TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

"Nhớ không được nói cho ba mẹ biết!" Bạch Quỳnh đột nhiên khẩn trương dặn dò, nếu như để người trong nhà biết được Bạch Hiển ở dưới mí mắt của hắn bị thương thành như vậy, đảm bảo mông của hắn nở hoa!

Bạch Hiển cười gật đầu, "Nhưng mà ta không chắc ông ngoại có phát hiện hay không."

Bạch Quỳnh trầm tư, "Như vậy đi, lát nữa khi trở về, ngươi không cần đi gặp ông ngoại, đứng ở ngoài chờ ta đi vào thu thập đồ đạc cho ngươi?"

Bạch Hiển trực tiếp lắc đầu, đi lên phía trước, rất ngạo kiều nói: "Mới không thèm! Ta phải đi chào hỏi ông ngoại! Hơn nữa, chúng ta không phải còn đi ăn trưa sao?"

"Ai nha, ca ca mời ngươi ăn cơm bên ngoài, được không?"

"......"

Mặc cho Bạch Quỳnh ở phía sau khuyên bảo như thế nào, Bạch Hiển cũng không thay đổi, đi thẳng về nhà Trác Phong.

Bạch Quỳnh lập tức lao vào, cố gắng thu dọn đồ đạc trước khi Bạch Hiển và ông ngoại chào hỏi nhau.

Trác Phong mê man nhìn hắn, lại quay đầu nhìn về cửa, không thấy dép lê của Bạch Hiển, vươn tay kéo hắn, "Làm sao vậy? Buổi trưa không ở nhà ăn cơm sao?"

Bạch Hiển đỡ lấy tay ông, "Dạ! Chúng con có nhiệm vụ, thời gian có chút gấp rút, sẽ ra ngoài ăn cơm, ông ngoại nhớ nhắc nhở mình ăn cơm đúng giờ nha, con sẽ nói cho sư huynh cẩn thận canh chừng ngài!"

Trác Phong dở khóc dở cười, "Được được được, các ngươi chú ý an toàn, đặc biệt là ngươi, nhớ rõ nghe lời ca ca của ngươi, ở bên ngoài hắn cũng khá tin cậy." Ông cũng nhận được tin tức, không ngờ Thiên Huyền đột nhiên mở ra nhiệm vụ, tự nhiên sẽ không ngăn cản bọn họ.

Bạch Quỳnh rất nhanh liền đi xuống, cầm theo hai cái bao hấp tấp chạy, "Ông ngoại! Chúng ta phải đi tập hợp, sẽ ăn cơm ở bên ngoài!" Vừa nói xong, liền khẩn trương nhìn Bạch Hiển, sợ Bạch Hiển muốn nói gì đó với Trác Phong.

Trác Phong cũng không rõ hai ngươi xảy ra chuyện gì, cười gật đầu, "Đi đi đi đi, cẩn thận một chút, nhớ phải bảo hộ đệ đệ của ngươi! Trở về sớm một chút!"

Bạch Quỳnh lập tức nở nụ cười, "Được ạ! Ông ngoại yên tâm, tiểu Hiển! Đi thôi!"

Hắn đã năm tư, làm không ít nhiệm vụ, kinh nghiệm dày dặn, có hắn đi theo, Trác Phong cũng yên tâm không ít, còn nữa, nhưng thành viên trong đội cũng không thể xem thường.

Mặc dù ăn ở bên ngoài, Bạch Quỳnh cũng không dám cho đệ đệ ăn quán lề đường, đang chuẩn bị lôi hắn đến một nhà hàng nhỏ để ăn cơm, lại kéo không được.

Bạch Quỳnh: "......? ?" Nghi hoặc quay đầu, phát hiện Bạch Hiển đang nhìn chằm chằm quán đồ nướng bên đường.

Bạch Quỳnh: ......

"Ca, tay nghề nơi này rất tốt đó!" Bạch Hiển cầm một đống xiên nướng lên ăn, miệng đầy dầu mỡ, trên mặt đều là thỏa mãn.

Bạch Quỳnh bên cạnh cũng cắm mặt vào ăn, tùy tiện gật đầu vài cái, sau khi nuốt một miếng thịt nướng uống một lớp bia lạnh, "A——! Đã quá! Lại nói tiếp, ta đã lâu rồi không ăn thịt nướng, đột nhiên được ăn lại vẫn thấy ngon a!" Nhất là bia lạnh, hắn lại cầm lấy một bình uống tiếp.

Bạch Hiển lại cầm một bó xiên nướng, tay kia vui vẻ cầm cocacola, nguyên nhân là do Bạch Quỳnh không cho hắn uống rượu.

Bạch Hiển cũng không để ý, chỉ cần có nước uống thì hắn cũng vui vẻ rồi! Cô lỗ cô lỗ, bọt khí ở bên trong khoang miệng lập tức nổ tung, trôi xuống thực quản, cuối cùng phản ứng với carbon dioxide trong dạ dày, hắn thực sự rất vui vẻ nha."

"Hắc hắc hắc......" Bạch Hiển cười không ngớt, Bạch Quỳnh quay đầu lại bối rối nhìn hắn, có phải hay không......Cocacola cũng không phải không cho hắn uống? Sao nhìn có hơi ngốc vậy?

Đúng lúc Bạch Quỳnh không nhịn được hỏi, Bạch Hiển mới tỉnh táo lại, nhai xong cánh gà, lau tay rồi đứng dậy bỏ chạy, "Nhanh lên nhanh lên, đã hơn 1 giờ chiều rồi!"

Bạch Quỳnh gật đầu rồi đứng dậy tính tiền, "Không vội, vẫn còn sớm, ngươi có muốn uống trà sữa không?"

"Uống!"

——

"Tạch tạch tạch......"Bạch Hiển mang theo mấy túi trà sữa chạy về hướng bọn Chu Ngạn, sau lưng đeo ba lô, cùng với Bạch Quỳnh mồ hôi đầm đìa chạy phía sau, "Cứu ta trời ạ, hôm nay cũng quá nóng rồi, chúng ta ra ngoài sớm quá!"

Bạch Hiển cầm trà sữa phát cho bọn họ, Chu Ngạn cùng Lăng Vị cũng không khách khí, bọn họ biết được đây là Bạch Quỳnh tự mua, "Cảm ơn đệ đệ! Mát quá! Thực sự rất giải khát đó!"

Đường Trữ cùng Việt Trạch xua tay không nhận, bọn họ không quá thích đồ ngọt, Bạch Hiển đã đoán trước được chuyện này, "Này, đây là nước dưa hấu, còn đây là nước đào nha, trên tay của ta chính là nước ô mai, các ngươi muốn loại nào?"

Việt Trạch nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, tiểu tử này đúng là cái gì cũng có thể đoán được, "Vậy ta lấy nước ô mai vậy."

Bạch Hiển quay đầu nhìn về phía Đường Trữ.

Đường Trữ nhăn mày, thoáng kinh ngạc, nghĩ nghĩ: "Vậy ta lấy nước dưa hấu."

Bạch Hiển đưa cho hắn, trong lòng thầm ghi nhớ, trong đội hình như chỉ có Việt Trạch là có thể ăn chua ngọt được, còn những người khác đều có khẩu vị thiên ngọt, hút hút, ừm nước đào ngon quá đi, thịt quả cũng rất nhiều.

Bạch Quỳnh khoác ba lô lên lưng, trên tay cầm một túi nhỏ hơn, tay kia thì cầm một lý nước đào, "Đi chưa? Lão đại, ngươi lái xe tới đây à?"

Đường Trữ liếc nhìn hắn một cái, "Đậu ngay kia, mà ngươi định đến đó với những thứ như vậy à?"

Bạch Quỳnh lắc cái túi trên tay, "Bằng không? Trên vai tiểu Hiển có vết bầm, hôm nay để hắn bôi thuốc, ngày mai coi tình hình."

Bạch Hiển bất đắc dĩ trả lời: "Ta thực sự không có việc gì mà, ta có thể tự mình đeo mà."

Bạch Quỳnh bày ra bộ dạng "Ngươi nói của ngươi, ta làm của ta", mấy người bên cạnh cũng lắc đầu, Đường Trữ nở nụ cười, rồi lập tức nghiêm túc đứng lên, "Xe đang đậu phía sau, đi thôi, chúng ta đi sớm một chút, trước khi trời tối có thể tìm thấy nơi nghỉ ngơi."

Một chiếc xe việt dã xuất hiện trước mặt Bạch Hiển, đường cong lưu loát khí phách, màu xe là màu đen đơn giản nhất, các thanh ngang xung quanh có chiều rộng 10cm, dù cho có va chạm với bò tót cũng không sợ.

Đoàn người liền như vậy xuất phát.

——

"Tới rồi rồi, xe chỉ có thể đi tới đây thôi, chúng ta xuống đi bộ thôi." Đường Trữ dẫn đầu xuống xe, quay đầu nói với Bạch Hiển.

Bạch Hiển đoạt lấy ba lô từ trên tay Bạch Quỳnh, đeo lên vai, từ trên xe nhảy xuống, "Đi thôi, các ngươi dẫn đường là được, cứ coi ta là tiểu người hầu có năng lực đi."

Chu Ngạn đậu xe xong đi tới nghe được, cười to: "Tiểu người hầu thì cũng quá hạ giá rồi, dù sao cái mặt này cũng là mặt tiền của cửa hàng mà, đúng không?"

Vẻ mặt Lăng Vị ngạc nhiên: "Ta còn tưởng ngươi sẽ nói mặt mình là mặt tiền của cửa hàng chứ."

Chu Ngạn vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Đừng có đào quá khứ đen tối của ta lên nữa! Chừa cho ta chút mặt mũi trước mặt tiểu đệ đệ được không! Hơn nữa, ta biết mình là cái dạng gì, làm sao có thể so sánh với tiểu đệ đệ chứ?"

Bạch Hiển nhịn không được cười, Bạch Quỳnh ghét bỏ nhìn bọn họ một cái, "Đi thôi, đừng có đứng ở đây nói chuyện nữa, đi tìm lão đại với lão tam."

Bạch Hiển đi theo hắn, "Vậy Việt Trạch ca là lão tam? Vậy thì Lăng Vị với Chu ca thì ai là lão tứ vậy ạ?"

"Bọn họ không phân chia mấy cái này." Đường Trữ đi phía trước đột nhiên quay đầu nói.

Bạch Hiển: "......? Hả?"

Biểu tình mờ mịt của hắn quá rõ ràng, làm cho những người nhìn thấy đều thấy khá dễ thương, Đường Trữ liền nói nhỏ với hắn, "Bọn họ có cùng ngày sinh nhật, chỉ cách nhau có mấy giờ, ai cũng không phục nên không chịu nhường nhau, thật ra mà nói thì Lăng Vị hình như lớn hơn Chu Ngạn một chút."

Bạch Hiển đã hiểu, còn chưa kịp nói gì, Chu Ngạn ở phía sau liền đuổi theo, "Không sao, lúc trước ta không muốn làm người nhỏ nhất mà thôi, hiện tại có tiểu đệ đệ rồi, ta làm lão ngũ cũng được."

Lăng Vị cũng đến bên cạnh Bạch Hiển: "Đúng vậy, tiểu đệ đệ nhớ gọi ta là tỷ tỷ nha!"

Bạch Hiển: mộng bức jpg.

Hắn lập tức chạy đến bên cạnh Đường Trữ, còn nói lắp: "Đường, Đường ca, ta cũng không muốn làm tiểu đệ đệ thì làm sao bây giờ?"

Đường Trữ mắt mìm cười nhìn hắn, mở miệng: "Vậy làm người trẻ nhất đi."

!!

Mấy người ở phía sau lập tức cười to, "Hahahahaha, không muốn trở thành người nhỏ nhất thì trở thành người trẻ nhất, không hổ là lão đại!" Chu Ngạn cười không thở nổi.

Bạch Hiển bị giọng nói trầm thấp kêu "Người trẻ nhất", bị chấn động, chợt nghe thấy tiếng cười không ngớt ở phía sau, mặt lập tức đỏ lên, quay đầu lại tức giận nói: "Cười! Cười cái gì! Không cho cười!"

Sau đó lại phồng má nói..., "Hừ, dù sao cũng không phải là ngày đầu tiên bị cho là nhỏ nhất, chờ đó cho ta!"

Ai u~ lần này tất cả mọi người đều muốn tiến lên nhéo mặt hắn, Bạch Quỳnh thấy không ổn, liền chạy tới kéo hắn lại: "Đủ ồi đủ rồi, đây là đệ đệ của ta, các người chọc đủ chưa!"

Việt Trạch nhẹ giọng nói: "Nói thật, hắn nhìn không giống đệ đệ của ngươi lắm." Tính tình quá khác biệt.

Còn chưa nói xong, tất cả mọi người đều phụ họa gật đầu.

Rốt cuộc Đường Trữ cũng mở miệng, "Đùa giỡn như vậy đủ rồi, mau chóng xuất phát."

Bọn họ lập tức ngừng cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, "Vâng!"

Bạch Hiển cảm thán trong lòng, Đường Trữ làm lão đại quả thực rất phù hợp, tài lãnh đạo thực sự rất tốt, kỷ luật nghiêm minh đều có thể phát huy rõ ràng.

Hắn còn không ý thức được mình đã bị Đường Trữ giải quyết vấn đề người nhỏ nhất một cách dễ dàng......

Thời gian kế tiếp, đội ngũ rất im lặng, đều dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, thường mở ra bản đồ xem một chút, Bạch Hiển đi theo bọn họ, quan sát cảnh sắc rừng Trầm Hà.

Rừng Trầm Hà so với rừng sương mù còn rậm rạp hơn, các loại lá kim, lá to đều mọc thẳng lên trời, dưới chân được phủ các bụi cây khác nhau, càng đi vào bên trong, nó càng trở nên dày đặc.

Ma thú ở đây cũng nhiều hơn, chỉ mới di chuyển, mà Bạch Hiển đã nhìn thấy được các loại ma thú ăn cỏ khác nhau, chúng tụ tập thành tốp ba tốp năm, khi nghe thấy động tĩnh liền nhảy ra ngoài hơn 10 mét, trốn vào trong bụi cỏ, dùng cặp mắt nhìn trộm bọn họ.

Bạch Hiển thậm chí còn được nhìn thấy bữa tiệc săn mồi của báo rừng, cả người nó đều màu đen, bên trên có hoa văn màu xanh biếc, khiến nó trở nên vô hình trong rừng.

Đột nhiên, một trận gió lớn sượt qua, trước khi Bạch Hiển kịp phản ứng, con thú ẩn nấp phía sau bụi cỏ lập tức bị cự thú nghiền nát, phát ra tiếng "ô ô" thống khổ, quay đầu lại liền thấy đươc một con báo rừng đang ngậm một con thú nhỏ hơn, máu tươi chảy xuống, sát khí mười phần.

Nhưng chẳng bao lâu, báo rừng liền khôi phục lại bình thường, bỏ đi với chiến lợi phẩm trong miệng.

Bạch Quỳnh cũng nhìn thấy, lập tức kéo hắn lại gần, sợ hãi nói: "Đừng cách ta quá xa, đừng nhìn con báo đó săn mồi một mình mà mất cảnh giác, chúng nó thường đi theo bầy, chỉ có trong thời kì cho con bú mới tách khỏi đàn và sống cùng đàn con, sức chiến đấu của con cái trong thời kỳ này có thể so với thủ lĩnh của chúng, đối với làm da non mịn của ngươi, chúng nó có thể cắn nát ngươi trong một ngụm."

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

------------HẾT CHƯƠNG 42------------

Bình luận

Truyện đang đọc