TA Ở TINH TẾ CHẤN HƯNG LONG TỘC

Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, trên đường đi họ gặp được nhiều loại thực vật kì lạ, không chỉ vậy còn thu thập được rất nhiều loại thảo dược mà họ chưa từng biết đến, gặp gỡ nhiều loại ma thú có hình dạng khác nhau, rồi họ chỉ biết đứng nhìn chúng bị biến thành những vật phẩm có thể sử dụng.

Nhóm của Đường Ninh đều ngơ ngác, dù không phải lần đầu tiên chứng kiến những động tác nhanh nhẹn của lính đánh thuê, họ cũng không nhịn đồng cảm một chút với tụi ma thú.

"Hú!" Một vài con sói xanh đột nhiên dừng lại, cực kì cảnh giác nhìn về phía trước.

Tất cả mọi người đều hồi hộp, nhìn về phía rừng cây phía trước, ở bên trong có rất nhiều người đi ra?

Bọn họ cảnh giác nhìn những người đang đến, đây cũng là một đội lính đánh thuê, gần như ngay khi đối phương vừa đi ra, Đường Ninh đã thốt lên, "Tiêu gia!"

Trong đội ngũ của đối phương, Tiêu Thành Phong đứng ở phía trước, cũng nhìn thấy nhóm Đường Ninh, nở một nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Đường Ninh quay đầu giải thích với bọn họ, "Đây chắc hẳn là đội lính đánh thuê của Tiêu gia, bọn họ cũng đã thành lập một đội lính đánh thuê, và thực lực không hề yếu."

"Đúng vậy, đội lính đánh thuê Tử Thần của bọn họ cũng được xếp vào top 5, nói về sức mạnh, tuy nhìn có vẻ cao những thực ra đều dựa vào ngự thú hệ vong linh để duy trì. Sự đe dọa của ngự thú hệ vong linh có tác dụng áp chế hiệu quả đối với nhiều ngự thú, thực lực thực sự của bọn họ không cao như vậy." Lão Cổ ở bên cạnh cũng tiến lại, nói về đội lính đánh thuê Tử Thần.

Trác Tiên Khởi đã đi tới giao tiếp với đội trưởng Tử Thần, tất cả mọi người đứng sau lưng ông, cảnh giác nhìn đối diện.

"Chúng ta đi một con đường, tiếp tục tiến lên phía trước, không cần quan tâm đến họ." Trác Tiên Khởi trở lại thông báo, nhưng biểu cảm trên mặt lại không tốt.

"Có chuyện gì vậy, họ lại gây ra rắc rối gì à?" Lão Cổ hỏi.

Trác Tiên Khởi lắc đầu, "Đừng hỏi nữa, hình như tiểu tử nhà họ Tiêu với tiểu Hiển quen biết nhau, nó nhất định muốn đi cùng chúng ta, hai đội không nên đi cùng một đường, khả năng trở thành mục tiêu rất lớn."

Nhóm Đường Ninh liếc nhau, cái tên Tiêu Thành Phong rốt cuộc đang có ý đồ gì vậy.

Lộ trình kế tiếp trở nên rất im lặng, hai đội có khoảng 60 người, mặc dù bọn họ đã cố tách khỏi đội ngũ kia, nhưng đội lính đánh thuê Tử Thần vẫn liên tục theo sát bọn họ, không thể nào cắt đuôi.

Khi họ tìm được chỗ nghỉ ngơi để hạ trại, hai anh em Tiêu gia mới đi qua, giả vờ cười chào hỏi bọn họ, "Mọi người, lâu rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp đã có kế hoạch gì chưa?"

Chu Ngạn không khách khí đáp lại, "Dù sao cũng không giống như các người, tự mình dẫn dắt đội lính đánh nửa sống nửa chết để bảo trì tài sản trong nhà, chúng tôi tự nhiên sẽ về nhà kế thừa gia nghiệp, đúng không?"

Điều này ám chỉ địa vị Tiêu gia nhỏ bé, hoàn toàn không có tư cách để quản lý chuyện của nhà họ.

Tiêu Thành Phong cũng không tức giận, thẳng thắn ngồi bên cạnh, không biết có phải cố ý hay không, hắn liền ngồi gần Bạch Hiển, chỉ cách vài chỗ, "Này, cũng không thể không nói, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ không còn cạnh tranh nữa, có thể thảo luận về tương lai với các người không?"

Giọng nói của hắn rất nhẹ, còn mang theo một chút âm cuối, khiến cho Bạch Hiển cảm nhận được sự nguy hiểm. Vì vậy, hắn lập tức đứng dậy và chuyển đến ngồi bên cạnh Đường Ninh, trên tay cầm một miếng thịt thỏ, hoàn toàn không để ý tới Tiêu Thành Phong.

Đường Ninh khẽ nhếch môi, tùy ý nói, "Cũng không nhất thiết, dù sao Chấp Hành Quan luôn bảo vệ sự an toàn cho thành phố và người dân, nếu gặp phải kẻ không biết điều, tôi tin rằng hắn sẽ cảm thấy hối hận vì những giáo huấn của nhà Wolf."

Mấy người bên cạnh đều im lặng, Tiêu Thành Phong giả vờ không hiểu, nhìn Bạch Hiển và Vương Kha, "Hai người này? Không giới thiệu một chút sao? Em trai của Bạch Quỳnh?"

Bạch Hiển ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn, điều này khiến ánh mắt Tiêu Thành Phong thoáng hiện chút không chắc chắn, Bạch Hiển chính xác nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt anh ta, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh ta, "Tôi tên là Bạch Hiển, là con út trong Bạch gia, không cần giả vờ không quen biết, dù sao tôi và em trai của anh là Tiêu Thành Quân chơi rất thân, đúng không?"

Bạch Hiển mỉm cười nhìn Tiêu Thành Quân bên cạnh, nếu không hiểu rõ tình hình, chắc chắn sẽ bị vẻ ngoài của anh ta lừa gạt.

Chỉ có điều Bạch Hiển cố ý không nhắc đến chuyện của Vương Kha.

Tiêu Thành Phong cũng cười lên, "Không cần căng thẳng như vậy, tôi chỉ tò mò một chút về đàn em mà thôi, dù sao người nhà tôi khen ngợi cậu rất nhiều đấy."

"Thực sự cảm ơn, thực tế cậu ta cũng không tệ." Bạch Hiển trả lời cẩn thận.

Ánh mắt Tiêu Thành Phong thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, chuyển sang nhìn Vương Kha.

Bạch Hiển không hề biểu lộ cảm xúc, lại một lần nữa thu hút sự chú ý của anh ta, "Nói đến đây, tôi cũng hơi tò mò về Tiêu gia, nghe nói các người năm đó cũng oai phong một thời, thật tiếc là tôi không thể tận mắt chứng kiến thời kì huy hoàng đó."

Những lời này khiến sắc mặt của Tiêu Thành Phong trở nên cứng nhắc, Tiêu gia có thân phận gì, còn huy hoàng nữa, cái tên Bạch Hiển này chắc chắn cố ý, Tiêu Thành Quân rõ ràng không có thâm hậu như anh trai của mình, lập tức nhảy dựng lên, "Ý của cậu là gì, nhà của chúng tôi là thế gia được quân chủ công nhận!"

Tiêu Thành Phong thầm mắng một tiếng, nhưng cũng chỉ có thể cười gượng nói, "Nói đùa rồi, chúng tôi cũng chỉ là một tiểu thế gia mà thôi, còn cần phải cố gắng nhiều, rất vui được trò chuyện với mọi người, tôi xin phép về trước."

Tiêu Thành Phong dẫn Tiêu Thành Quân rời đi rất nhanh, gần như dịch chuyển tức thời vậy.

Nhìn bóng lưng của anh ta, Bạch Hiển không hề sợ hãi mà hừ một tiếng, "Người nào đó, muốn nhắm anh em của tôi à, không thể hắn sống tốt được."

Hơn nữa còn phải nhắm vào chỗ đau!

Mấy người bên cạnh lặng lẽ nuốt nước bọt, thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể chọc giận Bạch Hiển.

Việt Trạch thì rất hài lòng, về sau lại có thêm một người giúp hắn đối phó với Tiêu gia rồi.

Vương Kha cảm động nhìn hắn, gia thế của hắn so với những người bên cạnh thì nhỏ hơn, nhưng hắn có Bạch Hiển, tình bạn của hai người trong mấy năm qua không phải chuyện đùa.

Bạch Hiển âm thầm giấu tài năng và danh tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn thịt, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Lão Cổ ngồi xuống bên cạnh Trác Tiên Khởi, "Thế nào? Đã nói mấy tên nhóc đó không bị thiệt đâu, nhưng cũng không ngờ tới lão tam nhà ông lại là một người tâm cơ như vậy, chuyên nhắm vào lòng người khác, hahahaha, không tồi không tồi."

Trên mặt Trác Tiên Khởi không thể hiện cảm xúc nhưng trong mắt lại hiện ý cười, như vậy cũng tốt, sau này ông cũng không cần lo lắng nhóm bọn họ sẽ bị bắt nạt.

Dù sao đây chỉ là thời gian nghỉ trưa, họ chỉ giải quyết vấn đề ăn uống, và đã rời khỏi nơi này trước khi đội lính đánh thuê Tử Thần kịp phản ứng.


Đội lính đánh thuê Tử Thần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng ở đằng xa, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Bạch Hiển cười trên lưng Khiếu Thiên – đây là yêu cầu của Đường Ninh, Khiếu Thiên cũng hào hứng đồng ý – thở dài một hơi, rốt cuộc cũng thoát khỏi những kẻ phiền phức, dù sao thì họ cũng không phải là người của mình, luôn cảm thấy có chút cẩn trọng.

Nhóm người tiếp tục đi về phía trước theo con đường, chỉ là họ đã quên rằng, vùng đất hoang mới xuất hiện này, từ đâu mà có con đường rõ ràng như vậy?

Đợi khi Trác Tiên Khởi nhận ra sự bất thường thì đã quá muộn, đội ngũ trùng tộc dày đặc đã bao vây họ, khoảng cách còn chưa đến năm trăm mét.

Sự áp đảo như núi đổ biển dâng khiến Bạch Hiển không thể suy nghĩ gì, ban đầu do dự có nên lộ diện hay không, ngay lập tức triệu hồi tất cả rồng phương Tây có thể bay, "Tự phân tán! Mau chạy đi!"

Tuy nhiên những con rồng này vẫn quá ít, dù có điều động tất cả ngự thú, vẫn còn hàng chục người không có ngự thú phi hành, chỉ có thể chạy theo họ trên mặt đất.

Trác Tiên Khởi dẫn đầu chạy theo hướng ngược lại, nghe thấy âm thanh ngày càng lớn, ầm ầm vang lên bên cạnh, mặt đất dưới chân thậm chí bắt đầu rung chuyển.

Đường Ninh cưỡi trên lưng Khiếu Thiên, cúi người phối hợp với hành động của Khiếu Thiên, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một chút linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía những con rồng đang bay lượn trên không trung, "Tiểu Hiển! Có thể dùng dây buộc chúng ta lại không?"

Một vài con rồng bay dùng miệng cầm dây, đầu kia buộc vào một lính đánh thuê, phương pháp này đã giảm số người trên mặt đất xuống còn năm người, chỉ còn lại Trác Tiên Khởi, Đường Ninh, Lão Cổ và hai lính đánh thuê có thực lực mạnh mẽ khác.

Tốc độ của mọi người rõ ràng tăng lên, chỉ là âm thanh phía sau dường như ngày càng lớn, cảm giác rung chuyển dưới chân cũng ngày càng rõ rệt, vài người chạy trốn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một nhóm người, chính là đội lính đánh thuê Tử Thần.

Trác Tiên Khởi tức giận mắng một câu, gào lên, "Chạy nhanh lên! Phía trước là ổ trùng tộc!"

Các thành viên trong đội lính đánh thuê Tử Thần ngẩn ra một chút, sau đó lập tức thả ngự thú ra để chạy trốn theo hướng đã đến.

Khoảng sáu mươi người trong đội đang chạy trốn trên vùng đất hoang vắng, nhưng từ ba phía, trùng tộc không ngừng bao vây.

Chắc chắn phải đánh một trận!

Tất cả mọi người đều có ý nghĩ này trong đầu.

Trác Tiên Khởi là người đầu tiên dừng lại, Thiên Quân lập tức quay người lại, ánh mắt kiên định của một người một sói thẳng tắp nhìn về phía trùng tộc đang tiến đến. Thiên Quân hơi cúi người, hướng chiếc sừng trên đầu về phía đội quân trùng tộc.

Một tia chớp bỗng nhiên bay về phía đội quân trùng tộc, tia chớp phát ra từ sừng sét có đường kính ít nhất bằng miệng bát, trực tiếp giết chết những con trùng tộc cấp thấp ở phía trước, trên mặt đất để lại một vết đen cháy, cho thấy cú đánh bình thường này thực sự chứa đựng sức mạnh mạnh mẽ đến mức nào.

Sau đó, Thiên Quân lại quay người, hướng về hai bên cũng làm một lần, số lượng tiên phong của trùng tộc giảm mạnh, ngay sau đó lại bị ngự thú của Lão Cổ - Huyền Ngưng Báo dừng mưa đá đập vỡ không ít, trùng tộc cấp thấp gần như không còn thấy nữa.

Tiếp theo là nhóm trùng tộc cấp trung với khả năng tấn công và phòng ngự cao hơn, mọi người vừa đánh vừa lùi, cố gắng thoát khỏi vòng vây ngày càng gần của trùng tộc, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra rằng, với tốc độ hiện tại, họ hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng vây này.

Số lượng trùng tộc quá nhiều, Bạch Hiển đã triệu hồi tất cả long tộc, những ngự thú phô trương như một bức màn đã khiến tất cả mọi người choáng váng, nhưng họ nhanh chóng nhận ra rằng, những rồng tộc này ngoài việc phòng thủ, không thể tiêu diệt trùng tộc một cách hiệu quả, có những con thậm chí còn khó để lại dấu vết trên cơ thể trùng tộc.

Điều này khiến họ thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng nghĩ rằng, sao sức tấn công lại yếu như vậy?

Nói đùa, một đám rồng cấp 20, có thể phát huy tác dụng phòng thủ và kéo dài thời gian đã là rất tốt, mà điều này còn nhờ vào sự giúp đỡ của Ngọc Bích và Ngộ Không.

Dù vậy, số lượng rồng con bị thương trong đội ngũ ngày càng nhiều, Bạch Hiển đành phải thu hồi những con rồng con bị thương chảy máu vào không gian, khiến lớp phòng thủ bên ngoài trở nên yếu ớt hơn, áp lực của Ngọc Bích và Ngộ Không lập tức tăng lên rất nhiều.


------------HẾT CHƯƠNG 81------------

Đã sửa.

Bình luận

Truyện đang đọc