TA LÀ HÀN VŨ THIÊN

Từng tiếng trống báo động truyền ra khắp thành, người dân lập tức chạy ra khỏi nhà hướng về những tông môn, thế gia đang mở cổng khẩn cấp.

Từng cái tu sĩ mặc chiến giáp bay ra ngoài hướng về phía khu vực bệnh dịch mà phóng tới, từng cái rồi từng cái pháp bảo hoặc là kiếm lao tới mảnh chiến trường kia.

Bảy vạn người trong một ngôi thành rộng 20 dặm nói ít thì không ít, nói nhiều thì không nhiều, nhưng ở khắp nơi trong thành hoặc trong tông môn và gia tộc, đột nhiên xuất hiện những kẻ bị bệnh, cào xé tu sĩ đồng môn ra làm thức ăn.

Bọn chúng sau khi ăn thịt được một người liền là Thiên Cảnh tu sĩ chân chính.

Vân Đạo tông cũng xuất hiện tới mấy ngàn tu sĩ bị dịch bệnh, từng cái tu sĩ chém giết đồng môn mà lòng bi ai không thôi.

Có kẻ là bằng hữu mấy mươi năm, có kẻ là thanh mai trúc mã, đều phải tự tay giết đi người quan trọng đối với mình.

Một tràn cảnh bi ai do dịch bệnh mà thành, người dân vô tội có người sợ hãi đến trốn một gốc, có người không chịu được áp lực mà tự sát, có người lao ra ngoài cho người bị bệnh ăn thịt.

Vài tháng sau đã có 20 vạn người bị dịch bệnh này hành hạ làm một cái thi thể ăn thịt người, bởi vì bọn họ có ý thức mà không thể điều khiển được bản thân hay nói chuyện, chỉ biết chảy nước mắt khi tấn công đồng bạn của mình.

Người ta gọi đó là Lệ Thi, Vũ Cảnh cường giả cuối cùng cũng phải xuất thủ mấy vị càn quét một lần là toàn bộ người bị bệnh, toàn bộ chết ở trêи đất vẻ mặt lại có chút vui mừng, nhưng sau đó lại đổi thành bi ai.

Hàn Vũ Thiên ở trong đỉnh một tòa tháp quan sát mọi chuyện, Kiều Nguyệt Nga ở bên cạnh có chút chạnh lòng nói:

"Chúng ta nên giúp họ một tay không?"

Hàn Vũ Thiên thở dài lắc đầu nói:

"Bát Quan thành đã thề không đội trời chung với những kẻ phản bội này, nếu muốn giúp thì cũng chỉ giúp Vân Đạo tông thoát một kiếp."

Sau một hồi càn quét của Vũ Cảnh cường giả, từng cái thi hài hôi thối nằm rãi rác khắp thành, một đám người cảm thấy an toàn liền trở về nhà của mình.

Vài ngày sau khi ánh trắng tròn tà dị chiếu xuống từng cái thi cốt trêи mặt đất, bọn chúng bắt đầu sống lại lao vào cắn xé người dân vô tội, hoặc là tu sĩ đang dọn xác.



Từng tiếng kêu thảm thiết một lần nữa vang lên khắp Nam Quan thành, không nói tới mấy vị Vũ Cảnh không kịp phản ứng, mà một nhóm Hợp Đan tu sĩ gồm 10 người ngay tronh đêm đã biến mất.

Sáng hôm sau Nam Quan thành được chia làm hai nửa, một nửa là số người còn sống sót, một nửa là số tu sĩ bị nhiễm bệnh.

Mà thứ ngăn cách ở giữa chính là tu sĩ Thiên Cảnh không bị bệnh và Hợp Đan cùng Vũ Cảnh, một đại quân Lệ Thi hơn 100 vạn người.

"Đáng tiếc tu vi của ta cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới Thiên Cảnh thôi."

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi từ trêи không trung lao xuống phía đám Lệ Thi, một kiếm chém ra đều phanh thây từng con một.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Một vị Vũ Cảnh liền cau mày quát tháo, Hàn Vũ Thiên nhìn hắn sắc mặt nghiêm trọng quát:

"Không thể cứu được bọn họ nữa đâu, nhìn phía đó đi."

Mọi người nhìn theo kiếm của Hàn Vũ Thiên chỉ tới thì thấy một đống thịt nhão đang từ từ di chuyển tới đây bằng hàng ngàn cái tay.

Cục thịt đó trêи đường đi nuốt chửng từng cái Lệ Thi để trở nên cường đại và to lớn hơn.

"Giết!"

"Giết chết thứ đó đi."

Cường giả từ sâu bên trong doanh trại lập tức bạo phát thực lực hướng về khối thịt mà đánh tới.

"Oanh xác toàn bộ đi."

Hàn Vũ Thiên là người đầu tiên hô lớn cau này, một kiếm chém xuống liền khiến toàn bộ hóa thành thịt nát.



Đống thịt nát này di chuyển tới khối thịt lớn kia rồi hội tụ lại đó, nó đã bắt đầu to bằng một phần tư Nam Quan thành rồi.

"Hừ."

Một tiếng hừ lạnh này mang theo pháp tắc khuấy động giam cầm toàn bộ Lệ Thi lại, kể cả đống thịt kia cũng đứng yên một chỗ.

Bàn tay của bóng người thần bí đứng ở cổng thành hạ xuống, từng cái đều bị pháp tắc nghiền ép thành bụi phấn.

Vị Thánh Nhân kia cuối cùng không chịu đựng được cảnh hỗn loạn trước mắt đã trực tiếp ra tay, hắn hóa thành luồng sáng bay về phía Tây Nam.

Bắc Quan cũng là có Thánh Nhân trấn áp Lệ Thi sau đó bay về Đông Bắc thành để trợ giúp.

Tây Quan sau khi diệt Lệ Thi thì đã bay tới Tây Bắc thành trợ chiến, Đông Quan thành cũng là tiêu diệt xong Lệ Thi tới ứng cứu Đông Nam Quan.

Thiệt hại như vậy phải mất 10 năm mới có thể khôi phục được, thậm chí còn có thể vượt tới 100 năm.

100 vạn tu sĩ Thiên Cảnh chứ không phải 100 vạn viên tinh thạch muốn có liền có, Hàn Vũ Thiên làm như vậy cũng đã vượt ngoài dự tính của hắn, ngăn chặn sự phát triển của tu sĩ hạ tầng ở các thành.

Nhờ vào kẻ trung gian chính là Thanh Hoa lâu, một lần này liền thành công mỹ mãn, ngay cả một Thanh Hoa lâu to lớn nhất đại lục còn bị hắn mượn tay giết người, thì đám người ở đây đã là gì?

Kiều Nguyệt Nga ở bên cạnh Hàn Vũ Thiên thấp giọng hỏi:

"Nhiều đây đã đủ rồi phải không?"

Hắn chỉ gật đầu, cả hai nhanh chóng trở về Vân Đạo tông như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ba năm này thời gian đủ để Hàn Vũ Thiên đạp tới Hợp Đan viên mãn, nhưng hắn vẫn cần nhiều tài nguyên hơn để đột phá, dùng linh thạch thôi là chưa đủ cho một kẻ tu luyện Phệ Thiên Thư như hắn.

Manh mối về hắn cũng theo một đòn diệt sát của Thánh Nhân mà toàn bị xóa sạch sẽ, hắn hiện tại không cần lo bị tìm thấy mà vẫn có thể thoải mái ở lại Vân Đạo tông một thời gian kế.

Bình luận

Truyện đang đọc