TẦM THẦN KÝ


Kỳ Văn Thư loạng choạng từ trong bệ ngồi bò ra, sắc mặt đỏ bừng và tóc tai thì rối bời, bộ dạng này khiến cho hắn ngồi co ro lại một góc và lúng túng không thôi, chọc cho Trình Ý Lan che miệng cười khúc khích.
 
Kỳ Văn Thư càng thêm quẫn bách, xấu hổ nói:
 
 
“Ý Lan, muội đừng cười nữa mà...”
 
 
Trình Ý Lan nhanh chóng ngưng bặt âm thanh, nhìn Kỳ Văn Thư một hồi rồi ra vẻ trầm tư nói:
 
 
“Không cười không cười...!muội nghiêm túc đây.

Thư ca ca! Huynh nên dắt tiểu Nhã rời đi đi, nơi này đã không an toàn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ lật tung lên, tuyệt đối không tha cho huynh đâu.”
 
 
Biểu cảm của Kỳ Văn Thư cũng trầm xuống, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ kinh ngạc và nhìn chằm chằm thiếu nữ ngồi đối diện:
 
 
“Lần này thật may mà có muội trợ giúp, nếu không ta không biết nên làm gì bây giờ.

Nhưng sao muội lại ở đây và biết ta đang gặp nguy hiểm?”
 
 
Trình Ý Lan nâng lên đôi mắt u buồn, ũ rũ nói:
 
 
“Cha muội bị người ta hạ độc, tình thế nguy cấp mới bảo muội đến nhà đại bá để xin thuốc.

Muội có ở lại vài hôm, trong lúc vô tình thì nghe được kế hoạch của bọn họ, muội tò mò đi theo thì phát hiện một quyển sổ gạch chéo, trong đó có tên huynh.

Muội liền biết huynh đã xảy ra chuyện nên luôn tìm kiếm mấy ngày nay, ai ngờ lại gặp được ở trên phố.”
 
 
Kỳ Văn Thư nghe được thì kinh hoàng, ánh mắt nhìn thiếu nữ có chút khác lạ.

Rốt cuộc là nàng lấy dũng khí từ đâu ra mà dám cả gan nghe lén trưởng bối nói chuyện.
 
 
Bất giác lạnh sống lưng, Kỳ Văn Thư lo lắng hỏi:
 
 
“Muội có bị phát hiện không? Hơn nữa, tình hình của bá phụ thế nào rồi?”
 
 
Trình Ý Lan thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực bình định nỗi lòng hoảng sợ, đè thấp giọng nói:
 
 
“Bọn họ lúc ấy đang bàn tính hăng say, nên có lẽ không phát hiện muội đứng ngoài cửa nghe lén.

Muội cũng biết chuyện động trời này mà tiết lộ ra ngoài thì sẽ gây ra họa sát thân.

Nên ngay cả trưởng lão đi theo thân cận muội cũng không dám nói.

Còn tình hình cha muội cũng không biết thế nào, đường sá xa xôi, muốn truyền lại tin tức cũng không dễ dàng, nên muội phải gấp rút trở về đây này!”
 
 
Kỳ Văn Thư gật đầu, khẽ vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy đã tới ngoại ô nên nói lời từ biệt:
 
 
“Ý Lan, gần đến nhà của ta rồi, ta đi trước nha! Cảm ơn muội về ân tình lần này.

Khi nào có cơ hội ta sẽ báo đáp cho muội.

Muội về nhà cẩn thận! Thay mặt ta hỏi thăm bá phụ và bá mẫu nha!”
 
 
Trình Ý Lan có chút kinh ngạc, trước khi Kỳ Văn Thư muốn rời khỏi xe thì nhíu mày hỏi:

 
 
“Thư ca ca, chẳng lẽ huynh không nghi ngờ muội một chút nào sao? Dù gì thì muội cũng là cháu gái của Thành chủ, có quan hệ máu mủ ruột rà...!huynh không sợ muội sẽ lật mặt và tiết lộ nơi ở của huynh à?”
 
 
Kỳ Văn Thư bật cười, giơ tay đập nhẹ vào vai của thiếu nữ có đôi mắt sáng ngời đối diện, bâng quơ nói:
 
 
“Nếu muội muốn hại ta thì đã không giúp ta trốn ra khỏi thành rồi.

Nói thật thì hôm nay ta mới biết thân phận của muội.

Nhưng điều đó có quan trọng sao? Ta biết nhân phẩm của muội, nên tin muội.

Chúng ta từng là thanh mai trúc mã, hàng xóm bên cạnh nhau nhiều năm mà không phải sao?”
 
 
Trình Ý Lan nghe vậy thì cũng cười, đôi mắt ánh lên vẻ sáng ngời, chăm chú nhìn thiếu niên với mái tóc rối tung nhưng cũng không kém phần phong độ, có một sợi tình tố hiện lên đáy mắt rồi lại nhanh chóng bị nàng đè x uống, nàng cúi thấp đầu, giọng buồn man mác:
 
 
“Thư ca ca, huynh phải bảo trọng đó! Lần chia tay này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại!”
 
 
Kỳ Văn Thư vẫy tay, nói đùa:
 
 
“Muội yên tâm đi, có khi ta sẽ dắt tiểu Nhã đến nhà muội lánh nạn ấy, đến lúc đó muội đừng xách chổi đuổi ta là được!”
 
 
Trình Ý Lan che miệng cười, liếc xéo rồi làm nũng nói:
 
 
“Ai mà nỡ đuổi huynh chứ!”
 
 
Kỳ Văn Thư chỉ ngỡ lời của thiếu nữ là đùa vui có qua có lại nên không để trong lòng, hắn vẫy tay lần nữa, rồi dứt khoát vén mành cửa sau xe, nhảy xuống rồi chạy mất hút.
 
 
Trình Ý Lan nhìn xe ngựa trống không, khẽ đưa tay lên ngực cảm nhận, tim đập có chút nhanh và hơi hoảng hốt.
 
 
Cứ cảm thấy, đây là lần cuối cùng...
 
 
--- phân cách tuyến ---
 
 
Tịch Thần về đến nhà là lúc gần giữa trưa, thấy cửa đóng kín và phòng bếp hiu quạnh, nên nàng dám chắc Kỳ Văn Thư còn chưa về tới, phần Kỳ Tiểu Nhã, có lẽ là trốn ở trong phòng khóc rồi.
Tịch Thần không nghĩ ngợi gì nữa, lủi thủi về phòng mình rồi khóa chặt cửa, lôi ra một đống sách vở ngồi xem.
 
 
[sổ tay ma pháp tri thức], [kỹ năng ma pháp cơ sở], [bản chép tay về cách thức tu luyện tinh thần lực], [những điều cấm kỵ trên con đường trở thành ma pháp sư].
 
 
Tịch Thần móc ra vài quyển điển tịch vì lâu ngày mà đã ngả màu vàng nhạt và mép sách đã nhăn nheo vì lật tới lật lui nhiều lần.

Nàng cắm cúi tìm hồi lâu, mới thấy được một quyển mình muốn tìm.
 
 
Đó là một quyển sách có bìa màu xanh nhạt, ngoài bìa để năm chữ [Ngôn ngữ sử lục ký].
 
 
Nàng mở ra và nghiền ngẫm rất lâu, nhưng sau đó lại thất vọng buông xuống.
 
 
[Ngôn ngữ sử lục ký] là bản chép tay của một vị nghiên cứu sử học viết lại, trong đó tập hợp các loại ngôn ngữ trên đại lục từ nhân ngữ, thú ngữ cho đến thanh âm của hoa cỏ đều được ghi lại một cách thần kỳ.

Vị ký giả đó đi du lịch nhiều nơi, trong đời của hắn thu hoạch vô số, kịp thời ghi lại chú thích của ba mươi hai loại ngôn ngữ, mà theo như sự hiểu biết của Tịch Thần thì bao nhiêu đó thôi là đã quá đầy đủ rồi, ngay cả thư viện nổi tiếng trong tông môn hay liên đoàn cũng chưa thể đầy đủ được như vậy.

 
 
Tịch Thần từ quyển sách này đã tự mày mò học xong ba loại ngôn ngữ: một loại là ngôn ngữ trước khi đế quốc diệt vong - Á Mã tự.

Loại thứ hai là sau khi tiếp xúc với ma pháp thì học được - gọi là ký hiệu Ma Pháp.

Thật ra, ký hiệu Ma Pháp là từ ngữ đồng nguyên với Á Mã tự, chỉ là được tối giản hơn từ ngữ ban đầu thôi.
 
 
Và loại thứ ba là từ khi nàng đi du hành khắp nơi, tiếp xúc với nhiều người nhiều việc thì mưa dầm thấm lâu, gọi là Tinh Linh Ngữ.
 
 
Vừa rồi, nàng xem lại [ngôn ngữ sử lục ký] thì mới phát hiện ba mươi hai loại ngôn ngữ trong đó, không có một loại nào giống với ký tự của thế giới này.
 
 
Tịch Thần khẽ thở dài một hơi, thật không biết dùng cách gì mới có thể dung nhập và hiểu được thế giới này.

Không biết chữ quả thật như là người mù đi giữa bóng đêm vậy.
 
 
Đang nghĩ ngợi thì nàng nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc” và một giọng nói khe khẽ:
 
 
“Tịch...!Tịch tỷ tỷ, tỷ đang ngủ sao? Muội có thể vào không?”
 
 
Tịch Thần nhíu mày, không biết Kỳ Tiểu Nhã tìm nàng có việc gì, nhưng nàng cũng dọn bớt vài quyển sách rồi hướng ra cửa và nói:
 
 
“Vào đi!”
 
 
Cạch!
 
 
Kỳ Tiểu Nhã bước vào, sau đó lễ phép đóng cửa lại, xoắn xuýt đứng trước mặt của Tịch Thần, bộ dạng muốn nói lại thôi.
 
 
Tịch Thần ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, hơi kinh ngạc vì chỉ sau một đêm mà tiểu cô nương có thể đày đọa bản thân ra thành hình dạng này.

Đôi mắt có lẽ là khóc suốt đêm nên sưng vù như quả đào, trong kẽ mắt còn in hằn tơ máu và quần thâm, tóc tai rối bời còn y phục thì xộc xệch, đi chân trần đến tận đây.
 
 
Tịch Thần quan tâm hỏi một câu:
 
 
“Sao muội lại thành ra bộ dáng này?”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã ánh mắt lại ầng ậng nước, ngồi xuống bên mép giường rồi gục đầu khóc, nói lí nhí trong sự đứt gãy:
“Hức...!hức...!Tịch tỷ tỷ! Muội thật sự muốn trở thành một ma pháp sư giống như tỷ.

Có thể tự tin, can đảm, ngạo nghễ và làm bờ vai vững chắc cho người khác tựa vào.

Nhưng ca ca hắn lại không cho.

Muội thật sự buồn và bất lực lắm.

Từ trước đến nay, muội chưa từng thích và truy cầu thứ gì cho bằng được.

Nhưng hiện tại một mục tiêu và ước mơ hiện ra ngay trước mắt, nhưng muội không có cách nào chạm tới và thực hiện nó.

Muội...!hức...!muội không cam tâm!”
 
 

Tịch Thần trầm mặc một hồi, nhớ đến lời nói của Kỳ Văn Thư thì bèn khuyên nhủ:
 
 
“Cô gái à! Trở thành ma pháp sư không hề đơn giản và màu hồng giống như tưởng tượng của muội đâu.

Cái mà muội thấy hôm trước chỉ là thành tựu nho nhỏ sau nhiều lần vấp ngã mới tạo thành.

Nhưng muội không hề biết đằng sau thành tựu đó đã đánh đổi biết bao máu và nước mắt.

Con đường của ma pháp sư, không phải trải thảm, không phải đi trên mây, mà là bò, mò mẫm từng bước, đạp lên bụi gai, chịu đựng cô độc và nhạt nhẽo, khắc chế h@m muốn và d*c vọng, cả đời mông lung đi tìm một chân lý mờ mịt xa vời.”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã một mực lắc đầu, kiên quyết phủ định:
 
 
“Muội không sợ khổ, không sợ đau đớn.

Từ nhỏ muội chịu đau đớn có ít sao? Hiện tại trong lòng muội rất cắn rứt, rất khó yên lòng, e là cả đời này cũng không thể bình tĩnh được.”
 
 
Tịch Thần trầm mặc, ánh mắt khẽ chăm chú nhìn thiếu nữ có ánh mắt kiên cường và không chịu sự sắp đặt bởi số mệnh.
 
 
Nàng thừa nhận, thừa nhận mình bị lay động bởi sự cố chấp mê muội này.
 
 
Có một vài người trên đời này, rõ ràng vô tri mờ mịt, cái gì cũng không biết không tường.

Nhưng một khi đã biết rồi, thì cho dù trước mắt có muôn trùng trắc trở thì cũng cam nguyện nhảy vào, tựa như con thiêu thân chui đầu vào biển lửa, vĩnh viễn không biết hai từ “hối hận” là gì.
 
 
Sức hấp dẫn của đại đạo, của chân lý quả là ghê gớm khôn lường.

Một người là nàng, và hôm nay nàng lại thấy được người thứ hai giống hệt như mình.
Nhưng mà, nàng vẫn chưa chấp nhận ngay tức khắc, mà hỏi lại:
 
 
“Kỳ Tiểu Nhã, ta hỏi muội một câu.

Cho dù là tương lai khó đoán, hậu quả có thể dẫn đến vạn kiếp bất phục, tan xương nát thịt, muội cũng không sợ?”
 
 
Ánh mắt của Kỳ Tiểu Nhã khẽ nhúc nhích, sau đó cắn môi run rẩy nói:
 
 
“Muội không sợ!”
 
 
Nghe thế, Tịch Thần chỉ hơi gật gù, biểu cảm trở nên nghiêm túc và sắc bén:
 
 
“Trên con đường này, điều tất yếu phải trải qua đó là sự ly biệt, rèn luyện thân tâm, không bị ngoại vật tác động.

Tức là quên đi quá khứ, tuyệt tình tuyệt ái, một lòng chỉ biết tới ma pháp, về điểm này muội có thể làm được không?”
 
 
“Muội...”
 
 
Như trong dự đoán của Tịch Thần, Kỳ Tiểu Nhã quả nhiên ngập ngừng và hoảng hốt.
 
 
Tịch Thần hỏi xong thì yên lặng, để cho cô nàng có thời gian suy nghĩ.

Bây giờ vẫn còn kịp để lui thân đấy.
 
 
Kỳ Tiểu Nhã cắn môi, sắc mặt trắng như tờ giấy, rũ đầu gục xuống một cách đáng thương, tựa như là một con khốn thú bị người bỏ rơi không quan tâ m đến.
 
 
Tịch Thần mắt lạnh làm ngơ, không mảy may một tia thương xót.
 
 
Nếu Kỳ Tiểu Nhã có thể suy nghĩ thông, thì nàng chấp nhận che dấu Kỳ Văn Thư mà chỉ điểm một chút.

Nhưng nếu Kỳ Tiểu Nhã không trả lời thỏa đáng câu hỏi này, thì vừa lúc có thể dùng dao sắc chặt đay rối, cắt đứt tâm nguyện của cô nàng.
 
 
Mất vài phút sau, Kỳ Tiểu Nhã mới hít một hơi sâu và dài, ngẩng phắt đầu lên, kiên quyết nói:

 
 
“Tịch tỷ tỷ! Muội nghĩ mình có thể làm được những điều trên!”
 
 
Tịch Thần hơi bất ngờ vì quyết định của cô nàng, bởi lẽ muốn tuyệt tình tuyệt ái, trần đời này không có mấy ai làm được.
 
 
Ngay cả nàng, nơi sâu nhất trong đáy lòng vẫn cháy âm ỉ một nỗi hận quằn quại mà nàng cố tình chôn giấu.
 
 
Nàng thở dài một hơi, rồi nói với Kỳ Tiểu Nhã:
 
 
“Thật ra, ta có thể chỉ điểm một vài thứ cho muội, nhưng ta có vài điều kiện.”
 
 
Ánh mắt của Kỳ Tiểu Nhã sáng lên, hối thúc nói:
 
 
“Tịch tỷ tỷ, tỷ cứ nói đi.”
 
 
Tịch Thần buông quyển thư tịch trong tay, nghiêm túc nói:
 
 
“Thứ nhất, ta chỉ điểm cho muội nhưng không phải là sư phụ của muội, cho nên không cần lễ tiết rườm rà, và muội tuyệt đối không được dùng danh nghĩa của ta hoặc những thứ ta dạy muội để mang đi làm chuyện thương thiên hại lý.
 
 
Thứ hai, ta biết muội đọc qua nhiều sách, nên cứ xem như đây là một cuộc giao dịch giữa hai ta.

Ta dạy muội cách thức tu luyện ma pháp, ngược lại muội phải dạy ta ngôn ngữ của Hoang Vực Giới.

Chúng ta không ai nợ ai, và ta cũng sẽ không nói cho ca ca của muội việc này.

Muội thấy sao?”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã mừng đến phát khóc, suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

Trong lòng nàng cứ nghĩ Tịch Thần sẽ đưa ra những điều kiện để nàng biết khó mà lui, ai ngờ sẽ dễ dàng như thế này.
 
 
Cho dù là có mười hay trăm điều kiện, nhưng chỉ cần học được thứ mình muốn thì nàng cũng sẵn lòng đánh đổi.
 
 
“Tịch tỷ tỷ, muội không có ý kiến gì hết, chúng ta khi nào thì học được?”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã vui vẻ, hấp tấp hỏi.
Tịch Thần suy nghĩ vài giây rồi nói:
 
 
“Ca ca của muội hẳn là sắp trở về rồi, cho nên buổi tối đi, nếu muội không muốn bị phát hiện!”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã lè lưỡi nghịch ngợm, đứng phắt dậy nhảy chân sáo:
 
 
“Hì hì! Được ạ, vậy buổi tối muội sẽ mang giấy bút đến.

Còn bây giờ thì muội sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho tỷ.

Tịch tỷ tỷ, tỷ muốn ăn cái gì nào?”
 
 
Tịch Thần nhướng mày, gợi lên khóe môi cười thô thiển:
 
 
“Muội làm cái gì thì ta ăn cái đó, ta không kén chọn.”
 
 
Kỳ Tiểu Nhã cười híp mắt, khẽ vẫy tay rồi chạy ra ngoài.
 
 
Tịch Thần tựa lưng vào tường, rũ mắt nhìn quyển sách trên tay, bật cười.

Một cọc chuyện phiền não rốt cuộc cũng được giải quyết rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc