TẦM THẦN KÝ


Cộp! Cộp! Cộp!
Âm thanh của bước chân không ngừng vang lên, ở trong đường hầm nhỏ hẹp gây ra phản âm rất rõ ràng.
Tịch Thần nắm chặt pháp trượng, bước chân kiên cố nhưng cũng không kém phần nhanh nhẹn, đôi mắt luôn dõi về phía trước.
Đáng tiếc, đôi mắt không thấy được, những hình ảnh đen trắng mờ ảo được truyền vào đầu nàng lúc này đều là thông qua tinh thần lực.
Bởi vậy nàng mới biết được, cái hành lang này rất dài, vách đá lởm chởm, cảnh sắc tối om không hề có sinh khí.
Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cuộc thì tâm điểm của Thiên Thu Họa được đặt ở nơi nào?
Nếu biết địa điểm khó tìm như vậy, lúc trước nàng nên hỏi kỹ Họa Cốt Hồng Quân mới phải.
Ai!
Giờ hối hận thì cũng đâu còn kịp nữa, vẫn phải dựa vào may mắn thôi.
Nhưng nghĩ lại chỉ số may mắn của nàng luôn là âm, Tịch Thần cảm thấy nàng không nên ôm nhiều hi vọng.
Vừa nghĩ vậy, thì nàng nghe được phía trước có một tiếng động thật lớn, đông đảo tiếng bước chân, như là thiên quân vạn mã đang đến cận kề.
Tịch Thần không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện, nàng có nên chuyển hướng làm thuật toán sư không nhỉ?
Nghĩ cái gì, cái đó liền đến!
Tinh thần lực bắt đầu phóng đại, sau đó Tịch Thần căng thẳng mím môi, tay nắm pháp trượng hơi siết chặt, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Bởi vì sau lưng và trước mặt nàng, đều xuất hiện khô lâu quân đoàn.
Đúng, chính là khô lâu, nàng nhìn một cái là biết ngay mà.
Bởi vì nàng từng chứng kiến trên thư tịch của Thần Hành đại lục, khô lâu được vẽ y chang như thế.
Nơi này xuất hiện khô lâu, vậy chẳng phải sẽ có vết tích của Vong Linh pháp sư sao?
Vong Linh pháp sư!
Một danh từ khiến Tịch Thần cảm thấy háo hức, phấn khởi, nhưng cũng lo lắng và nghẹt thở.
Một trong những thuật pháp của Vong Linh pháp sư là triệu hồi người từ cõi chết đứng lên tác chiến, hay nói ngắn gọn, chính là triệu hồi khô lâu.

Tịch Thần đột nhiên nhớ tới một phân đoạn trong thư tịch có viết: “Con người, muốn tồn tại phải có hai thứ: thân thể và linh hồn.

Sau khi con người chết, hai thứ đó bắt buộc tách ra, thân thể về lòng đất, rã mục thành xương khô, còn linh hồn thì đi đầu thai, hoặc du đãng ở nhân gian tìm kiếm nương tựa.

Bởi vậy, Vong Linh Pháp Sư cũng chia làm hai loại hình, một loại điều khiển linh hồn, và một loại là triệu hồi thể xác."
Điều khiển linh hồn!?
Tịch Thần giật mình, đột nhiên nhớ tới Tiểu Hắc đứng sau lưng mình.
Nếu Tiểu Hắc cũng thuộc về một loại trong đó, thì chẳng phải nói nàng hiện tại là Vong Linh Pháp Sư?
Không, không thể nào đơn giản mà thành như thế được!
Huống chi, phía trước Tiểu Hắc rõ ràng đã hấp thu Hắc Ám lực lượng, nàng ở Hồn Vực ngộ ra cũng là Hắc Ám Ma Pháp mà không phải Vong Linh.
Tịch Thần càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, rốt cuộc thì Hắc Ám, Linh Hồn, và Thể Xác có liên hệ như thế nào?
Chưa để nàng kịp suy nghĩ tường tận, thì khô lâu quân đoàn đã phát hiện hơi thở của người sống là nàng, và chúng đang vây công đi lên.
Tịch Thần vẫn chưa hoảng loạn, mà bình tĩnh quan sát địa thế lúc này, hai bên vách đá cách nhau chỉ có hai mét, từ mặt đất đụng đến nham thạch phía trên chỉ có bốn mét, không gian rất là chật hẹp, khô lâu quân đoàn không thể cùng lúc đi lên, mà nàng quan sát hình thể của chúng nó, trước sau chỉ chứa nổi bốn con.

Cách hơn mười mét về phía trước là một cái ngã ba, khô lâu là từ ngã ba đó đổ về.
Tình cảnh hiện tại, dường như có lợi nhưng lại bất lợi với nàng.
Nàng nếu đưa bốn con vào phạm vi chật hẹp này rồi giết, nhưng vẫn sẽ có tốp khác vây quanh, nàng giết cho tới khi nào!?
Nhưng với tình hình hiện tại, biết làm sao đây?
Quả nhiên như dự tính, khô lâu quân đoàn đến trước mười mét, nhưng chỉ có bốn con vào lọt không gian này, nhưng chúng lại rất tự tin, cầm vũ khí vọt tiến đến gần nàng.
Tịch Thần chưa kịp đọc chú ngữ, thì Tiểu Hắc đã cầm thương vọt ra, hắc khí quấn quanh ở đầu mũi thương, ra chiêu tất sát kỹ.
Keng!
Mũi thương cùng thiết giáp lá chắn chạm vào, phản lực làm Tiểu Hắc lùi về sau hai bước, khô lâu cũng lùi hai bước.

Một con khô lâu khác giơ lên lưỡi liềm chém ra vô hình gió xoáy, vài tia lát cắt “vù vù” bay đến chỗ Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không hề hoảng loạn, mà bình tĩnh dùng thương đón đỡ, xoay người, nhảy lên, dùng cán thương đánh bật lại, đảo chiều công kích.
Lát cắt trở về, khô lâu lại giơ lên lá chắn đón đỡ, hóa giải toàn bộ công kích.
Lần đầu tiên dường như chỉ là thử sức, sau đó hai khô lâu đồng loạt đều ra tay, lát cắt hình thành một khe rãnh ngang, chém qua Tiểu Hắc.
Hai mắt Tiểu Hắc híp lại rồi hiện lên hai thốc lửa đen đặc đầy sát khí, dưới chân hắn cũng đột nhiên xuất hiện hai bánh xe giống như hỏa luân cầu, bốc khói đen ngùn ngụt.
Không trốn không tránh, Tiểu Hắc trực tiếp đạp lên lát cắt, chỉ nghe “xì xèo” vài tiếng, khói đen nhanh chóng ăn mòn lấy năng lượng trên lát cắt.
Thừa cơ tiến tới, Tiểu Hắc đột nhiên biến đổi trường thương thành hai song chủy thủ, quán chú nồng đậm hắc khí lên trên đó, sau đó Tiểu Hắc điều khiển nó bay ra, đâm thật mạnh vào hai con khô lâu.
Ào ào!
Quá sức tưởng tượng, chủy thủ trực tiếp xuyên thủng lá chắn, đâm thật mạnh vào tim của khô lâu, hắc khí bắt đầu ăn mòn từ trong đó trở ra.
Không đến năm giây, hai con khô lâu đồng loạt rã mục, xương cốt tán giá.
Tiểu Hắc một bước nhảy xa đến bên cạnh hai bộ xương khô, trực tiếp lấy tay phải bóp nát xương cốt thành bột phấn, tay trái thì hứng ở phía dưới.
Sau đó… sau đó… Tiểu Hắc đổ bột phấn vào trong miệng mình, nhai rôm rốp.

Gương mặt còn cực kỳ thỏa mãn như là đang nhai mỹ vị.
Càng kỳ diệu hơn là, Tiểu Hắc nhai xong, thì phía sau lưng hắn, đột nhiên mọc ra một cây gai màu trắng, khoảng mười centimet, tựa như là một cái đốt sống cổ.
Tịch Thần: “…”
Mẹ ơi! Tiểu Hắc khi nào thì thắp sáng cái kỹ năng k hủng bố này!?
Nhai khô lâu?
Giờ thì nàng đã hiểu, vì sao thiên kiếp một mực muốn tiêu diệt hắn.

Hắn có năng lực nghịch thiên như thế này, nếu không thể khống chế, e là sẽ tai họa nhân gian.

Nàng cần bình tĩnh một chút, Tiểu Hắc đã làm đảo điên những tri thức mà nàng học được rồi.
Nhưng, bình tĩnh thế nào được, khi mà nàng bên này còn có hai con khô lâu chưa giải quyết!
Thật muốn đẩy cho Tiểu Hắc giải quyết, nhưng như vậy chẳng phải chứng tỏ, chủ nhân là nàng quá mức vô dụng hay sao?
Lần này nàng muốn thử thi triển Hắc Ám Ma Pháp, vừa lúc nơi này phù hợp điều kiện.
Chú ngữ nhanh chóng lướt qua, trước mặt nàng b ắn ra vô số dây đằng màu đen, từ nơi xuất phát của dây đằng, lơ lửng một cái hạt mầm.
Không phải mộc hệ, đây là Hắc Ám hệ.
Hạt mầm này là Thực Nhân Yêu Đằng mà nàng từng đáng bại nó khi còn ở Tử Vong rừng rậm.
Tinh hạch nàng cho Cự Thạch tiểu thú, hạt mầm nàng chỉ là thuận tay thu lên, ai mà biết sẽ có cơ hội như thế này.
Hắc Ám Ma Pháp phối hợp Thực Nhân Yêu Đằng thì còn gì bằng!?
Tịch Thần không ngừng đưa vào ma lực, sau đó chứng kiến lực phá hoại của dây đằng, dây đằng màu đen phát triển càng ngày càng rậm rạp, nó quấn lên hai con khô lâu, càng quấn càng chặt, mặc cho khô lâu có dùng lưỡi liềm cắt như thế nào, cũng theo không kịp tốc độ sinh trưởng của nó.
Dây đằng thô to bò đến trên cổ khô lâu, đột nhiên “phụt” ra một đóa hoa màu đen, đáng nói là đóa hoa này có mũi có miệng, dáng vẻ còn thập phần xấu xí.

Đóa hoa mở ra cái miệng to lớn, trong sự ngỡ ngàng của Tịch Thần và chưa phản ứng kịp của khô lâu, nó đã nuốt luôn cái đầu của khô lâu vào trong miệng.

Sau đó hai nhánh dây đằng như một đôi tay, nắm lấy phần còn lại của khô lâu cũng bỏ theo vào, nhai “răng rắc”.
Nhai hết con khô lâu thứ nhất, nó lại chuyển hướng mục tiêu sang khô lâu thứ hai.
Kết cục của con thứ hai, cũng không ngoại lệ.
Sau đó, hạt mầm nơi trung tâm nảy ra một cái lá bé tí, nó bay trở về bên người Tịch Thần, cọ cọ vào tay nàng dường như làm nũng.
Tịch Thần tay cầm pháp trượng hơi run rẩy, một thân da gà đều nổi đi lên.
Nàng có quyền hoài nghi thứ này bắt chước Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc, ngươi có đối thủ giành giật đồ ăn!
Quả nhiên, Tiểu Hắc cũng quay sang nhìn hạt mầm trên tay nàng, hai thốc lửa đen trong mắt bùng cháy kịch liệt, nhưng hắn biết thứ này thuộc về Tịch Thần, vì là người một nhà nên hắn không có làm ra chuyện quá phận, chỉ là đẩy nhanh tốc độ giết khô lâu.
Hạt mầm cũng không chịu thua, hối thúc Tịch Thần đọc nhanh chú ngữ, gia tăng Hắc Ám ma lực cho nó.
Tịch Thần thấy hai con tranh nhau, mặc dù buồn cười, nhưng nàng cũng giết đến nghiêm túc, trong quá trình thi triển kỹ năng, nàng cũng từ trong đó mà học hỏi không ít.
Hắc Ám Ma Pháp, quả nhiên danh bất hư truyền!

Nó lợi hại hơn ngũ hành ma pháp nhiều lắm.
Nàng thử tưởng tượng, nếu nàng không có lĩnh ngộ đến Hắc Ám Ma Pháp, thì ngày hôm nay cho dù có Tiểu Hắc, nàng cũng sẽ đối chiến với khô lâu một cách gian nan mà không phải nhẹ nhàng như thế này.
Ma tuyền dậy sóng, ma lực điên cuồng chuyển hóa thành Hắc Ám lực lượng rồi chuyển dời đến hạt mầm.
Không ra bao lâu, phía trước nàng vài mét đều đã hóa thành một mảnh rừng rậm, trong đó thỉnh thoảng truyền ra âm thanh quỷ khóc sói gào.
Tịch Thần lục lọi trong Ma pháp hộp, tìm tòi được vài bình lam dược, bắt đầu chuẩn bị cắn dược.
Lần đầu tiên sử dụng Hắc Ám Ma Pháp, cộng thêm Thực Nhân Yêu Đằng ham chiến, nó đã bắt đầu chĩa dây đằng ra đến mười mét bên ngoài, chui vào trung tâm ngã ba, nơi mà khô lâu đổ về.
Vì vậy, ma lực cung ứng có chút theo không kịp.
Nhưng cũng đẩy nhanh tiến độ tiêu diệt khô lâu, hi vọng có thể mở ra một con đường máu.
Hạt mầm nuốt nhiều khô lâu, hiện tại cũng đã phát triển thành một nhánh cây nhỏ, cao chừng nửa thước, có vài chiếc lá màu đen nhú ra khỏi thân cây.
Trong lúc rảnh rỗi, Tịch Thần hơi quay đầu quan sát Tiểu Hắc, kinh ngạc phát hiện Tiểu Hắc cũng không thua kém dây đằng, đã bắt đầu công kích ra phía ngoài, từ trường thương chuyển đổi thành chủy thủ, và giờ là tay không vung hắc cầu, viễn trình công kích.
Mà phía sau cổ Tiểu Hắc, gai trắng cũng đã trưởng thành, dài ra nửa mét, sau đó vuông góc phát triển đổ xuống, hình thành các khớp xương và mặt mũi.
Tịch Thần đột nhiên nảy sinh một ý tưởng cực kỳ lớn mật, chẳng lẽ…
Tiểu Hắc cắn nuốt càng nhiều khô lâu, thì cái gai kia sẽ càng phát triển, cho đến khi hoàn chỉnh trở thành một bộ xương khô.
Một bộ xương khô thuộc về Tiểu Hắc, do Tiểu Hắc điều động?
Tê…
Tịch Thần càng nghĩ, tim đập càng nhanh, cố gắng tìm tòi kiến thức của mình, nàng phảng phất… phảng phất hiểu được cái gì!!!
Linh hồn, thân thể… Xương khô?
Tịch Thần một bên gia cố ma lực truyền tải cho hạt mầm, tay còn lại sờ đến khuyên tai, gấp gáp kêu vài tiếng:
“Khắc Lạp Ni… Khắc Lạp Ni các hạ! Ngươi có ở đó không?”
Khoảng hơn mười giây sau, khuyên tai sáng lên, kèm theo một âm thanh già nua nhưng hữu lực:
“Có việc gì thế, Tịch Thần các hạ? Ngươi đang ở nơi nào đấy, ta liên hệ ngươi khó khăn quá!”
“Ta đang ở trong Thiên Thu Họa!” Tịch Thần nghiêm túc nhấn mạnh vài chữ.
“Cái gì?”
Khắc Lạp Ni kinh hô, trong giọng nói tràn đầy không thể tin tưởng..


Bình luận

Truyện đang đọc