói: — QUẢNG CÁO —
"Có chút giống cung chủ, nhưng tiếc là diễn hơi tệ!"
Bốn đạo tuyết sương ở cửa chính đại điện bắt đầu ngưng tụ ra bốn nhân ảnh, Hàn Tống, Hàn Xuyến, Hàn Vận Lai và Hàn Tuyên.

"Gia gia, 4 người tới thật đúng lúc, giúp Thiên nhi đánh 2 tên phản đồ này đi.

"
Hàn Vũ Thiên ánh mắt sáng lên tính cách lại như trẻ con, Hàn Tống xe xe chòm râu nói:
"Được rồi, lão gia gia sẽ giúp con xuống cửu tuyền.

"
Đạo phân thân kia biết chuyện không ổn định rời đi, nhưng đã bị Hàn An và Hàn Phúc ngăn trở, kế tiếp tứ vị gia chủ cũng tham gia vây công.

Đạo phân này tu vi chỉ là Hóa Thần viên mãn, mà bị vây công bởi nhị vị Chí Thánh và tứ vị Thiên Thánh, cái chết đã là nắm bắt ngay trong lòng bàn tay.

Hàn Diệp từ bên ngoài đi vào vẫn còn đang ngơ ngác nhìn cuộc chiến của 7 người Hàn gia trong sảnh.

"Gia gia, các huynh?"
Đạo phân thân Hàn Vũ Thiên biết được cơ hội đã tới liền quát lớn:
"Hàn Diệp, con mau giúp cha!"
Hàn Diệp con ngươi có rút sau đó 2 mắt chảy ra 2 hàng lệ, cũng đã mấy chục năm rồi, hắn muốn người này công nhận mình là nhỉ tử, bây giờ nghe thấy lòng lại rạo rực.

Hàn Diệp không nói lời nào rút ra cây bút lớn dài như trường thương, vẽ ra từng đạo hoa văn quét tới, hoa văn phóng xuất năng lực Thiên Thánh giải vây cho đạo phân thân kia.

Hàn Diệp bay tới ôm lấy Hàn Vũ Thiên cấp tốc chạy đi, hắn biết nếu không mau chạy trốn thì rất có thể cả 2 sẽ bỏ mạng.

"Hàn Diệp thằng oắt con, hôm nay đột nhiên lại ngu đột xuất vậy?"
Hàn An phá tan được hoa văn liền cấp tốc đuổi theo, trên bầu trời Vạn Niên cung liền là 6 đuổi 2.

Kiếm quang bây ngợp trời thu hút sự chú ý của mọi người, mười mấy quản sự lập tức bay lên muốn ngăn trở cuộc chiến.

"Các vị là xảy ra chuyện gì?"
Một vị quản sự già nhất trong nhóm vang lên, Hàn An và Hàn Phúc đồng thanh nói:
"Cố Cung.

"
Mười mấy quản sự nghe được đều dâng lên lửa giận xoay người truy giết 2 người đang bỏ trốn.

Cố cung là ám chỉ cung chủ bị sát hại, đây là mật ngữ chỉ những người từ quản sự trở lên mới biết.

"Cố cung? Nhưng cung chủ đang ở phía trước.

"
Một quản sự trẻ tuổi khó hiểu nói, lão quản sự hừ lạnh nói:
"Chúng có khả năng ngụy trang lợi hại, nếu là cung chủ đã sớm tế ra vạn cái ma trảo bóp chết chúng ta rồi.

"
Bọn họ rất nhanh đã áp sát 2 người Hàn Diệp và Hàn Vũ Thiên, mấy chục đạo công kích lại tới làm 2 người phải dừng lại tránh né, đây cũng là điều khiến họ một lần bị vây công.

Cả 2 áp sát lưng vào nhau nhìn thế trận phức tạp trước mắt, Hàn Diệp nhìn mấy người Hàn gia nói:
"Vì sao? Cha đã làm gì sai?"

Hàn Tống kinh ngạc nhướng mày nói:
"Hàn Diệp, con ít nhiều cũng phải biết, đây chỉ là một đạo phân thân, không phải là phụ thân của con, ông ấy đang bất tỉnh ở ghế cung chủ kìa.

"
Hàn Diệp lúc này lại càng thêm rối loạn nói:
"Tống gia gia, ông biết người đó là phụ thân con, nhưng sao lại không nói cho con nghe ngay từ đầu chứ?"
6 người Hàn gia thở dài không biết giải thích phải thế nào, thì sau lưng Hàn Vũ Thiên phân thân kia đã một bàn tay xuyên thủng qua ngực của Hàn Diệp.

"Là bởi vì ngươi sở hữu thiên phú quá tốt, nếu để ngươi biết mình là con của cung chủ, ngươi sẽ lại sinh ra ỉ lại và không phát huy tốt được bản thân, ta đây là rất tán đồng với cách làm đó của bản tôn, cũng là rất vui vì người mang dòng máu của hắn, ta lại có thể hóa thành một người chân chính, mà không phải là bản tôn rồi, ha ha ha.

"
— QUẢNG CÁO —
Đạo phân thân này cười vô cùng đắc ý, cơ thể phát ra một cổ hấp lực muốn thôn phệ Hàn Diệp.

Hoàng kim khí tức chói lóa đẩy lui đạo phân thân kia ra, vết thủng ngay ngực của Hàn Diệp bắt đầu khôi phục, Hàn Vũ Thiên hư ảnh hiện lên.

"Cung chủ!"
Những người xung quanh lập tức hành lễ, Hàn Vũ Thiên hư ảnh nhìn đạo phân của chính mình mà nói:
"Ngươi ngay từ ban đầu được tạo ra, chỉ là một cổ phân thân năng lượng cho ta thôn phệ, vậy mà lại mang ý niệm phản kháng, không phục sao?"
"Không phục? Đương nhiên là không phục, ngươi có sinh mệnh, ta cũng có sinh mệnh, ngươi có quyền sống theo ý mình, còn ta thì không sao?"
Đạo phân thân kia cười lớn vô cùng không cam lòng, hắn rút kiếm chỉ về phía hư ảnh nói:
"Ta nhất quyết không phục!"
"Rất nhiều thứ trên thế gian này, không phải ngươi không phục thì ngươi có thể đứng lên phản kháng, dù có phản kháng cũng là một điều vô ích.

"
Hàn Vũ Thiên hư ảnh bàn tay chậm chậm nâng lên, đạo phân thân lập tức lui về sau một bước, một cổ hấp lực kinh người truyền tới đã bóp được cổ của đạo phân thân kia.

"Diệp nhi.

"
Hàn Vũ Thiên hơi quay đầu gọi, Hàn Diệp luống cuốn quỳ trên đất nói:
"Có thuộc hạ.

"
Hàn Vũ Thiên lại thở ra một hơi nói:
"Gọi phụ thân.

"
"Phụ! phụ thân.

"
Hàn Diệp cúi đầu trong mắt lại long lanh giọt lệ, Hàn Vũ Thiên hư ảo một tay bóp lấy cổ đạo phân thân kia, một tay nắm vai của Hàn Diệp cùng bay về đại điện.

Hắn vừa tới đại điện liền một tay xuyên thủng tim của đạo phân thân kia, dù cho đạo phân thân giẫy giụa vẫn là không thể làm việc dừng lại.

Cơ thể đạo phân thân phát ra hào quang cực thịnh rồi thu nhỏ lại thành một khối năng lượng to bằng ở dừa.

Hàn Vũ Thiên hư ảnh đẩy quả năng lượng vào trong ngực bản tôn đang hôn mê, một cổ tiên lực thuần túy bắt đầu tràn lan khắp cơ thể bản tôn.

"Diệp nhi, đợi sau khi ta tỉnh dậy sẽ nói mọi chuyện cho con rõ.

"
Hàn Vũ Thiên hư ảnh trong chớp mắt tiêu tán, Hàn Diệp thì nhìn phụ thân đang bất tỉnh.

Ở Hồ Châu thành Linh Bách Dạ và Văn Thực giao thủ 200 hiệp vẫn chưa phân ra cao thấp, ai cũng toàn lực dốc ra muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

"Ngươi cũng rất kiên trì đó.

"
Văn Thực thở dốc đại đao một lần nữa quét ngang mang theo huyết khí sắc bén, Linh Bách Dạ trong kiếm toát ra kim thuộc tính ngăn trở.

Đao và kiếm cứ liên tục giao nhau hết lần tới lần khác, khiến pháp tắc xung quanh khuấy đảo một trận kình phong.

Giao lão đôi mắt mơ hồ nhìn lên trời cao, lão không còn thấy bất kì cảm giác nào, nhìn lên trời cao ánh mắt thanh thản cười nói:
"Công tử, sống thật tốt, sống cho cả phần của lão phu nữa.

"
Giao lão thì thào ánh mắt từ từ nhắm lại thì trong tiềm thức truyền về một loạt hình ảnh từ trẻ tới già của lão như một cuốn phim ngắn.

Nhưng cuốn phim vừa hết lão lại không chết mà còn dâng lên một cổ sinh mệnh lực nồng đậm, một chiếc lá hay nói đúng hơn là một mẫu lá tàn khuyết phát ra ánh sáng hoàng kim.

Đây chính là chiếc lá từ Hoàng Kim Diệu Thụ được Hàn Vũ Thiên cắt ra thành 5 mảnh, âm thầm dung nhập vào người của Giao lão, Hàn Diệp, Thải Thuận Nhi, Luân Chi, một mảnh cuối cùng là hắn nắm giữ.

Hoàng Kim Diệu Thụ là chí bảo thời khởi nguyên, trong Vạn Niên sách có viết, khi Hoàng Kim Diệu Thụ bắt đầu gieo mầm trong bóng đêm vô tận của vũ trụ, nó đã tạo ra một đợt sóng thổi quét tạo ra sinh lực trải dài vô tận, cũng là luồng sinh mệnh đầu tiên trên thế gian, Diệu Thụ ức năm mới mọc mầm, ức vạn năm lại mọc lá, hàng ức vạn năm mới kết thành hoa, hấp thu tinh túy vạn vật mà tạo thành màu ánh kim.

Kẻ có được nó không khác nào có được bất tử, dù cho một đòn diệt xác thì khi ngươi còn một chút khí tức lưu lại dân gian, nó cũng có thể khôi phục lại nguyên vẹn, thậm chí là cường đại hơn.

Cơ thể bị đứt lìa của Giao lão bắt đầu nối lại bởi luồng khí sinh mệnh kì lạ, lão lơ lưng trên không trung tư thế xếp bằng cảm ngộ tạo hóa.

"Sinh linh đáng chết! Ngươi dám phá hỏng cân bằng của vùng thế giới này, đón nhận Vạn Lôi Thấu Triệt đi.


" — QUẢNG CÁO —
Một âm thanh phá trời vang lên, bầu trời xanh ngát hóa thành màu đen vô tận cùng với hắc lôi liên miên.

Đây chính là trừng phạt của thiên đạo đối với một sinh linh đạt được kì ngộ vượt qua cả vùng thế giới này, vạn đạo hắc lôi giáng xuống ngay cả một thân Kim Thần còn diệt vong, nói gì tới tồn tại Thánh Nhân như Giao lão?
"Đón lấy!"
Lôi kiếp đen tuyền giáng xuống thì toàn bộ ngưng đọng lại, Thủy Tổ lần nữa xuất hiện nhìn lấy trời lôi thở dài nói:
"Hi sinh một đạo phân thân Kim Thần để cứu một Thánh Nhân, ta thật sự muốn cược thử một chút.

"
Vị Thủy Tổ thần bí kéo vào không trung lấy ra một người từ trong đó, hắn vỗ vào người kia liền hóa thành một đạo ánh sáng, hắn lại điểm đạo ánh sáng kia tới chỗ Giao lão tạo thành màn sáng mỏng màu ngân sắc.

Thời không ngưng đọng biến mất, lôi kiếp nện lên lớp hào quang màu ngân sắc, sét đánh liên tục mười vạn sáu ngàn đạo lôi thần.

Ngân sắc màn sáng ảm đạm nhưng không hoàn toàn biến mất, lôi vân lại giáng xuống một cột đại hắc lôi, trụ lôi này giáng xuống thì sinh linh xung quanh 100 dặm đều sẽ hôi phi yên diệt.

Thế nhưng phàm là những kẻ không độ kiếp đều được một loại pháp tắc thần bí bảo hộ, hắc lôi đại kiếp giáng hạ không hề ảnh hưởng gì tới họ.

Ngân sắc hào quang cũng tan vỡ kèm theo đó là một thanh âm trầm thấp vang lên:
"Trừng phạt hoàn tất, sinh linh sống sót sau độ kiếp, nhận thiên đạo ban phúc, huyễn thiên hỗn độn khí, 3 đạo!"
Lời này của thiên đạo khiến cho Thủy Tổ trốn trong đám đông phải kinh ngạc không thôi, huyễn thiên hỗn độn khí chỉ có kẻ sắp đột phá thành chủ thượng của một vũ trụ mới nhận được, mà hắn khi độ kiếp thành công cũng chỉ nhận được 6 đạo.

"Ngươi không tiếp nhận nổi nó!"
Thủy Tổ lúc này mới nhận ra một điều không tốt, liền phi thân lên lấy ra một khối ngọc hỗn độn.

3 đạo ánh sáng huyền huyền ảo ảo mang theo khí tức hỗn độn lao tới Giao lão, nếu lão thật sự tiếp nhận dù chỉ 1 tơ 1 hào hỗn độn khí này thôi, sẽ lập tức về với cát bụi.

Cũng may khoảng cách của Thủy Tổ và Giao lão không quá xa, vẫn là kịp lúc dùng quả cầu hỗn độn trong tay hấp thu 3 đạo huyễn thiên hỗn độn khí.

Đây gọi là Ấn Ngọc Hỗn Nguyên, chuyên dùng để tích trữ huyễn thiên hỗn độn khí, Ấn Ngọc Hỗn Nguyên cần 9 loại lực dung nhập thành hỗn độn mới có thể hình thành, một viên này lại chân quý hơn 4 5 vị Kim Thần rất nhiều.

Giao lão một thân sinh mệnh nồng đậm ầm vang đã lột xác thành Thánh Tông, pháp tắc ẩn hiện hoàn mỹ vô khuyết, Thánh Tông chân chính.

Nếu Lam Huyền, Kiều Nguyệt Nga, Tiêu Hạo, Hồ Niên cần tới một ngoại vực thần bí để đột phá thì Giao lão lại không cần tới điều đó, lão bây giờ sở hữu một thân pháp tắc biến ảo còn hơn cả những người họ.

"Thánh Tông rồi.

"
Thủy Tổ ánh mắt không chút ngoài ý muốn nhìn sơ qua lão một chút, hắn ném Ấn Ngọc Hỗn Nguyên cho Giao lão nói:
"Ngươi cất kĩ ấn này đi, chưa đột phá Kim Thần đỉnh phong tuyệt đối không được dòm ngó vào 1 trong 3 đạo khí tức trong đây, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục, chủ nhân của ngươi hẳn sẽ hiểu.

"
Thủy Tổ nói xong vài lời nhắn nhủ liền biến mất, phải, chính là biến mất không để lại bất cứ khí tức nào ở quanh đây.

"Lão không biết ngươi có ý đồ gì, nhưng vẫn rất biết ơn vì đã cứu mạng lão.

"
Giao lão thu hồi ấn ngọc vào trong thức hải, lão quét mắt nhìn xung quanh giọng trầm thấp nói:
"Ngừng chiến, tiên tộc khoanh tay chịu trói lão sẽ không giết.

"
Khí tức Thánh Tông đè nặng lên vai từng người, cổ uy áp không ai địch nổi này làm cho vô số tiên tộc sợ hãi bỏ vũ khí xuống.

Văn Thực không muốn bỏ mạng vô ích cũng là ngừng chiến đầu hàng, 10 tên Văn Thực cũng không dám động trước một tồn tại Thánh Tông.

"Dùng Xích Liêm Phong khóa chặt tu vi bọn chúng lại.

"
Tây Lương Hùng gọi người Thanh Hoa lâu lấy ra từng sợi xích đặc biệt, xích này có thể phong ấn tu vi của tiên tộc, là một lão đầu luyện khí bên trong Thanh Hoa lâu đã miệt mài tìm hiểu mà chế ra được.

Làm ra được những sợi xích này cũng phải hao tổn lượng lớn tài nguyên, không phải để chế tạo mà là bắt tiên tộc về nghiên cứu.

Thành quả hiện tại chính là Xích Liêm Phong triệt để phong ấn được cả tu sĩ Hóa Thần như Văn Thực.

Giao lão quan sát xung quanh không phát hiện thêm tiên tộc ẩn nắp nữa thì mới yên tâm hướng phía tiên thành rời đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc