TẦM THẦN KÝ


Sắc trời u tối, Địa Hoang Chiến Trường như là được bao phủ ở trong hắc ám.

Sâu trong bóng tối, dường như có một con quái thú khổng lồ đang ngủ say, không biết khi nào thì tỉnh lại.
Ở hai nơi khác nhau của Địa Hoang Chiến Trường, có hai đội nhân mã không quản ngày đêm gấp rút lên đường, nhân số đông đảo, trang bị kỹ lưỡng, dường như có chuẩn bị trước.
“Thiếu chủ, thành chủ có lệnh, chúng ta phải trước tiên tìm được bảo vật.

Nếu để nó rơi vào trong tay của Liên Minh Lính Đánh Thuê, vậy trật tự của Hoang Vực giới này chắc chắn sẽ bị đảo lộn…”
“Ngươi có biết chính xác phương hướng sao?”
“Nếu như tin tức không có lầm, hẳn là ở phía Đông Bắc của Địa Hoang Chiến Trường, nghe đồn nơi đó có một ngôi cổ thôn, trong thôn có một cái giếng cổ, có thể nối thông khu vực trung tâm của Vụ Yêu Sơn.

Bảo vật hẳn là ở nơi đó!”
“Nếu như nó ở Vụ Yêu Sơn, vậy tại sao chúng ta không trực tiếp từ Vụ Yêu Sơn lối vào tiến vào.

Lại bỏ ra nhiều công sức như vậy tiến vào nơi này?”
“Thiếu chủ! Ngươi hẳn là không biết! Vụ Yêu Sơn sở dĩ gọi là hiểm địa, bởi vì lối vào của nó được bao vây bởi một tầng sương mù tràn ngập chướng khí, chướng khí có tác dụng mê huyễn, tạo ra các loại ảo cảnh, gây mất phương hướng.

Nhẹ thì rơi vào ảo cảnh, tàn sát lẫn nhau, nặng thì bị yêu thú tấn công, xương cốt cũng không còn.
Vụ Yêu Sơn không những chướng khí quỷ dị, ngoài ra còn có tầng tầng mê chướng, tuyệt đối không thể khinh thường.

Nhiệm vụ này rất quan trọng, chúng ta không có thời gian chậm trễ.

Thông qua Địa Hoang Chiến Trường là lối tắt duy nhất đến trung tâm của Vụ Yêu Sơn.


Vào đó rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận tránh đi yêu thú, nhanh chóng tìm được bảo vật.”
“Vậy chúng ta xuất phát đi!”
Một chỗ khác, cũng đồng dạng tiến hành giao lưu bí mật:
“Các ngươi nhớ cho kỹ! Bằng bất cứ giá nào cũng phải cầm chân người của phủ thành chủ.

Nhiệm vụ lần này liên quan đến tương lai sinh tồn của chúng ta.

Các ngươi muốn mãi mãi bị vây trụ ở nơi cằn cỗi này chết già chết mòn hay là đi ra thế giới lớn hơn, bước lên đ ỉnh cao nhân sinh? Các thiếu niên trẻ tuổi, tuổi đời các ngươi còn dài, sinh hoạt không nên là như thế này!
Vì vậy! Các thiếu niên, hãy dũng cảm lên, sẵn sàng đánh đổi cả sinh mệnh mình để có một tương lai tốt hơn, để bước ra thế giới rộng lớn hơn, để thực hiện giấc mộng hùng tâm tráng chí của các ngươi.

Những kẻ nào chắn đường, nên mạnh dạn đem nó diệt trừ!”
“Nên diệt trừ! Diệt trừ! Diệt trừ!”
“Thủ lĩnh uy vũ! Uy vũ! Uy vũ!”
“…”
Hai phương nhân mã, các hoài tâm tư khác nhau, nhưng mục đích, lại cùng một phương hướng.
Địa Hoang Chiến Trường, gió thổi mây vần!
Khắp nơi, đều có tư tâm!
Tí tách! Tí Tách!
Ngọn lửa màu đỏ sậm cùng không khí phát ra ma sát, thỉnh thoảng bùng cháy lên tản ra một cỗ gay mũi.

Hỏa ảnh ở trong hắc ám le lói, chỉ chiếu sáng được khu vực năm mét trở lại.


Ngoài ra, khắp nơi đều là tối đen như mực.
Mắt thường thông qua ngọn lửa hắt hiu nhìn đến hình ảnh, chỉ thấy được sơn dã lung lay mờ ảo.
Trong bóng đêm, có âm thanh phát ra, vang vọng thâm thúy:
“Đoàn trưởng! Chúng ta hẳn là sắp đi ra khỏi địa phận sa mạc, nếu như theo bản đồ chỉ dẫn từ đây cứ đi thẳng về phía trước, không quá hai ngày chúng ta là có thể tới được Tử Vong đầm lầy.

Nghe nói Tử Tinh hàn thiết, đều là từ đầm lầy sa hóa mà thành.

Chúng ta chỉ cần kiên trì chút nữa, là có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
Tiêu Nhạc tay cầm bản đồ nghiên cứu, đôi mắt lập lòe ánh quang.
Doãn Nguyệt lại lắc đầu, mờ mịt nhìn không trung tối đen, không xác định nói:
“Ta có dự cảm, nhiệm vụ này không có khả năng như chúng ta tưởng tượng đơn giản!”
Tiêu Nhạc hiếm thấy khi kinh ngạc hỏi:
“Vì sao lại nói như vậy?”
Doãn Nguyệt hít sâu một hơi, trầm thấp nói:
“Ngươi không cảm nhận được, không khí của Địa Hoang Chiến Trường lần này có chút kỳ lạ sao? Trong vòng một tháng, xảy ra hai lần bão cát, đây là chuyện trước kia chưa xảy ra bao giờ.

Địa hình hoàn toàn bị thay đổi, có nhiều lính đánh thuê vào nơi này.

Mà mỗi một người đều là thực lực quỷ dị, Tịch Thần một cái, hơn nữa Yến Thanh… ngươi biết rồi đó… Yến Thanh người kia, tuyệt đối không có khả năng nhận nhiệm vụ trói buộc!”
Tiêu Nhạc nhìn thoáng qua Tịch Thần ngồi ở một bên minh tưởng tu luyện, nhỏ giọng sửng sốt:
“Ý của đoàn trưởng là… trong này… có thứ làm cho bọn họ hứng thú!”
Doãn Nguyệt duỗi duỗi người, ánh mắt lập lòe vài tia suy tư:

“Cái này ta không thể xác định, chỉ là cảm thấy có chút không tầm thường…”
“Vậy chúng ta… có nên chuẩn bị chút gì không?”
Doãn Nguyệt khoanh tay ngồi, lòng bàn tay đánh nhịp vào nhau, trầm tư nói: “Cũng nên chuẩn bị một chút, nếu có chuyện xảy ra, chúng ta cũng không đến mức ở thế bị động!”
Tịch Thần một chữ không lậu đem lời nói của bọn họ khắc ghi trong lòng, tiếp tục minh tưởng tu luyện.

Trong đầu, ma văn đồ án không ngừng xoay tròn nổi lên, các loại màu sắc nguyên tố va chạm hấp thu, không ngừng trọng điệp rồi phân hóa.
Lại thêm một buổi tối yên bình không xảy ra nguy hiểm.
Vừa sáng sớm, đoàn người lại tiếp tục lên đường, lần này Tịch Thần nhận ra được tới, tốc độ của Dạ Nguyệt binh đoàn thập phần nhanh chóng, hơi thở gấp gáp ở trong đoàn người quanh quẩn lưu động.
Thời gian chớp mắt đã lại trôi qua hai ngày, Dạ Nguyệt đoàn người mục đích địa, cuối cùng cũng tới.
Sau lưng là một mảnh sa mạc nóng rực, còn trước mắt là Tử Vong đầm lầy âm u quỷ quyệt.

Giữa hai nơi giống như có một đường phân cách tuyến, đem chia cắt thành hai nửa.
Khí tức hủ bại ập vào mặt, làm cho người ta có một loại cảm giác hít thở không thông, lồ ng ngực như bị tảng đá đè nặng, trầm uất, buồn buồn.
Cây cối rậm rạp che trời nằm san sát nhau, không trung bao phủ một tầng sương trắng, khói đặc lượn lờ.

Trước mặt chỉ có một con đường mòn nhỏ, đủ để hai người song song đồng hành.
Doãn Nguyệt dừng bước trước con đường nhỏ, quay mặt lại đối với mọi người nói:
“Mọi người cẩn thận! Chúng ta sắp bước vào địa phận của Tử Vong đầm lầy.

Nơi này có vô số nguy hiểm cùng bẫy rập chưa biết được, cho nên tất cả mọi người đừng nên tò mò mà chạm vào bất kì thứ gì.

Tuyệt đối không nên vì tư dục của bản thân mà liên lụy đoàn đội, đã hiểu chưa?”
Ánh mắt của nàng thình lình sắc bén nhìn qua mỗi người, lời nói nghiêm túc trịnh trọng.
Mọi người cũng biết tính nguy hiểm của Tử Vong đầm lầy, không ai đưa ra phản bác, mà ngửa đầu dõng dạc nói:
“Đã rõ! Đoàn trưởng!”
Doãn Nguyệt nhìn thoáng qua Tiêu Nhạc, hắn lập tức hiểu ý đứng ra, trên tay cầm một cái túi nhỏ màu nâu, đưa mắt nhìn các đồng đội và nói:

“Tử Vong đầm lầy quanh năm có tử khí vờn quanh, nếu không cẩn thận hút vào sẽ tổn hại đến lục phủ ngũ tạng.

Ở chỗ ta nơi này có chuẩn bị Sinh Cơ Đan, mọi người phân phó nhau nuốt vào, có thể chống đỡ được tử khí xâm nhập.

Dược hiệu của mỗi một viên chỉ có ba ngày, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ.”
Mọi người cầm lấy túi, lẫn nhau phân phát.
Cũng không biết là sao, một viên Sinh Cơ Đan vừa lúc phát cho Tịch Thần.
Tịch Thần hai mắt hơi mở to, nhìn chằm chằm lòng bàn tay lúc này nằm một viên đan dược xám xịt lồi lõm.
Sinh Cơ Đan…
Đây là cách gọi của người ở thế giới này sao?
Ở Thần Hành đại lục là không có thứ này tồn tại, rốt cuộc là làm sao mà làm được?
Tịch Thần đưa lên mũi ngửi ngửi, dược hương theo đó tiến vào, trong ánh mắt nàng chợt lóe qua một tia kinh ngạc.
Mùi hương này…
Giống với ba cấp Khử Độc dược tề.
Tịch Thần hoàn toàn bị gợi lên hứng thú, nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, nàng thật sự muốn ngồi xuống tại chỗ đem nó phân giải nghiên cứu.
Nàng yên lặng đem đan dược thu hồi tới.
Còn về tử khí của nơi này, nói thật ra là Tịch Thần một chút cũng không sợ hãi.
Bởi vì quanh năm ở núi rừng hành tẩu rèn luyện, nàng luyện rất nhiều Khử Độc dược tề làm bảo hiểm.

Nhưng nàng không phụ thuộc vào ngoại vật nên không sử dụng nhiều.

Hiện tại trong Ma pháp hộp, Khử Độc dược tề còn tồn kho một bó lớn, từ bốn cấp trở lại đều có đủ.

Từ năm cấp trở lên đều thuộc hàng ngũ Trung giai, tài liệu khan hiếm, cho nên Tịch Thần chỉ luyện được có ba bình năm cấp, để dành cho trường hợp khẩn cấp.
Nhưng số lượng tồn kho cũng đủ nàng chống đỡ ở nơi quái quỷ này một năm không lo lắng..


Bình luận

Truyện đang đọc