TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

Nào có khoa trương như cậy, Đường Ninh khóc không ra nước mắt, điên cuồng cầu cứu các anh em.

Chỉ tiếc rằng tình cảm quá lớn không phải họ có thể chịu đựng, nhóm người Bạch Quỳnh chọn cách làm ngơ.

Vì thế Đường Ninh bị buộc phải chấp nhận sự quan tâm từ mẹ – "Vừa vặn mẹ cũng không có việc gì, khi nào con khỏe lại mẹ sẽ đi!"

Hầu như ngay sau đó, Bạch Quỳnh nhảy ra, "Thật tuyệt quá, dì Lilian ơi, lâu lắm rồi con chưa ăn đồ ăn của dì!"

Cơn giận trên mặt Lilian hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười, rất thành thạo tiến lại véo véo khuôn mặt của hắn, "Được rồi, các con xem kìa, lại ốm đi rồi, vừa lúc dì lại học được một số món ăn cổ của địa cầu cổ, dì sẽ nấu cho các con ăn nhé."

Bạch Quỳnh gật đầu đồng ý.

Sau đó tiếng kêu của Bạch Hiển ôm Hống lập tức thu hút sự chú ý của phu nhân Wolf, khi thấy Bạch Hiển, đôi mắt bà sáng lên ngay lập tức, "Hi! Đây là ai vậy?"

Bạch Quỳnh rất vô tâm kéo Bạch Hiển lại, "Hì, đây là em trai của con, nó vừa mới gia nhập không lâu. Tiểu Hiển, đây là mẹ của lão đại, gọi là dì Lilian."

Bạch Hiển do dự một chút, nở một nụ cười ngoan ngoãn, "Dì Lilian, chào dì, cái kia, Đường ca bị thương là do bảo vệ con......" Giọng nói dần dần nhỏ lại, thể hiện sự yếu ớt.

Lilian phấn khởi xoa xoa khuôn mặt của hắn, "Đó là điều nó nên làm! Ôi, nếu như người bị thương là con, xem dì sẽ xử lý nó thế nào!"

Bạch Hiển cực kỳ khổ sở chịu đựng sự nhiệt tình của Lilian, cuối cùng đã chuyển hướng chú ý của Lilian bằng cách nói rằng mình đói, "Ôi, quên mất, dì đi làm cơm trước nhé, rất nhanh sẽ có thể ăn!"

Bạch Hiển ngây ngẩn đi tới, di chuyển hơi loạng choạng, khi đến bên Đường Ninh, hắn bất ngờ ngã phịch xuống ghế sofa, ánh mắt ngây ngốc nhìn Đường Ninh, "Tôi......mẹ tôi cũng không đáng sợ như vậy......"

Đường Ninh nhìn hắn với ánh mắt thông cảm, "Đừng nói gì cả, mẹ tôi thích những đứa nhỏ ngoan ngoãn, cậu vừa khớp với gu thẩm mỹ của bà ấy!"

Bạch Hiển khẽ động môi, dường như muốn nói điều gì đó, cuối cùng vẫn yếu ớt khép miệng lại.

Trong vài ngày tiếp theo, họ "bị buộc" nhận được sự quan tâm từ mẹ, chỉ có điều cái "họ" này chỉ có Bạch Hiển và Đường Ninh, những người còn lại đều lần lượt về nhà với lý do "gặp mặt người thân", ngay cả Bạch Quỳnh cũng về nhà Trác Phong.

Chiều năm giờ, Bạch Hiển tan học trở về nhà, không bất ngờ khi nghe thấy lời chào đón của Lilian, "Ôi cưng! Con đã về rồi!"

Bạch Hiển giờ đã có thể rất bình thản đáp lại: "Ừm, con đã về rồi, dì Lilian."

Bắt gặp ánh mắt của Đường Ninh trên sofa, khi Lilian vào bếp để lấy đĩa trái cây cho hắn, Bạch Hiển tiến lại, ngả người trên sofa, "Tôi vô cùng mừng vì căn biệt thự này có thể gia hạn hợp đồng, nếu không mỗi ngày tan học lại phải về ký túc xá thì đúng là quá khó khăn."

Bởi vì nhóm Đường Ninh cũng là học sinh của Thiên Huyền, tuy rằng đã tốt nghiệp nhưng vẫn có quyền cư trú, và căn nhà thì mang tên Bạch Hiển, có thể giữ tên đó cho đến khi hắn tốt nghiệp.

Sau sự kiện bí cảnh mới xuất hiện, Thiên Huyền đã khai giảng sớm và điều chỉnh lại phương pháp giảng dạy, họ thậm chí có thể tham gia một trận chiến thực sự mỗi tuần — giáo viên sẽ thả một vào con trùng tộc được cho là đóng góp của Viện Hàn Lâm Khoa Học ở trên sân trường để học sinh học cách đối mắt và chiến đấu.

Trước đó, trong bí cảnh Tứ Hải, Bạch Hiển đã nổi bật rất nhiều, chưa kể gần đây có tin đồn mơ hồ về "hai con rồng lại xuất hiện, dường như có liên quan đến Thất Long Tướng", lời đồn trên tinh võng ngày càng nhiều, thậm chí có người đã tìm thấy tài liệu về Thanh Long của địa cầu cổ, đủ loại ý kiến.

Sức mạnh tín ngưỡng đang tăng lên với một tốc độ ổn định, trong tình huống này, Bạch Hiển, người rõ ràng sở hữu rồng, đã trở thành chỗ dựa trong lớp, hàng ngày phải dẫn dắt các bạn cùng tạo thành đội, rồi chỉ huy trong các trận chiến với trùng tộc.

Mỗi ngày, Bạch Hiển đều rời khỏi sân với vẻ mặt không cảm xúc, kéo theo một cái đầu và cơ thể mệt mỏi về biệt thự.

"Như vậy không phải tốt sao? Nói không chừng cậu có thể tham gia ứng cử làm chủ tịch hội sinh viên." Đường Ninh cười nói.

Bạch Hiển trừng mắt, "Ôi trời ơi, đừng làm vậy, tôi chưa bao giờ thích những chuyện này."

"Nhưng cậu là học sinh hệ chỉ huy." Đường Ninh nói.

"Nhưng lúc đầu tôi chọn hệ chỉ huy để có thể dẫn đường cho ngự thú tác chiến mà thôi! Nếu bây giờ tôi còn phải dẫn dắt người nữa, tôi tuyệt đối sẽ lựa chọn hệ chiến đấu." Bạch Hiển không phục phản bác.


Đường Ninh cười khúc khích, "Cũng đúng, không biết tại sao Thiên Huyền lại như vậy, việc chỉ đạo chiến đấu này phải đến năm ba mới có, hiện tại cậu mới năm 2, người bình thường ở độ tuổi của cậu có thể điều khiển một vài ngự thú đã tốt lắm rồi."

"Nhưng tôi phải nói, màn trình diễn của cậu thực sự rất tuyệt, điều này khiến cậu nhận được sự chú ý của các giáo viên trong những ngày tới, tin tôi đi, việc học chỉ ngày càng căng thẳng hơn." Đường Ninh tốt bụng nhắc nhở.

Bạch Hiển dựa vào sofa với vẻ mặt chán nản, đây không phải là cuộc sống mà hắn mong muốn!

Ký túc xá của Vương Kha gần hơn so với biệt thự đến tòa nhà giảng dạy, nên hắn thường không về đây vào buổi tối, sau khi ăn bữa tối do Lilian chuẩn bị, Lilian nói ra một quyết định, "Hai đứa nhỏ, mẹ phải về rồi, cha của Đường Ninh đang bận rộn với công việc trong bộ phận, các loại xã giao cần mẹ về xử lý, mà mẹ đã ở đây nửa tháng rồi."

Bạch Hiển ngẩng đầu, "A? Vậy, vậy ngài cứ về trước đi, thương tích của Đường ca cũng gần hồi phục rồi, con có thể chăm sóc tốt cho Đường ca."

Đường Ninh xoa đầu hắn, "Tôi không cần cậu chăm sóc nữa, được chứ? Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Hiển." Câu sau rõ ràng là nói với Lilian.

Lilian gật đầu hài lòng, "Được, vậy các con tự chú ý nhé, mẹ sẽ rời đi vào sáng mai, ngủ sớm chút."

Nói xong, cô lên lầu, để lại hai người rất ăn ý chia nhau rửa bát và lau bàn.

Bạch Hiển lau bàn xong, lên lầu trước, rồi từ bàn trong phòng mình lấy ra một hộp thuốc và bông gòn, băng gạc, rồi chạy vào phòng Đường Ninh ngồi.

Ngồi bên bàn, chống cằm nhìn ra ngoài cảnh vật, nghe thấy tiếng người phía sau vào, Bạch Hiển nói: "Cậu đi rửa mặt trước đi, tôi sẽ bôi thuốc cho cậu."

Đường Ninh cũng rất bình thường cầm quần áo vào nhà tắm, rồi năm phút sau đi ra, trần trụi phần trên, trên người vẫn còn chút hơi nước.

Bạch Hiển rất tò mò về cách hắn tắm, ừm, từ ngày đầu tiên trở về, Đường Ninh đã kiên quyết tắm mỗi ngày, ngay cả khi trên lưng có một vết thương lớn như vậy cũng không thể ngăn cản lòng muốn tắm của hắn.

Tuy nhiên, trong quá trình bôi thuốc sau đó, hắn thật sự thấy vết thương của Đường Ninh không có dấu hiệu xấu đi, vì vậy mọi người không còn nói gì về việc tắm của hắn nữa.

Sau khi vài người lần lượt rời khỏi biệt thự, công việc bôi thuốc được giao cho Bạch Hiển. Trời biết lần đầu tiên khi hắn đối diện với thân hình rắn rỏi của Đường Ninh, cùng hơi ấm tỏa ra từ Đường Ninh, Bạch Hiển đã không quen đến mức nào. Dù Đường Ninh nhanh chóng quay lưng lại với hắn, nhưng trong quá trình bôi thuốc, Bạch Hiển vẫn cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên.

Cho đến khi bôi thuốc xong và dán băng gạc, Đường Ninh quay lại, thấy tai và cổ của hắn gần như sắp bốc cháy, không nhịn được cười mà nói: "Sao vậy? Là tôi bị nhìn chứ cũng không phải cậu, xấu hổ cái gì?"

Bạch Hiển cũng không biết, hắn hoảng hốt cầm đồ "trốn" khỏi chỗ đó, rồi hôm sau khi vào lại bị Đường Ninh bắt gặp và trêu chọc một trận: "Vậy hôm nay cậu vẫn còn xấu hổ à?"

"......"

Đợi đã, đợi đã, khiến Bạch Hiển lại đỏ mặt, lần này là vì ngượng ngùng.

Ngày thứ ba bôi thuốc cho Đường Ninh, Bạch Hiển đã học khôn, im lặng nhanh chóng bắt đầu bôi thuốc. Khi Đường Ninh mở miệng nói, hắn tức giận quát: "Không được nói!"

Đường Ninh rất ngoan ngoãn khép miệng lại, sau khi bôi thuốc xong, lại mở miệng nhảy nhót trên sự bình tĩnh của Bạch Hiển: "Dữ quá~"

Bạch Hiển suýt sặc nước, tay vô tình mạnh lên, khiến sắc mặt Đường Ninh nhăn lại một chút.

Bạch Hiển nhịn cười, "đáng đời!"

Đường Ninh quay lại nhìn hắn với ánh mắt oán trách, rồi chọn cách mặc áo lại.

Ngày thứ tư, Đường Ninh ngồi đối diện với hắn, trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Hiển, hỏi: "Sao tôi cảm giác như lâu quá không tập luyện, cơ bụng mất hết rồi?"

Bạch Hiển mặt lạnh trở về phòng ngủ, cả tối hôm đó suy nghĩ về thân hình chữ V hoàn hảo của Đường Ninh, thậm chí còn mơ thấy cảnh nhị ca quấn quít hắn đòi so tài.

Sáng hôm sau, Bạch Hiển với đôi mắt thâm quầng chạy đến chỗ phu nhân Wolf, sau khi biết Đường Ninh là người có tính cách như vậy, đột nhiên hắn trở nên bình tĩnh. Trong vài ngày tiếp theo, không chỉ không còn phản ứng ngại ngùng với thân hình của Đường Ninh, mà hắn còn có thể đáp lại những câu trêu chọc của đối phương.

Đường Ninh cảm thấy rất ngạc nhiên.

Mỗi ngày đều hăng say cố gắng khiến Bạch Hiển đỏ mặt, chỉ là Bạch Hiển rất bình tĩnh tiếp nhận tất cả mọi câu nói, bao gồm cả hôm nay.

"Xong rồi, bôi thuốc xong, ngày mai chắc không cần bôi nữa chứ? Hay là phải bôi một ít thuốc trị sẹo?" Bạch Hiển ném que bông đi.

Đường Ninh quay lại nhìn một cái, "Không cần nữa, sẹo sẽ nhanh chóng biến mất, hoặc để lại một vết sẹo cũng không tệ."

Bạch Hiển dọn dẹp đồ đạc xong, nhưng không rời đi, mà đứng trước mặt Đường Ninh, nhìn hắn từ trên cao xuống.

Đường Ninh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt ai đó có chút động đậy, trong lòng cảnh giác hơn, rồi cảm thấy bụng bị một cái gì đó mềm mại lướt qua, mặt Đường Ninh cứng đờ.

Bạch Hiển hài lòng rút tay về, hơi châm chọc nói: "Haizz, sao lại ngốc thế? Mấy hôm trước ai mà ngày nào cũng trêu chọc tôi? Đây coi như là tiền lãi khi bôi thuốc."

Rồi Bạch Hiển quay người rời khỏi phòng, không nhìn thấy một bên tai của Đường Ninh đỏ lên.

Đường Ninh đứng đờ ở đó, lâu sau mới thì thầm cười lên, che trán, thôi, chơi quá trớn rồi.

Bạch Hiển trở về phòng mình, cầm cốc nước uống gần hết, rồi hít thở sâu vài lần, cố gắng làm dịu nhiệt độ trên mặt và cái thứ đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cuối cùng vẫn phải che mặt, im lặng kêu lên, ah—! Tại sao hắn lại có gan như vậy! Lại dám sờ vào cơ bụng của Đường Ninh!


------------HẾT CHƯƠNG 85------------

Đã sửa.

Bình luận

Truyện đang đọc