TẦM THẦN KÝ


Sột soạt! Sột soạt!
Từng tiếng âm thanh rất nhỏ vang lên, ở khu rừng hoang vắng càng phá lệ rõ ràng, nó dường như là tiếng gió, lại như là tiếng bước chân.
Một vầng ánh sáng trắng ở mặt đất lao nhanh xuyên qua trùng điệp hắc ám, chiếu sáng cây cối âm u tăm tối, thỉnh thoảng có vài sợi hắc ám quang điểm ngay khi gặp được ánh sáng kia liền nhanh chóng tránh lui, không dám tới gần, hoặc sẽ bị thiêu đốt thành tro tẫn.
Tịch Thần được vầng sáng bao phủ cho nên thân hình, khuôn mặt đều có chút mông lung, không nhìn rõ được.

Dưới chân tốc độ bay nhanh, nhìn từ xa càng giống như là một quả cầu sáng bóng hừng hực bay tới.
Không biết qua thời gian bao lâu, ánh sáng trên người càng lúc càng nhạt, lộ ra thân hình nhỏ yếu gầy gò.
Tới lúc này, Tịch Thần mới dừng lại quan sát hoàn cảnh xung quanh, trực giác nói cho nàng, bản thân đã đi quá xa so với dự tính.
Chỉ một ánh mắt thoáng nhìn, đã dọa nàng trong lòng nhảy dựng.
Vách đá xung quanh cao hun hút, không lộ một tia kẽ hở, hoàn cảnh tối tăm, tầm mắt có thể thấy đều là sơn động và vách đá, cực kì giống như là một tòa lồ ng giam.
Mà nàng vừa lúc đứng ở dưới đáy lồ ng giam cái chảo, ngẩng đầu nhìn lên trên, đều không thấy được một chút sao trời.
Điều đó cho thấy, cái hố này sâu không lường được, hay hoặc là có thứ gì đó cản trở tầm mắt.
Càng chưa nói, không khí ở nơi này tối tăm trầm uất, chỉ mới đứng có một chút mà nàng đã cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Tịch Thần không thể không cảm thán mình là số con rệp, tùy tiện đi cũng có thể gặp phải lồ ng giam cái hố.
Cảm thán thuộc về cảm thán, nàng vẫn phải tập trung vạn phân tinh thần đối diện với khó khăn trước mắt.
Với cảnh giới hiện tại, thêm nữa tinh thần lực bị áp chế, muốn đi ra khỏi chỗ này, cũng không phải một việc dễ dàng.
Nhưng mà, chưa chờ nàng suy nghĩ ra cách, xung quanh dị biến chợt nổi lên.
Không biết từ đâu xuất hiện đông đảo hắc vụ, nó lấy nàng vì trung tâm, tràn lan ra bên ngoài, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ tòa lồ ng giam này.
Xuy! Xuy!
Trong đoàn hắc vụ tản ra vài cổ thanh âm rợn người, hắc vụ x0a nắn vặn vẹo, như là một tia lửa bỗng chốc bắt gặp phải ngọn nguồn oxy rồi bốc cháy lên, hắc vụ ở không trung biến hóa thành hình người, thân mặc màu đen giáp phục, tay giương mũi nhọn trường thương, một thân túc sát lãnh khí, đông đảo hình người rất có kỷ luật đứng xếp hàng gần nhau, phóng ra khí thế như thiên quân vạn mã.

Bọn họ hai mắt nhắm nghiền, ngũ quan sắc lẹm, quanh thân nồng đậm hắc vụ.
Mà khi Tịch Thần nhìn thấy những thứ này, tròng mắt bỗng dưng phóng đại.
Hắc ám kỵ sĩ!

Nơi này cư nhiên tồn tại hắc ám kỵ sĩ, nó ở Thần Hành đại lục chính là cấm kị và đã tuyệt tích hàng ngàn năm.
Tịch Thần có chút hoang mang không biết làm sao? Rốt cuộc thì nàng đang ở cái dạng gì thế giới?
Ở Thần Hành đại lục, hắc ám kỵ sĩ chính là một đại cấm kị, chỉ cần nó vừa xuất hiện liền sẽ bị Quang Minh Thần Điện cùng các đại hiệp hội tàn sát tru diệt.

Không vì gì khác, chỉ vì lực lượng của nó quá mức tà ác và ngoan độc, khó lòng phòng bị, có khả năng uy hiếp đến toàn nhân loại.

Tất cả mọi người đều độc đoán cho rằng, lực lượng của nó mang đến hủy diệt, tai họa, cần thiết diệt trừ.
Quang Minh Thần Điện tồn tại trên đại lục một ngàn năm, thì Hắc Ám Kỵ Sĩ biến mất một ngàn năm.

Có quang minh, thì không cho phép hắc ám xuất hiện.
Truyền thuyết một ngàn năm trước, xuất hiện một vị hắc ám thánh ma sư, người đó đã gần tiếp cận được với Pháp Thần.

Nhưng cuối cùng một bước, lại bị Chư Thần ruồng bỏ, khắp nơi tru diệt, chỉ vì hắn tu luyện là lực lượng tà ác, không xứng đáng trở thành thần.
Từ đó về sau, trên đại lục không còn xuất hiện Hắc Ám lực lượng nữa, nhưng mà truyền lưu về nó lại chưa từng diệt sạch.
Có điển tịch từng nói: “Không mở mắt, không gọi là Hắc Ám Kỵ Sĩ.

Kỵ Sĩ một khi mở mắt, thiên địa rung chuyển, đảo lộn thời không!”
Trong câu nói đó, không biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là phóng đại, nhưng mà mỗi lần nhớ tới, Tịch Thần đều có một cảm xúc rất mênh mông.

Nàng không nghi kị hắc ám lực lượng, thậm chí còn có vài phần hướng tới, chỉ đáng tiếc đời trước thiên phú hữu hạn, hoàn cảnh không cho phép, nàng chỉ có thể ngưỡng vọng mong cầu.
Nhưng đời này… có lẽ sẽ khác thì sao?
Mong ước được ấp ủ nơi đáy lòng đã lâu bỗng chốc trỗi dậy, nàng quyết định nếu như có thể còn mạng ra khỏi nơi này, nàng cũng muốn thử một lần nghiên cứu hắc ám ma pháp.
Không cho Tịch Thần có thời gian suy nghĩ, hắc ám kỵ sĩ đã giơ lên trường thương hướng nàng đâm tới.


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trường thương sắc nhọn quấn quanh hắc vụ nhanh chóng tới gần.
Tịch Thần hoảng thần trở lại, khóe miệng nhanh chóng niệm lên chú ngữ, một vòng cái chắn màu nâu đất hiện lên ở trước người.
Keng!
Trường thương đâm vào cái chắn vang lên một tiếng, rồi sau đó chỉ thấy hắc vụ trên trường thương bỗng nhiên động lên, nó quấn quanh một vòng mũi thương như linh xà, chợt phóng lên bám vào thổ tấm chắn.
Không có thanh âm gì đặc biệt nổ ra, tấm chắn cứ như vậy bị hắc vụ một hơi nuốt trọn.
Tịch Thần trong lòng cả kinh, bản năng nguy hiểm làm cho nàng loạng choạng dịch sang bên trái, hiểm hiểm tránh thoát mũi thương sắc bén.
Chưa kịp định thần, bên phải lại tới nữa một thanh trường thương, nàng chỉ có thể bị động tránh né.

Chật vật vừa nhìn, không biết khi nào thì, xung quanh nàng toàn bộ đều là hắc ám kỵ sĩ.
Tịch Thần hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, động tác trên tay cũng không chậm, ma lực đổ xuống, pháp thuật phóng ra.
Nàng dùng phong hệ ma pháp hướng tả xung hữu đột, các loại pháp thuật khác cũng cùng lúc phóng ra.
Sau vài lần thử, nàng phát hiện chỉ có hỏa hệ cùng lôi hệ là có chút xíu tác dụng.

Cho nên nàng chỉ có thể chuyên chú giữa hai loại pháp thuật.
Thoáng chốc là ánh lửa tận trời, thoáng chốc là lôi điện bổ xuống.
Một cái là đơn thể công kích, một cái là quần thể công kích.

Hai loại pháp thuật hỗ trợ lẫn nhau, giúp cho Tịch Thần có được một hơi th ở dốc.
Mà hắc ám kỵ sĩ, thực lực cũng không thể khinh thường, tuy rằng động tác công kích chỉ có đâm, móc, chọc, phá như vậy vài chiêu, nhưng lực lượng trong đó lại thập phần tinh túy, nơi nơi chuẩn xác không lầm.
Đối với lần khổ chiến không thể hiểu được này, Tịch Thần mới cảm nhận được chỗ đáng sợ của hắc ám kỵ sĩ.
Bọn họ không chỉ có tốc độ nhanh, mà lực lượng cũng lớn.

Đặc biệt còn thêm thành hắc ám thuộc tính, có thể cắn nuốt, ma hóa hầu như sở hữu các nguyên tố khác.

Đó mới là chỗ đáng sợ nhất của hắc ám kỵ sĩ chân chính!
Dù vậy, Tịch Thần cũng không hề sợ hãi, ma lực giống như không cần liên tục đổ xuống, mặc cho hầu hết bộ phận đều bị hắc ám cắn nuốt hóa giải.

Trong lòng nàng hiện tại thật sự rất hưng phấn, bởi vì thông qua chiến đấu, nàng phát hiện nàng vận dụng ma lực lên càng thêm thành thục.

Huống chi, trận chiến đấu này còn giúp nàng đổi mới tri thức về hắc ám thuộc tính.
Có thể nói, trong một vài trường hợp, Tịch Thần không chỉ là một người cố chấp cuồng tu luyện, mà còn là một kẻ điên không sợ tử vong.
Thử hỏi có ai sẽ như Tịch Thần, khi đối mặt với Hắc ám thuộc tính, phản ứng đầu tiên không phải bỏ chạy mà thông qua đối chiến rồi lần lượt cân nhắc phương pháp ứng đối?
Hắc ám ma pháp, tà ác mà lại trực tiếp, có thể cắn nuốt dung hợp, có thể điều khiển ý chí con người, nó mạnh mẽ, bá đạo, cũng rất cuốn hút.
Vết thương trên người càng ngày càng nhiều, Tịch Thần lại hồn nhiên không thèm để ý, nàng như si như túy đối với hắc ám lực lượng từng bước học hỏi.
Thậm chí nàng không chú ý tới, Ma Tuyền trong vô thức ở xoay tròn, xung quanh đông đảo hắc vụ bỗng nhiên hóa thành từng điểm nhỏ màu đen, bị nàng hút vào trong Ma Tuyền, Ma Tuyền điên cuồng chuyển động, hợp lại rồi phân, phân rồi lại hợp.
Rắc!
Ma lực phá vỡ bình cảnh, ở bên cạnh sinh ra cái thứ tư Ma Tuyền.
Tứ giai ma pháp sư!
Hắc vụ cũng không có vì vậy mà dừng lại, nhanh chóng hóa thành điểm đen hướng Tịch Thần chen chúc mà tới, đem nàng bao thành cái kén.
Hắc Ám Kỵ Sĩ giống như ngửi được mùi của đồng loại, đồng loạt dừng công kích, hóa thành hắc vụ phiêu phù trên không trung.
Tịch Thần lúc này mới dường như có cảm ứng, không khỏi kiểm tra thân thể mình.

Vừa mới nhìn thấy Ma Tuyền, nàng đã bị thật sâu giật mình.
Theo nàng dự đoán, muốn thăng cấp lên tứ giai, với thiên phú của khối thân thể này, nhanh nhất cũng phải hơn nửa năm nữa.
Nhưng thật ra không ngờ, lại có kinh hỉ ngoài dự đoán!
Kinh hỉ lớn hơn nữa là, nàng phát hiện ma lực trong Ma Tuyền nhiều hơn một thứ.
Nếu nàng đoán không sai, nó có lẽ là hắc ám lực lượng!
Thật là ngoài ý muốn chi hỉ!
Nếu nói trận khổ chiến này, nàng đạt được chiến vật phẩm lớn nhất là cái gì? Đó không phải là nàng có thể thăng cấp, mà chính là thức tỉnh rồi hắc ám nguyên tố.
Chỉ có thức tỉnh hắc ám nguyên tố, mới có thể tu luyện hắc ám ma pháp, mới chân chính trở thành hắc ám ma pháp sư.
Hắc ám nguyên tố, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.


Lực lượng đen tối bình thường đều không phải là lực lượng hắc ám.
Bởi vì, chỉ có nơi cực âm, mới có thể sản sinh ra hắc ám nguyên tố.
Xong, Tịch Thần cũng không có vui mừng quá lâu, bởi vì nàng chưa ra khỏi nơi này, những nguy hiểm không biết tên còn ở trong tối chờ đợi.
Mà sở dĩ nàng có thể đối chiến với hắc ám kỵ sĩ, là bởi vì bọn họ chưa phải chân chính kỵ sĩ, mà chỉ là oán khí lâu ngày tạo thành.
Chân chính Hắc Ám kỵ sĩ, tuyệt đối không đơn giản dễ đối phó như vậy.
Trước mắt, là cần phải rời khỏi nơi này.
Tịch Thần lại dùng tinh thần lực hướng chung quanh tra xét, bởi vì hắc ám kỵ sĩ không có lần nữa tấn công, cho nên tinh thần lực thông thuận rất nhiều.
Tinh thần lực truyền lại hình ảnh, nàng lúc này mới chú ý tới, hắc vụ không phải là bất quy tắc xếp hàng, nó mật độ đậm dần hơn ở phía nam.

Tinh thần lực chỉ tra xét đến đó, lại không thể tiếp tục thấu nhập vào trong.
Hơi suy tư trong chốc lát, Tịch Thần quyết định đi nơi đó thăm dò, hắc vụ bao phủ trên không trung nhưng không có tấn công nàng, Tịch Thần khẽ thở phào một hơi.
Trên vai đột nhiên có động tĩnh, nàng không khỏi hướng mắt nhìn, phát hiện thu nhỏ bản cự thạch tiểu thú đang dùng một đôi mê mang con ngươi nhìn mình.
Tịch Thần quan tâm hỏi một câu:
“Tỉnh rồi à?” Thứ này từ khi tiến vào Vĩnh Sinh Thành thì im lặng không nói chuyện, nàng có bớt thời giờ nhìn qua, cư nhiên tiến vào trạng thái ngủ say.
Quá khứ khi Cầu Cầu tu luyện đến quên mình cũng là như thế này, nên Tịch Thần hiểu ý không đánh thức nó.
Thạch thú mở to ánh mắt nhìn nàng một cái, tròng mắt linh hoạt vận chuyển một lúc, khàn khàn mở miệng hỏi:
“Nữ nhân chết tiệt, bản thú mới chợp mắt có một chút thôi mà ngươi lại lưu lạc đến nơi nào rồi?”
Tịch Thần nhún nhún vai, bình tĩnh trả lời:
“Không biết?”
Cự thạch tiểu thú trợn to hai mắt, không tin tưởng hướng xung quanh dáo dác nhìn, đợi thấy được hoàn cảnh là lúc, nó không khỏi ở trong lòng gào thét: người này là như thế nào sống đến bây giờ? Tùy tiện xông loạn cũng có thể đến Hồn Vực.
Tinh thần lực bắt gặp đến cảm xúc khác thường của thạch thú, Tịch Thần không khỏi đoán mò hỏi:
“Ngươi biết nơi này?”
Cự thạch thú khinh bỉ nhìn nàng một cái, làm cho nàng có chút hoài nghi bản thân, nàng thật sự ngốc đến vậy sao!
Không đợi nàng hoài nghi nhân sinh, cự thạch thú đã mở miệng nói, trong giọng nói xen lẫn áp lực cùng bất đắc dĩ:
“Ngươi cư nhiên không biết mình đang ở Hồn Vực sao? Hồn Vực, cũng không phải nhân loại bình thường có thể đến được.”
Hồn Vực!
Tịch Thần đang nghe đến hai chữ này, trong lòng liền có một dự cảm bất tường, không nên là nàng tưởng tượng thứ kia đi?.


Bình luận

Truyện đang đọc