TẦM THẦN KÝ


Ở một không gian khác, cũng xảy ra rất nhiều sự việc kỳ quái.
Chẳng hạn như, lúc này có một đoàn người đang cùng giằng co với một đám con dơi với hình thù kì lạ.
Thử tưởng tượng ra, cả một không gian lớn mà nơi nơi đều là con dơi âm u đen tối, trần nhà cũng có, dưới đất cũng có, bốn phương tám hướng cũng có, hình thể của chúng không lớn, nhưng số lượng lại nhiều đến mức khiến người ta da đầu tê dại.
Cả không gian, đều là màu đen của sự âm u và hơi thở hôi thối của cái chết.
Một đám người tựa lưng vào nhau, căng thẳng mà phòng hộ.
Dơi quá nhiều, nhiều đến nỗi không thể phân biệt được đâu là con đực, đâu là con cái.
Đoàn người đau khổ chống chọi, nhưng những con dơi kia tựa hồ giết không xong, chết một đám, lại chui ra tiếp một đám, con trước ngã xuống con sau tiến lên mãi không ngừng nghỉ.
“Mẹ kiếp! Những con dơi này đều điên rồi sao? Không sợ bị chúng ta giết cho tuyệt chủng giống loài?” Một người tráng hán múa may vũ khí, phóng năng lượng gi3t chết năm sáu con dơi, nhỏ giọng chửi thầm.
Trên mặt và trên người của hắn, dính đầy những vết máu đen nhầy nhụa, tản ra mùi vị tanh tưởi.
“Nơi này là không gian đóng kín, ngoài gi3t chết chúng nó để mở đường ra ngoài, chúng ta có thể làm thế nào?” Lăng Quang chém ra đại đao, nói với giọng điệu dữ tợn.
“Nhưng chúng ta đã chém giết suốt ba ngày ba đêm, số lượng con dơi cũng không có giảm bớt, rõ ràng là muốn tiêu trừ thể lực cùng ý chí của chúng ta!” Hoa Y cũng không rảnh tay, một bên công kích, một bên buồn bực mở miệng.
Nhìn đồng đội mở đường máu ở xung quanh, nàng có chút nản lòng thoái chí.

Đoàn đội từ mười mấy người, hiện tại liền chỉ còn lại thành viên nòng cốt, số còn lại đều đã ở nơi này ngã xuống.
Thiết Huyết dong binh đoàn đã từng vang dội, hiện tại thành viên điêu tàn, chỉ còn lại nàng, Lăng Quang, Diệp Tu Nhai cùng với hai người tráng hán.
Mà một bên khác, sắc mặt Lăng Quang hơi trầm ngâm, bỗng nhiên hướng tới cách đó ba mét, lớn tiếng hỏi:
“Doãn Nguyệt, ngươi không có cách nào liên hệ hai người bọn họ sao?”
"Bọn họ" mà hắn hỏi, là Tịch Thần cùng Yến Thanh.
Nghĩ tới sức chiến đấu của hai người kia, trong lòng Lăng Quang có một loại trực giác, bọn họ nhất định có thể phá giải hiểm cảnh này.
Doãn Nguyệt không quay đầu lại, chuyên chú với việc công kích dơi yêu, nói:
“Không! Ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào rồi."
Nói đến chỗ này, Doãn Nguyệt cũng khó hiểu, rõ ràng nàng đi cùng với hai người kia, nhưng trời đất xoay chuyển một cái, đã bị tách ra.
Từ lúc đó, không có gặp được hai người kia, ngược lại là gặp gỡ các thành viên của Thiết Huyết dong binh đoàn.
Sau đó, bọn họ liền bị giam ở không gian này, đối chiến với vô biên vô tận dơi yêu.
Hiện tại, ngoài nỗ lực giằng co, bọn họ thật sự không còn con đường nào khác.
Doãn Nguyệt múa may song đao, bộ pháp nhanh nhẹn qua lại, thật sự so với lúc ở ngoài Địa Hoang Chiến Trường, nàng đã tiến bộ rất nhiều rất nhiều.

Không những cảnh giới tăng trưởng, mà đao pháp, kinh nghiệm cũng được trui luyện một phen.
Hiện tại mỗi một đao chém ra đều mang theo từng sóng tàn ảnh, liên miên bất diệt, tàn ảnh như vô hình, lại thực chất có hữu hình công kích.
Không những vậy, Doãn Nguyệt còn chuyên tu thêm bộ pháp, chỉ thấy thân thể nàng so với trước kia càng thêm linh hoạt nhanh nhẹn.
Công kích hung mãnh, phòng ngự cũng đủ dùng.
Doãn Nguyệt có một điều phát hiện, đó là khi đối chiến với những con dơi này, nàng tựa hồ có thể dùng chúng nó để luyện tập sự nhạy bén.

Dơi, đặc tính là âm tà, giảo hoạt, sống ở trong bóng tối, một khi định vị được con mồi, không ra tay thì thôi, vừa ra tay ắt sẽ một kích tất trúng, không để cho địch nhân có một đường cơ hội sống.
Doãn Nguyệt càng chiến càng hăng hái, bộ pháp phối hợp nhịp nhàng với đao pháp, hung mãnh mà xuyên qua ở bên trong đàn dơi dày đặc.
Dơi chết như ngã rạ, ở xung quanh nàng hình thành một vòng thi thể.
Doãn Nguyệt còn không tự hay biết, bởi vì nàng đang dần cảm nhận được, đao trên tay cùng trong lòng dần dần có một sự vui sướng.

Doãn Nguyệt không biết cảm giác này ý nghĩa điều gì, nhưng nàng lại mơ hồ cho rằng đó là một chuyện tốt.
Vì vậy, càng chiến càng hăng hái.
Có lẽ là sức chiến đấu của nàng quá mức cường đại, cho nên những con dơi có chút e ngại, thình lình đổi hướng sang Thiết Huyết dong binh đoàn bên này.
Các thành viên của Thiết Huyết dong binh cũng đang cực khổ chống chọi, thình lình lại thấy được một đám đàn dơi dũng mãnh tràn qua đây, tưởng có người họa thủy đông dẫn, một người tráng hán không khỏi căm tức, chém bay một con dơi, hướng về phía kia thét to:
“Hỗn đản! Là ai dám họa thủy đông dẫn!”
Lăng Quang, Hoa Y, Diệp Tu Nhai bởi vì tiếng nói của tráng hán mà giật mình, không khỏi giương mắt mà nhìn.
Sau đó, Diệp Tu Nhai há hốc mồm, lắp bắp nói:
“Doãn… Nguyệt! Nàng đây là… đang cắn dược sao?”
Không trách hắn, bởi vì xung quanh Doãn Nguyệt ba thước, xác dơi chất cao như núi, năng suất gấp ba lần bọn họ bên này.
Ngoài cắn dược, hắn đều không nghĩ ra được lý do nào khiến nàng tích cực như vậy.
Lăng Quang khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó bỗng nhiên bật cười, cười có chút sảng khoái.
Hoa Y một bên căng thẳng công kích, một bên lé mắt hỏi:
“Đoàn trưởng, hiện tại ngươi còn có tâm tình để cười?”
Lăng Quang tươi cười chưa tắt, có chút hâm mộ nói:
“Ta nói đâu, bọn họ có thể cùng nhau thưởng thức, làm bằng hữu, tác phong quả thực chính là người một nhà.

Nhìn Doãn Nguyệt bây giờ, ta phảng phất lại thấy được Hoang Vực giới sắp sửa có thêm một Yến Thanh thứ hai!”
Hoa Y cũng nhìn sang bên kia, lắc đầu nói:
“Tác phong là giống, nhưng tính cách lại không, nàng so với Yến Thanh thì còn kém quá nhiều.

Hơn nữa ta dám xác định, Doãn Nguyệt người này tính tình cương trực, hoặc có thể nói là quá cứng nhắc, không biết biến báo, mà Yến Thanh lại giảo hoạt như hồ, tính cách đặc dị, bọn họ không phải rất có khả năng làm đồng bọn!”
Lăng Quang lại lắc đầu, thâm trầm nói:
“Hoa Y, ngươi không hiểu, bọn họ có sự đối lập như vậy, mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, tạo ra rất nhiều ma sát.

Hơn nữa, Doãn Nguyệt cũng là đoàn trưởng của Dạ Nguyệt binh đoàn, có thể dẫn dắt Dạ Nguyệt đi đến một bước này, sao có thể thật sự tầm thường vô vi.

Hiện tại lại quen biết hai người kia, ngươi nói xem, vận mệnh của nàng sẽ như thế nào?”
Hoa Y trầm mặt, một hồi mới nói:

“Cũng khó mà nói, bản thân Yến Thanh đối với Hoang Vực giới là một đại phiền toái, hơn nữa một Tịch Thần lai lịch không rõ, Doãn Nguyệt cùng bọn họ có quan hệ, không thể đoán được là tốt hay là xấu!”
Lăng Quang búng trán Hoa Y, cười nói:
“Ngươi xem ngươi, tựa như một lão thái bà, chúng ta hiện tại không cũng đang đứng cùng thuyền của bọn họ à.

Nếu có chuyện gì, còn có ta, còn có Lăng gia, ngươi còn sợ cái gì?”
Hoa Y bĩu môi, trắng mắt:
“Nói nhiều như vậy, đoàn trưởng ngươi chỉ sợ đang ghen tị trong lòng thôi! Rõ ràng ngươi quen biết Yến Thanh trước, nhưng còn không thân mật bằng bọn họ…”
“Khụ! Khụ! Hoa Y… có câu nói, biết nhưng không nói toạc sao? Ngươi có thể tôn trọng đoàn trưởng ta một chút sao?”
“Xí! Một bên muốn giữ mặt mũi, một bên lại muốn tiến gần.

Đoàn trưởng, ngươi thật mâu thuẫn!”
Nét cười của Lăng Quang thoáng chút run rẩy, thanh âm tịch liêu, nói:
“Đúng vậy, ta quả thật rất mâu thuẫn…!”
“Đoàn trưởng…” Hoa Y biết mình lỡ lời, khuôn mặt tràn đầy rối rắm, không biết nên nói như thế nào.
Nàng nên biết, đừng nhìn đoàn trưởng ngày thường hi hi ha ha, lạc quan tiến tới, trượng nghĩa giúp người, kỳ thật trên người hắn có rất nhiều đạo gông xiềng bó trụ.
Hắn không thể hoàn toàn giống như bọn họ, tùy ý mà kết giao bằng hữu.
Làm lính đánh thuê, đã là giới hạn mà Lăng gia cho phép, bởi vì lính đánh thuê ở thời điểm đặc thù nào đó, rất có giá trị để lợi dụng.
“Hoa Y, trước mắt chúng ta nên tìm cách thoát ra ngoài đã, là một người nam nhân, ta cũng không thể thua kém Doãn Nguyệt được”.

Lăng Quang nói xong, xách theo đại đao, dũng mãnh mà tiến vào chỗ sâu bên trong của đàn dơi.
Diệp Tu Nhai thấy vậy, biểu tình trên khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc, buồn khổ nói:
“Hoa Y, ngươi lại k1ch thích đoàn trưởng!”
Hoa Y trợn mắt nhìn, nói:
“Còn không mau theo ta đi giúp hắn!”
Diệp Tu Nhai vuốt vuốt cánh mũi, cùng hai người khác nhìn thoáng qua, sau đó sắc mặt ngưng trọng, từng người xách theo vũ khí, đi theo Hoa Y.
Chỉ mới có mấy chục giây mà đã hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Lăng Quang, chỉ thấy ở chính giữa là một vòng xoáy đặc sệt với chi chít dơi yêu, thỉnh thoảng lại có cường quang chợt lóe.

Mỗi lần như thế, đều có tảng lớn đàn dơi ngã xuống.
Vũ khí của Hoa Y là một đôi bao tay kim loại, móng tay sắc bén duỗi ra, trảo rớt một đôi dơi yêu cản đường, ánh mắt nàng nhìn về phía hỗn loạn, lẩm bẩm nói:
“Quả nhiên là bị k1ch thích không nhẹ! Đoàn trưởng, ngươi ngàn vạn lần nhưng đừng mất đi lý trí, cố gắng thủ vững bản tâm!”
Bốn người tựa lưng tiến lên, phân chia thành bốn hướng cho nhau phòng thủ.


Một bên chặn lại dơi yêu công kích, một bên tiến vào vòng xoáy trung tâm.
Từ xa nhìn đến, chỉ thấy một mảnh sương khói dày đặc quay cuồng, sương đen uốn khúc xoay tròn, khí lãng mãnh liệt lại quỷ dị hướng xung quanh trào ra, hình thành từng luồng gợn sóng lăn tăn như thủy triều.
Ở bên trong thỉnh thoảng nhấp nháy những hắc ảnh cao lớn, đồng thời còn truyền ra từng tiếng gầm rú, tựa như ma âm xỏ xuyên qua màng nhĩ của bốn người, thẳng đánh vào thần kinh đại não.
Thần sắc Hoa Y không khỏi ngưng trọng, nhỏ giọng nói với đồng đội:
“Mọi người cẩn thận, sương mù này có cổ quái!”
Diệp Tu Nhai cùng với hai người khác không khỏi siết chặt vũ khí trong tay, đáy lòng cảnh giác thật mạnh.
Nhìn lốc xoáy sương mù, cùng bên trong thỉnh thoảng phóng ra từng đoàn năng lượng, tiếng vũ khí leng keng va chạm, trong đầu Hoa Y bỗng chốc lóe lên một ý nghĩ.
Dơi thuộc tính âm, thường trú với nơi có âm khí dày đặc, hoàn cảnh ẩm thấp.
Nơi này chỉ có lốc xoáy sương mù kia là để lộ ra quỷ dị, có lẽ nơi đó chính là căn nguyên của không gian này.
Có câu nói, bắt giặc phải bắt vua trước, hiển nhiên những con dơi này chỉ là lính tốt, có thể vô tính tuần hoàn sinh sản, cho dù bọn họ có giết đến thiên hoang địa lão, cũng vẫn diệt không hết.
Mà bọn họ cũng không có đủ sức lực cùng thời gian cùng bọn chúng giằng co.
Nhiệm vụ thám hiểm Địa Hoang Chiến Trường chỉ có thời hạn ba năm liền kết thúc, mà hiện tại thời gian cũng đã trôi qua gần một nửa.

Mục tiêu mà bọn họ cần tìm, vẫn chưa thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho nên, việc cấp bách trước mắt là phải tìm được dơi yêu đầu đàn, cùng với phương pháp thoát khỏi không gian này.
Hoa Y đem suy đoán của mình nói cho đồng đội nghe, bọn họ cũng nhất trí mà làm như thế.
Diệp Tu Nhai hơi hơi trầm ngâm, bỗng nhiên nói:
“Hoa Y, trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm được tung tích của dơi yêu đầu đàn, mà đoàn trưởng lại lâm vào k1ch thích, lấy sức của bốn người chúng ta, e là không thể chống đỡ được bao lâu.

Ta có một ý này, hay là chúng ta luân phiên công kích đi, ta cùng với Tam Bàn một đội, Hoa Y ngươi cùng với Thủ Mộc một đội, nếu ngươi chiến đấu thì hai người chúng ta nghỉ ngơi, khi nào căng không nổi nữa thì đến phiên chúng ta đổi lại, như vậy chúng ta có thể bảo tồn thể lực để chiến đấu lâu dài.
Mặt khác, ta hiểu biết một ít cơ sở trận pháp, trong thời gian nghỉ ngơi, ta sẽ tận dụng để kiểm tra không gian này.

Nếu có ngầm trận pháp, ta tất nhiên sẽ phát hiện!”
Hoa Y nghe xong, mắt sáng rực lên, gật đầu nói:
“Cũng là một biện pháp, thế cứ như vậy đi!”
Bốn người trao đổi ánh mắt, sau đó Diệp Tu Nhai cùng với Tam Bàn ăn ý mà lui về phía sau.
Hoa Y nhanh chóng thế vào chỗ, đôi tay múa may công kích.
Dù vậy, vẫn có vài điều sóng dơi, ý đồ truy đuổi hai người phía sau.
Ngay lúc này, Diệp Tu Nhai từ trong ngực móc ra mấy khối cục đá màu đen, ánh mắt hắn nghiêm túc kiên định, hai tay liến thoắn làm ra vài đạo thủ quyết, chỉ thấy mấy cục đá tự động bay lên, vây quanh ở trên đỉnh đầu của hai người.

Diệp Tu Nhai lại đưa năng lượng vào trong, năm khối cục đá chợt phát sáng, ở trên không trung xoay tròn không ngừng.
Trận thế vừa căng ra bốn góc, đàn dơi vốn đang bám theo đột nhiên bị mất đi mục tiêu, chúng nó giận dữ gầm rú, bay hướng chung quanh để tìm kiếm con mồi.
Diệp Tu Nhai thả tay xuống, khẽ thở phào một hơi, cho Hoa Y một ánh mắt an tâm, lại dùng khẩu hình miệng nói với nàng:
“Ngươi đừng phân tâm, ta bên này ổn thỏa!”
Hoa Y thấy vậy, một viên trái tim treo cao cũng tùy thời rơi xuống, sau đó chuyên chú diệt dơi yêu.
Thấy Hoa Y lại không chú ý bên này, Diệp Tu Nhai khẽ điều động cục đá ngay chính giữa di chuyển, hắn nói với đồng đội đứng bên cạnh:
“Tam Bàn, chúng ta tranh thủ đi điều tra trận pháp thôi!”

Tam Bàn nhìn mấy cục đá vây quanh trên đầu mình, ánh mắt có chút câu nệ, không dám bước ra bước chân.
Diệp Tu Nhai khẽ vỗ vai hắn, thì thầm:
“Yên tâm, đây là ta bắt chước theo thủ pháp của Thượng Cổ Kì Binh mà tạo ra tới Di Hình trận, có thể tạm thời che dấu thân hình cùng khí tức, đám dơi yêu sẽ không tìm được chúng ta!”
Nói đến chỗ này, Diệp Tu Nhai có chút cảm thấy may mắn, may mắn hắn hiểu biết về trận pháp, may mắn hắn gặp gỡ Thượng Cổ Kì Binh, lúc cùng tượng đá chiến đấu, hắn đã âm thầm quan sát quy luật của tượng đá, quả thật là cao minh tuyệt vời, mặc dù chỉ quan sát được chút ít da lông, cũng làm hắn ghi nhớ trong lòng.
Rồi sau đó chứng kiến Tịch Thần dùng mấy khối cục đá đem bò cạp đại yêu ngăn cách, hắn cũng quan sát thủ pháp của nàng.
Cho đến mới vừa nãy, hắn đột phát kì tưởng, liền nghĩ đem hai loại thủ pháp thử gộp lại dùng, không ngờ có được tác dụng kì diệu như thế.
Tam Bàn nghe xong giải thích thì cũng hơi an tâm một chút, xách lên đại đao đi theo Diệp Tu Nhai đi chung quanh tra xét.
Mà bên kia, tình hình chiến đấu của Doãn Nguyệt cũng càng ngày càng căng thẳng, mặc dù bị nàng diệt không ở số ít, nhưng dơi yêu một mực không thấy giảm bớt.

Trên người Doãn Nguyệt cũng đã có chi chít vết thương, cổ, tay, mặt, đều phủ đầy vết xước, do móng vuốt cào cấu mà thành.
Nhưng mà công kích của nàng cũng càng thêm linh hoạt sắc bén.

Chỉ thấy nàng lúc này đã nhắm nghiền lại hai mắt, bằng vào thính giác nhạy cảm cùng với trực giác nguy hiểm, làm cho nàng nhanh nhẹn mà phát giác phương vị của dơi yêu, từ đó một kích tất trúng.
Doãn Nguyệt tựa như sát thần bám vào người, dũng mãnh thiện chiến, không sợ nguy nan, cánh tay giơ lên lại đảo xuống, dường như không biết mỏi mệt.

Quanh thân nàng, tựa như có một dòng khí vô hình từ từ tụ tập, càng ngày càng nùng liệt, càng ngày càng nhiều.

Khác với năng lượng mà võ giả phóng ra, dòng khí kia có chút mờ ảo không thể nắm bắt, nó triền miên quanh quẩn giữa Doãn Nguyệt và vũ khí của nàng.
Doãn Nguyệt hình như có phát giác, nhưng cũng thập phần khó hiểu, không biết nên xử lý thế nào.
Nàng chỉ biết nghe theo tiếng gọi vô hình từ trong tâm tưởng: đó là, không ngừng chiến đấu, không được dừng lại, cố gắng mà rèn luyện đao pháp.
Mặc dù hiện tại đao pháp của nàng đã nhanh đến mức trở thành tàn ảnh, khắp nơi đều là ánh đao dấu vết, một tia cắt qua thôi, cũng đủ làm dơi yêu chia năm xẻ bảy, nhưng Doãn Nguyệt lại cảm thấy: chưa đủ, còn thiếu một ít cái gì đó! Mặc dù nàng cũng không biết thiếu thứ gì.
Có một tia nôn nóng không thể bình ổn, một bên nói cho nàng, giết đi, giết đi, giết hết bọn chúng, mới có thể ra ngoài.
Một bên khác lại nói, bình tĩnh, tuyệt đối phải dằn lòng xuống, không được cáu kỉnh.
Doãn Nguyệt ở hai loại cảm xúc trái ngược mà gian nan vượt qua, đao pháp càng ngày càng tinh tiến, ánh đao càng ngày càng có hồn, dường như cũng cảm nhiễm một tia cảm xúc.
Không biết bao lâu, Doãn Nguyệt mở mắt ra, con ngươi cơ hồ không có một tia cảm xúc, nàng lúc này đã biết được, đao pháp của nàng thiếu thứ gì.
Cũng mơ hồ biết được, dòng khí quanh quẩn không tan đi đại biểu cái gì.
Doãn Nguyệt khẽ hít sâu một hơi, lần nữa nâng lên song đao, loại trừ hết thảy các loại tạp niệm.
Dần dần, Doãn Nguyệt tiến vào một cảnh giới huyền diệu.

Trước mắt, trong lòng không có dơi yêu tối tăm quỷ quyệt.
Mà chỉ có một đôi song đao đang từ lòng đáy biển, ngược hướng mặt trời lặn mạnh mẽ xông phá trời cao!
Song đao hình trăng non, đao mang rực rỡ, quang hoa vạn trượng!
Quá trình chỉ diễn ra vài phút, song đao nháy mắt ẩn đi hết thảy khí thế, trở về trên tay nàng.
Nhưng, Doãn Nguyệt lại cảm giác được một tia khác biệt.
Khí thế của đao, không ở trên đao, mà ở trong tâm nàng!
Nàng cùng đao, hợp nhất!.


Bình luận

Truyện đang đọc