TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

Đột nhiên, những viên đá dưới chân bắt đầu rung chuyển, những tảng đá trên đầu rơi lả tả, cơn động đất khủng khiếp khiến bọn họ ngay lập tức ngã nhào thành một đống, sau đó bắt đầu mất kiểm soát mà trượt sang một bên.

Mắt Bạch Hiển trợn trừng, vì dưới chân lại bị nâng lên! Điều này có nghĩa là, họ đang trượt xuống!

"Mạc Tư!"

"Rống––!" Trong nháy mắt Mạc Tư lập tức trở nên to lớn, nắm chặt vào vách đá bên cạnh, đuôi vươn ra, quấn quanh cổ tay của Bạch Hiển, đồng thời Lăng Vị cũng thả hoa tinh linh, dây leo quấn chặt lấy tất cả mọi người, một trong số đó quấn quanh người Mạc Tư.

Cơn rung lắc kéo dài ít nhất năm phút, cuối cùng cũng dừng lại, họ đang đứng trên một viên đá nghiêng tới 30°!

"Trời ạ, đây là cái quái gì vậy!" Bạch Quỳnh vỗ vỗ vào ngực mình, chân không dám nhúc nhích.

Những người còn lại cũng cứng đờ, không dám cử động lung tung.

Cánh cửa bằng đồng phía trước đã bị đá phủ kín ở phía dưới, tính theo góc này, nếu xảy ra rung lắc lần nữa, nghiêng qua 50°, họ sẽ không còn chạm vào cái hõm trong miệng rồng nữa, điều này có nghĩa là, cơ hội lần sau này, nếu thất bại, họ sẽ không thể thoát ra được!

"Vậy nếu đây là nhận dạng huyết thống, vậy thì cần tìm huyết mạch nào, vị thần kia à?" Việt Trạch hỏi.

Vương Kha nhìn về Bạch Hiển: "Tiểu Hiển, đó có phải là rồng không? Rồng của cậu có tính không?"

Bạch Hiển bối rối, "Nhưng mà, rồng cũng có nhiều loại!" Phao Phao Long trông không giống rồng chút nào. Ngọc Bích cũng là, vừa nhìn liền biết được nó là hậu đại của Bá Vương Long, Mạc Tư thì......vừa không giống rồng phương Đông vừa không giống rồng phương Tây. Ngộ Không càng không phải rồng phương Tây, vậy chỉ còn lại là Lam Giáng.

Chính là Lam Giáng là một con độc long, thậm chí còn không tính là giao long, có thể tính là rồng không? Bạch Hiển điên cuồng gọi tên Mạnh Chương, đáng tiếc không biết Mạnh Chương không biết đang làm gì, chả thấy trả lời.

Bạch Hiển nhìn bộ dạng hiện tại của mọi người, "Tôi sẽ triệu hồi Lam Giáng ra, mọi người cẩn thận chút... khoan đã, tôi trực tiếp lấy máu không phải tốt hơn sao?" Bạch Hiển kịp thời nghĩ ra cách khác.

Ở trong biển tinh thần gọi Lam Giáng, Lam Giáng không nói hai lời cắn một miếng lên đuôi, trên người nó xuất hiện một lỗ máu.

Bạch Hiển đau lòng muốn chết, "Sao cậu lại cắn to thế này!" Điều động tinh thần lực đưa máu ra khỏi không gian, còn không quên xử lý miệng vết thương cho Lam Giáng.

Máu xuất hiện trên tay Bạch Hiển, phủ đầy lòng bàn tay của hắn, nhiều máu như vậy, chắc đủ rồi chứ?

Bạch Hiển không chắc chắn nhìn về phía cửa đồng, cchân dùng sức đạp mạnh ra sau, cố gắng leo lên, ai ngờ, chân trượt mất ma sát, cả người cứ vậy mà "phịch" một cái ngã xuống đất, rồi lại tiếp tục trượt xuống.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hoa tinh linh dùng dây leo bắt người trên người Mạc Tư, mới tránh được cảnh Bạch Hiển ngã xuống, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đường Ninh nhanh tay nắm lấy áo của Bạch Hiển, "Tôi ném cậu lên, mọi người chú ý đón lấy, chỉ cần quăng lên là được."

Khi Đường Ninh dùng sức trên tay, lại kéo Bạch Hiển lên, không chỉ vậy, còn theo quán tính đẩy lên một cái, Bạch Hiển lập tức vùng vẫy mà lên, nắm được cánh tay mà Vương Kha đưa ra.

Vương Kha cũng giống như Đường Ninh, trực tiếp giật Bạch Hiển lên, đưa đến vị trí cao hơn một chút là Chu Ngạn.

Máu rồng sau hai lần này đã bớt đi đáng kể, Bạch Hiển nắm chặt nắm tay, giữ máu trong lòng bàn tay, sau đó theo sức của Chu Ngạn mà đứng dậy, "Chu ca, anh mau đỡ chân của tôi, đừng để tôi trượt xuống."

Chua Ngạn đẩy bắp chân của hắn, giúp hắn đứng thẳng.

Cánh cửa đồng ngay trước mặt hắn, Bạch Hiển thử đưa tay ra, ngón tay liên tục vươn về phía trước nhưng vẫn thiếu một chút, Bạch Hiển tức giận, lập tức đạp một cái, tay đặt lên cánh cửa đồng.

Người hắn ngã xuống rồi bắt đầu trượt đi, nhưng lúc này mặt đất cũng lại rung chuyển, chỉ có điều lần này không tiếp tục nghiêng xuống mà từ từ khôi phục lại sự ổn định.

Bạch Hiển rất bình tĩnh nắm lấy dây leo trên mặt đất, cảm thấy những viên đá dưới người đã trở lại ổn định, mới ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, phần miệng rồng đã bị hắn dính một đống máu, trông có vẻ hơi dữ tợn.

Đường Ninh liền kéo hắn đứng dậy, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề, ở giữa mở ra một lối đi nhỏ, nhìn qua chỉ thấy một màu đen kịt, không thấy gì cả.

Mạc Tư lại là người đi đầu, một lần nữa dương ngọn lửa trên người để mở đường, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ đường hầm, phía trước là một vực sâu không thấy đáy, một cây cầu sắt dài hàng chục mét đang treo lơ lửng giữa hai bên.

Đoàn người dừng lại, Bạch Hiển nhìn chằm chằm cây cầu đã lâu không được sửa chữa, hắn cẩn thận thò một chân lên đạp lên tấm ván, Đường Ninh lập tức kéo hắn lại.

"Không thể đi lên, những tấm gỗ ở đây chắc chắn đã bị mòn hết rồi, có lẽ đạp lên dây xích thì được." Đường Ninh lắc dây xích, dây xích liền phát ra âm thanh "duang" trong không trung, lắc qua lắc lại, mơ hồ còn nghe thấy một số âm thanh khác?

Bạch Hiển nghi hoặc thò đầu xuống, nhìn vào vực sâu tối tăm, dưới đó dường như còn truyền đến một chút động tĩnh?

Chu Ngạn cùng Bạch Quỳnh nắm lấy dây leo của hoa tinh linh, "Chúng ta đi trước dò đường." Bạch Quỳnh nhanh chóng bước lên dây xích hai bên tấm ván gỗ.

Nhưng mà ngay khi hắn vừa bước lên, thân thể đã không kiểm soát được mà lún xuống, cây cầu sắt phát ra tiếng động lớn khiến tai đau nhức.

Tất cả mọi người đều lo lắng, sợ rằng nơi yên tĩnh này sẽ vì âm thanh đột ngột phát ra mà xảy ra sự cố gì khác.

Bạch Quỳnh không do dự lâu, sau khi ổn định cơ thể, liền lấy tay bám vào dây xích hai bên, chân cũng đứng lên dây xích bắt đầu đi về phía trước, Chu Ngạn cũng theo sau.

Dưới cái nhìn của bọn Bạch Hiển, hai người nhanh chóng di chuyển hơn 10 mét, thời điểm sắp đến nơi thấp nhất của toàn bộ cây cầu sắt, cây cầu càng lắc lư dữ dội, Bạch Hiển chắc chắn có thể nhìn thấy cơ bắp nổi trên tay hai người.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra vấn đề, Bạch Hiển chưa vượt qua, Mạc Tư cũng vậy, vậy thì không có ai chiếu sáng đường đi cho bọn họ!

Quay lại nhìn bộ dáng của Mạc Tư, rõ ràng nó sẽ không rời xa chủ nhân mình ở một nơi như thế này.

Đường Ninh nhanh chóng ra quyết định, "Tiểu Kha cùng tiểu Hiển lên trước, tiếp theo là Lăng Vị, tôi và Việt Trạch sẽ di chuyển cuối cùng."

Bọn họ lập tức di chuyển trên cây cầu, Bạch Hiển cẩn thận thò chân ra, đạp vào giữa mỗi tấm ván gỗ, vừa khéo đạp lên dây xích ngang.

Khi tất cả mọi người lên cầu sắt, độ rung lắc càng mạnh, Lăng Vị vội vàng hô lên: "Dừng lại một chút! Đừng nhúc nhích!"


Mọi người lập tức dừng lại, đứng vững trên cầu, giúp nhau ngăn chặn sự rung lắc của cầu.

Khi cầu sắt đã ổn định hơn một chút, mọi người cùng lúc bước ra, Mạc Tư gầm lên bay đến bên cạnh cây cầu, làm đuốc soi sáng cho bọn họ.

Nhưng ánh lửa dù sao cũng có độ sáng hạn chế, họ chỉ nhìn rõ những chiếc xích mục nát và những tấm ván gãy xung quanh, không phát hiện ra dưới chân mình có vài ánh phản chiếu của đồng tử trong vực sâu.

Một vài người cẩn thận tụ tập giữa cây cầu xích, sắp sửa thực hiện nửa đoạn còn lại với độ dốc lên, xung quanh thì vô cùng trống trải, mặt đất duy nhất là một khu đất cao hơn họ hơn một mét.

Toàn bộ sức lực của Bạch Hiển đều dùng để giữ thăng bằng vì vậy phớt lờ lời cảnh báo đặc biệt phát ra từ cơ thể mình.

Chỉ nghe thấy dưới chân họ đột nhiên hỗn loạn đứng lên, va chạm vào vách đá phát ra những âm thanh nặng nề, ánh mắt của mọi người dần dần trở nên kinh ngạc và hoảng sợ.

Một đàn dơi đen lớn từ chân họ bay lên với tiếng vỗ cánh ồn ào, thẳng tiến về phía những người đang đứng trên cầu sắt.

Hai con mắt đỏ như máu liên tục phản chiếu ánh sáng trong ánh lửa, hai chiếc răng nhọn lộ ra ngoài môi, móng vuốt trên cánh còn uốn cong sắc lẹm hơn vài cái, đôi chân thì không cần phải nói, như những lưỡi dao vẫn đang phản chiếu ánh sáng.

Nếu chỉ là dơi biến dị bình thường thì Bạch Hiển sẽ không sợ, nhưng trước mặt họ ít nhất phải có mấy trăm con dơi mặt quỷ, Bạch Hiển lập tức hoảng sợ.

Mạc Tư ngay lập tức vỗ cánh lửa, ánh lửa bùng lên bất ngờ đẩy lùi đàn dơi vài mét, nhưng nhanh chóng lại bao vây cây cầu xích, chuẩn bị xông lên.

Còn ít nhất mười mét nữa mới đến đích!

Tất cả mọi người đều triệu hồi ngự thú, nhưng đối với Khiếu Thiên và Bạch Hổ mà nói, địa hình như vậy thực sự quá khắc nghiệt với chúng, không chỉ phải đứng thật cẩn thận, mà còn không thể phát huy sức mạnh như mong muốn, mà còn chắn lối đi phía trước của bọn họ.

Đường Ninh và Chu Ngạn yên lặng thu hồi ngự thú, "Trông cậy vào mọi người."

Trong số mấy con ngự thú có thể bay, thì báo miêu lại là ngoại lệ, nó linh hoạt nhảy trên mấy sợi xích sắt, thỉnh thoảng còn có thể duỗi móng vuốt sắc bén chụp vài con dơi bay gần đó. Chẳng mấy chốc lũ dơi liền tránh xa nó, khiến cho lựa công kích của báo miêu mất tác dụng.

Hắc Phong của Vương Kha bay lượn trên không trung, mỗi lần lao xuống đều bắt được một con dơi mặt quỷ trong đàn dơi, nhưng số lượng dơi mặt quỷ quá lớn, thiếu chút nữa Hắc Phong không ra ngoài được.

Không nói đến con cú tuyết bên cạnh, mặc dù là chim săn mồi nhưng nó có kích thước khá nhỏ, chỉ có khả năng dò tìm, thu thập thông tin. Nó không có biện pháp đối phó với dơi mặt quỷ, còn hoa tinh linh thì lại nom nớp lo sợ ghé vào lưng Lăng Vị, dùng dây leo giữ chặt bọn họ.

Bạch Hiển không nói gì, đưa ánh mắt đặt lên người Mạc Tư, Mạc Tư nhận lệnh giang đôi cánh hỏa ra, ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng thời tấn công tạo ra một cột lửa khổng lồ, hai bên lắc lư, thiêu rụi đám dơi mặt quỷ hai bên thành tro.

Nhưng rất nhanh bọn dơi mặt quỷ lại tụ tập lại, con đường phía trước lộ ra, bọn họ nhanh chóng tiến về phía trước.

Dơi mặt quỷ tụ tập thành hình kim tự tháp nằm ngang, hắn lập tức rùng mình, con ngươi của Bạch Hiển run lên, nhanh chóng triệu hồi Ngọc Bích.

Ngọc Bích rơi xuống cầu xích làm cây cầu lắc lư dữ dội, nhưng thậm chí bọn họ còn không kịp giữ thăng bằng thì đã nghe thấy tiếng rít gào chói tai từ Ngọc Bích, đinh tai nhức óc, đàn dơi xếp thành đội ngũ bên cạnh cũng nhanh chóng vỗ cánh bay đi, Đường Ninh trơ mắt nhìn bụi trong không khí đang sáng lên và va chạm dữ dội vào không khí.

Câu cầu sắt đột nhiên lắc lư như một chiếc xích đu, bọn họ liều chết nắm chặt sợi dây, mèo báo không cẩn thận trượt xuống dưới, Bạch Quỳnh liền nhanh chóng thu hồi trở về tránh kết cục bị ngã thành bùn nhão.

Va chạm không khí xung quanh quá mạnh, vài con ngự thú không còn sức để bay nữa, bị thổi đông thổi tây. Ngay cả Mạc Tư cũng không có cách để tiếp tục phun lửa bọn dơi mặt quỷ đánh lén bên cạnh.

Lăng Vị lập tức nói, "Chúng ta cứ tiếp tục đi lên đi!"

Mấy người còn lại bị sốc, còn lại Bạch Hiển thì hơi hoảng hốt, rồi ngay sau đó, cơ thể đột ngột bay lên, lao về phía đích.

"Bịch!"

"Bịch! Bịch!"

------------HẾT CHƯƠNG 57------------

Bình luận

Truyện đang đọc