TẦM THẦN KÝ


Tịch Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, bất chợt nghe thấy bên tai có ba thanh âm kêu gọi mình, nhưng đầu óc nàng còn đặc biệt hỗn loạn, cho nên nhất thời không phân biệt ra được ai là ai.
Tịch Thần nỗ lực mở mắt ra, nhưng cho dù làm cách nào thì trước mặt cũng tối đen không ánh sáng, nàng không biết là chuyện như thế nào, nhưng trong lòng luôn có một loại dự cảm chẳng lành.
Nàng hơi hơi cử động thân mình, sau đó mới cảm thấy được chính mình dựa vào một vật gì đó lạnh như băng.
Tịch Thần giơ tay sờ s0ạng, đầu tiên là đụng vào một bàn tay lạnh lẽo, phảng phất lâu năm đặt dưới hầm băng, nhưng nhiệt độ này có chút quen thuộc.
Sửng sốt hồi lâu, Tịch Thần mới thử tính hỏi ra tiếng, cổ họng nóng cháy khó chịu khiến giọng nói đều nặng trịch và khô khốc:
“Tiểu… Hắc?”
Thiếu niên vốn đang ngồi với bộ dạng thất thần, bất chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc thì cặp mắt đen láy bỗng nhiên bốc cháy lên hai luồng khói đen, khóe miệng nỗ lực nhếch lên biểu thị nét kích động, hắn sử dụng cả hai tay đỡ Tịch Thần ngồi lên, thanh âm tuy cứng đơ nhưng lại tràn đầy gấp gáp:
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
Mặc dù bản lĩnh của Tiểu Hắc đã càng ngày càng lợi hại, nhưng rốt cuộc vẫn là một sợi linh hồn bị thiếu hụt tình cảm, ngoài kêu “chủ nhân” ra, hắn không còn biết làm cách gì khác để biểu đạt tình cảm.
Nhưng dù vậy, cũng làm Tịch Thần an tâm rồi!
Nàng còn nhớ rõ, trước khi mất đi ý thức, nàng tựa hồ cùng tiểu Hắc mất đi liên hệ, cứ tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện.
Nhưng hiện tại… quá tốt rồi!
Tiểu Hắc không có việc gì, mà nàng cũng bình an vô sự.
Tất cả đều là nhờ vào công lao của Tiểu Hắc, nếu không nàng cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể thoát ra khỏi biển hồn độc mà tỉnh lại.
Tịch Thần sờ s0ạng đôi bàn tay, khẽ vuốt tóc thiếu niên, nỉ non khen ngợi:
“Tiểu Hắc, làm tốt lắm!”
Tiểu Hắc thuận thế cọ đầu vào lòng bàn tay nàng, đôi mắt dường như có linh tính mà biểu thị bốn chữ: “Chủ nhân khen ta!”
Bất quá, hiện tại Tịch Thần không thấy được, nếu không, nàng liền sẽ phát hiện sự khác thường của Tiểu Hắc!
Tịch Thần mơ hồ nhớ lại, nàng bị cái gì đó đâm vào trong mắt, loại đau đớn đó, cả đời cũng không dám quên.

Đưa tay sờ s0ạng lên mí mắt, Tịch Thần chỉ cảm giác được tay mình, nhưng trước mắt vẫn tối om một mảnh.
Trái tim Tịch Thần đập nhanh hơn một chút, chẳng lẽ...
"Tiểu Hắc, hiện tại là ban đêm sao!?" Bên cạnh chẳng có người nào, Tịch Thần chỉ có thể thì thầm với tiểu Hắc, giọng nói có chút mờ mịt vô thố.
Tiểu Hắc không biết nói gì khác, nhưng dường như cảm nhận được sự bất an từ chủ nhân, nên hắn dùng đôi tay lạnh lẽo của mình cầm lấy tay nàng, từ lòng bàn tay trào ra một ngọn lửa màu xanh lục như ma trơi.
Ngọn lửa không thương đến Tịch Thần, nàng có thể cảm nhận được độ ấm của nó, nhưng lại không thể thấy được hình dáng của nó.


Một dự cảm tàn khốc nhất đã được chứng thực, thực tại nói cho nàng, đôi mắt nàng tạm thời bị tổn thương, không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, cho dù thông qua tinh thần lực cảm nhận, thì thế giới trong mắt nàng giờ đây cũng chỉ còn là hai màu đen và trắng...
Hoảng hốt, than thở, bần thần.

Sở hữu cảm xúc mê mang qua đi đổi lại một nụ cười khổ.

Tịch Thần vỗ tay thiếu niên, nỉ non nói:
"Đừng lãng phí lực lượng, ta không sao đâu tiểu Hắc! Cho dù không có đôi mắt này, chủ nhân ta vẫn có thể bảo hộ ngươi chu toàn, đừng lo lắng!"
Tiểu Hắc không nói gì, cố chấp dùng ngọn lửa sưởi ấm cho Tịch Thần, yên lặng bồi ở bên cạnh nàng.
Tịch Thần cảm nhận hắn cố chấp như vậy, chỉ biết thở dài, sau đó nàng thử dùng tinh thần lực đi nhìn hoàn cảnh bên ngoài, mặc dù đôi mắt đã không nhìn thấy, nhưng nàng còn có tinh thần lực, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, phóng đại hình ảnh truyền tới trong đầu nàng.
Nhưng nào biết, nàng chỉ vừa đụng tới thức hải, lại tựa như đụng tới một đoàn hồ nhão, nhớp nhớp dính dính, không thể tùy ý nàng điều khiển.
Tịch Thần tức khắc thay đổi sắc mặt, nhưng chợt nhớ lại những gì đã trải qua, nàng lại thở phào một hơi.
Nàng bị kéo vào trong biển hồn độc, hai loại tinh thần lực phải liều mạng hoạt động hết công suất mới giữ cho thức hải và linh hồn được an toàn, nhưng cảm nhiễm một ít là điều hiển nhiên.
Nàng chỉ cần tĩnh dưỡng, chú tâm tinh lọc một thời gian thì tốt rồi!
Nhưng vấn đề trước mắt là, đôi mắt không nhìn thấy, Tiểu Hắc lại không thể nói chuyện như người bình thường, cho nên hiện tại nàng không biết được bên ngoài là bộ dáng gì, bây giờ là thời điểm nào?
Đang nghĩ ngợi sự việc, ở trong đầu nàng vang lên một thanh âm tràn đầy gấp gáp cùng lo lắng:
“Tịch Thần các hạ! Tịch Thần các hạ!”
Nàng khẽ sửng sốt, thanh âm này…
Nhớ tới thanh âm này là của ai, nàng nhanh chóng mừng rỡ hồi phục trở về:
“Ta ở, Khắc tiên sinh có việc gì không?”
Khắc Lạp Ni ở trong Vĩnh Sinh Tế Đài nghe được hồi âm, trái tim vốn thấp thỏm cũng được buông xuống, nhẹ nhàng hỏi:
“Tịch Thần các hạ, ngươi không có việc gì đi?”
Tịch Thần lắc đầu, mang theo nghi hoặc trả lời: “Ta không sao nha!”
Khắc Lạp Ni nghe thế, cuối cùng là an tâm, giọng điệu tràn đầy cao hứng nói:
“Tịch Thần các hạ, lần này thật sự rất cảm ơn ngươi! Vĩnh Sinh Thành lại có thể trụ vững một trăm năm không ngã!”
Tịch Thần kinh ngạc đến ngây người, trong khoảng thời gian này, nàng làm cái gì?

Nghĩ vậy, nàng cũng đã hỏi ra tới:
“Khắc tiên sinh hiểu lầm, ta không có giúp được ngươi cái gì mà!”
Khắc Lạp Ni chỉ cho rằng nàng là khiêm tốn, bởi vậy cười nói:
“Các hạ không cần khách sáo như vậy, cung cấp cho chúng ta nhiều linh hồn chi lực như thế, đại ân đại đức này, Vĩnh Sinh Thành chúng ta cũng không biết làm thế nào mới có thể báo đáp.

Các hạ hôm nào có rảnh vào Vĩnh Sinh Thành một chuyến, có kinh hỉ nha!”
Mặc dù không hiểu ra sao, nhưng trong lòng Tịch Thần cũng đoán được đại khái, tiện thể thở dài một tiếng.
Đâu chỉ có nàng giúp Vĩnh Sinh Thành một đại ân, mà bọn hắn cũng trả nàng một đại ân!
Tuy rằng nàng dùng tất cả ý thức chống đỡ hồn độc, nhưng giai đoạn trước quả thực hung hiểm vô cùng, cũng may sau đó có ai đó chia sẻ bớt gánh nặng giúp nàng.

Ban đầu nàng nghĩ là tiểu Hắc, nhưng hiện tại Khắc Lạp Ni ra tiếng, nàng mới sửng sốt nhận ra, tiểu Hắc tuy rằng biến dị lợi hại, nhưng thân cô thế cô, ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu có tinh lực dư thừa mà giúp nàng.

Mà để chống đỡ với biển hồn độc vô biên như thế, e là phải xuất động toàn thể chấp pháp đội của Vĩnh Sinh Thành...
Nghĩ vậy, Tịch Thần mỉm cười hồi đáp:
“Cảm ơn Khắc tiên sinh, nhưng tình huống hiện tại của ta không tiện, để hôm khác ta lại vào xem!”
“Có thể! Vĩnh Sinh Thành tùy thời đều hoan nghênh các hạ!” Khắc Lạp Ni trả lời một tiếng.
Hai người lại không nói chuyện.
Tịch Thần liên tục thở dài, hiện tại nàng cái gì đều không thể làm, chỉ có thể cố gắng hồi phục tinh thần lực.
Ở không gian hoang vắng này, bản thân lại bị cảm nhiễm hồn độc, đôi mắt không nhìn thấy, tinh thần lực không thể sử dụng, Tịch Thần có một loại cảm giác bực bội không chỗ phát ti3t.
Đang lúc nàng buồn chán đến muốn rơi lệ thì bên vai trái đột nhiên có cử động.
Cục đá có hình dáng như vật trang sức khẽ động đậy, nó mở ra con ngươi mê mang, trong đó lóe qua một tia kim sắc.
Đợi nó quan sát đến toàn cảnh chung quanh, đôi mắt nó không khỏi trợn to như chuông đồng, thét chói tai ra tiếng:
“Ta thảo! Nữ nhân, ngươi lại mang ta đến góc xó xỉnh nào vậy?”
Nó thật sự là phục nữ nhân này, nàng không thể ở yên một chỗ sao? Mỗi lần mà nó vừa tỉnh lại, nàng đều mang đến cho nó kinh hỉ!
Không, phải là kinh hách mới đúng!

Tịch Thần nghiêng đầu, mặc dù đôi mắt nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn chính xác mà định vị được vị trí của nó, mỉm cười nói:
“Vật nhỏ! Ngươi rốt cuộc tỉnh ha!”
Cự thạch tiểu thú nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi Tịch Thần mà mắng:
“Không được kêu ta là vật nhỏ, ta đã dặn bao nhiêu lần rồi! Bản tôn uy vũ cường tráng cỡ nào, sao có thể bị gọi bằng danh từ kia.

Mất hết cả hình tượng!"
Tịch Thần khẽ mỉm cười, lâu rồi không nghe vật nhỏ này tạc mao, đột nhiên có chút nhớ nhung, nàng không khỏi ở trong đầu tưởng tượng ra bộ dánh tạc mao của vật nhỏ này.
Lúc trước thân thể nó cứng rắn như bàn thạch, mỗi lần hùng hổ tức giận thì vảy dựng ngược lên, không biết hiện tại nó đã mọc ra lông chưa...
Hấp thụ một viên Thụ Tinh Chi Hạch to đùng như thế, là động vật thì nó hẳn là đã mọc ra lông đi?
May là cự thạch tiểu thú không đọc được suy nghĩ của Tịch Thần, nếu không thế nào cũng sẽ tức đến hộc máu ba thước.
Cự thạch tiểu thú kiêu ngạo ngẩng đầu, chờ nữ nhân này phản bác, ai biết nàng chỉ là cười mà không nói.
Đến lúc này, nó có chút nổi giận, ánh mắt trực diện nhìn thẳng nàng.

Nhưng mà, khi nhìn thấy đôi con ngươi vốn thâm u nội liễm ngày nào, giờ đây lại chi chít những vết thương đan xen, chồng chéo ngang dọc, mất đi vẻ linh động và ánh sáng thường có thì nó không khỏi giật mình, kinh ngạc, sau đó tức giận gầm lên:
“Nữ nhân! Đôi mắt của ngươi làm sao vậy? Ta chỉ mới ngủ say thăng cấp có một thời gian thôi, ngươi làm sao lại tự sa đọa như thế? Rốt cuộc là ai đả thương ngươi?”
Cự thạch tiểu thú hỏi một tràng dài, thanh âm có chút chói tai, nhưng từ giữa những câu chữ vẫn để lộ ra quan tâm cùng cấp bách.
Nó còn nâng lên móng vuốt thịt của hai chân trước, cào cào cổ của Tịch Thần với bộ dạng sốt ruột.
Hình tượng Tịch Thần ở trong lòng nó chính là không gì không làm được, mặc dù khó khăn cỡ nào, nàng cũng sẽ hoàn mỹ không tổn hao gì vượt qua.
Nói trắng ra, chính là con gián đánh mãi mà không chết!
Nhưng hiện tại, ai nói cho nó biết là chuyện như thế nào?
Tịch Thần sờ s0ạng bắt được hai chân đang làm loạn của nó, nắm chặt không cho nó tiếp tục tác quai tác quái, thở dài nói:
“Ta cũng không xác định nó là thứ gì, tựa như nhánh cây nhưng lại sắc bén không thua gì vũ khí nhọn, nó cắm rễ ở bốn vách tường, ta ở không gian này bị nhốt một thời gian, đôi mắt bị như vầy cũng là do nó gây ra!”
Nghe nàng nói vậy, cự thạch tiểu thú mới có rảnh đưa mắt quan sát xung quanh, nhìn một hồi rồi lắc đầu nói:
“Cái gì cũng không có nha?”
Tịch Thần kinh ngạc, hỏi:
“Kỳ quái! Sao lại không có?”
Như nghĩ tới cái gì, nàng lại hỏi:
“Có nước biển màu đỏ không?”
Cự thạch tiểu thú lắc đầu đáp:
“Cũng không có, khắp nơi đều là trống rỗng, cũng không có đồ vật giống sự miêu tả của ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt Tịch Thần hơi trầm trầm.
Đang nghĩ ngợi, cự thạch tiểu thú lại kinh ngạc mà “di?” một tiếng.
Nó không xác định nói:
“Nhưng thật ra ở một góc của vách tường phía đông nam, có một cái mầm mống cây cối?”
Mầm mống?
Tịch Thần nghiêng đầu, hỏi:
“Bộ dáng như thế nào?”
Tiểu thú gãi gãi đầu, ánh mắt có chút mờ mịt mà diễn tả:
"Toàn thân của nó màu đen, có duy nhất ba phiến lá, trên mỗi trung tâm của phiến lá, chảy dọc một đường màu đỏ tựa như mạch máu của nhân loại, quanh thân có gai nhọn li ti, nhánh của nó rất kỳ lạ, uốn ngược vào bên trong bộ rễ, có vẻ giống như một cái móc câu.

Kỳ quái, ta như thế nào cảm giác nó khá là quen thuộc, nó kêu bằng cái gì nhỉ?”
Cự thạch tiểu thú ở trên vai nàng đi qua đi lại, sau một lát lại trực tiếp nhảy xuống, chạy tới gần góc tường kia, ngồi xổm rồi nhìn chằm chằm.
Tịch Thần có cảm ứng, nhịn không được nhắc nhở:
“Ngươi cẩn thận một chút! Thứ đồ này khó chơi!”
Tiểu thú phất phất tay tỏ vẻ không để ý, nhưng bất chợt nhớ tới hiện tại Tịch Thần không nhìn thấy được.
Nó đành phải ỉu xìu mà nói:
“Yên tâm, lão tử da dày thịt béo, nó đâm không được ta!”
Tịch Thần cảm thấy đã chịu một vạn điểm thương tổn, nó đây là đang gián tiếp chê nàng yếu đuối đi?
Vật nhỏ thật là không thiện giải nhân ý gì cả!
Nàng bĩu môi, nhưng tranh thủ lúc cự thạch tiểu thú đang quan sát mầm mống kia, nàng cũng ngồi xếp bằng lại, ở trong đầu chuyên chú tinh lọc hồn độc còn sót lại.
(Lộ Lộ: Từ chương này trở đi, đôi mắt của nữ 9 Tịch Thần sẽ tạm thời nhìn không thấy.

Nhưng các bạn yên tâm, nữ 9 vẫn còn tinh thần lực.

Trong tình huống bình thường sẽ không có bất kì trở ngại gì cho nữ 9.

Đến nỗi khi nào chữa được đôi mắt, Lộ đã nghĩ tới nhưng sẽ còn khá là lâu.
Mục đích của việc có dòng này, chỉ là để nhắc nhở các bạn độc giả rằng, sau chương này, nữ 9 có thể "nhìn" được cảnh vật xung quanh, đều là thông qua tinh thần lực mà không phải bằng mắt nhé.).


Bình luận

Truyện đang đọc