THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Hoàng hậu và Thái tử đều đã ra ngoài, trong điện chỉ còn lại ba người.

Thượng Trang vẫn quỳ dưới đất.

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, sau đó trở về ghế ngồi. Nguyên Chính Hoàn lên tiếng hỏi: "Trong phòng còn ai khác sao?"

Y biết, nàng đang ở đây.

Nhưng y vẫn muốn hỏi.

Hoàng đế lúc này mới hoàn hồn, dường như có chút kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt. Ông cười trừ, đúng vậy, y căn bản không thấy, vì sao vừa rồi thời điểm tới đây, ông lại nghĩ mục đích là vì nữ tử này chứ?

Tâm trạng đề phòng cuối cùng cũng buông bỏ, Hoàng đế gật đầu: "Một cung nữ phạm sai thôi." Chuyện của Thái tử chưa truyền ra ngoài, tại sao ông còn lo lắng Nguyên Chính Hoàn biết được chứ?

Hoàn Vương khẽ cười: "Vậy sao? Cung nữ có thể khiến Thánh Thượng tự mình thẩm vấn, nàng ấy rốt cuộc đã phạm lỗi gì?"

Hoàng đế không trả lời, chỉ nhìn Thượng Trang, nói: "Vừa rồi người nói ngàn vạn không thể, trẫm thật muốn nghe lý do của ngươi."

Nguyên Chính Hoàn không khỏi kinh ngạc, chỉ là ông không hỏi y, vậy y chỉ đành nghe trước rồi tính.

Thượng Trang hít vào một hơi, chần chờ một lúc mới đáp: "Thánh Thượng..." Lúc nói chuyện, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên Chính Hoàn.

Hoàng đế lại nói: "Hoàn Vương không phải người ngoài, trẫm muốn nghe giải thích của ngươi."

Giải thích? Đó căn bản không phải giải thích trong lòng nàng, đó là sự thật.

Thượng Trang khẽ nhíu mày, nàng hi vọng những lời mình nói đúng như suy nghĩ của Hoàng đế.

Nàng vẫn cúi thấp đầu, lên tiếng: "Long thể của Thánh Thượng đang không được tốt, lúc này... Lúc này nếu còn ban đạo thánh chỉ kia, bên phía hậu cung nhất định sẽ đại loạn. Nô tỳ chỉ là một kẻ tầm thường, nhưng việc này cũng nghe nói ít nhiều." Tuy Hoàng đế nói Hoàn Vương không phải người ngoài, nhưng trước mặt y, nàng không nhắc tới chuyện "Phế Thái tử". Vấn đề ông hỏi lại mờ mịt như vậy, nàng cũng không thể trả lời thẳng ra.

Lời nàng vừa dứt, cả người Hoàng đế run lên, không tin nhìn nàng.

Quả thật, sức khỏe của ông đã không bằng như trước. Thái tử còn, trong triều cũng không có bất cứ động tĩnh nào. Giờ phút này, một khi phế Thái tử, hậu cung tiền triều nhất định sẽ có sóng to gió lớn. Đó là điều ông không thể ngăn cản, cho nên, ông mới do dự.

Hôm nay nếu không phải Nguyên Duật Phong thật sự làm ông tức giận, ông cũng sẽ không buột miệng nói ra lời đó. Thái độ của Thái tử đối với ông...

Hoàng đế lắc đầu.

Cho dù là ba năm trước, ông cũng chưa từng như thế.

Nhưng, nữ tử trước mặt này...

Từ trí tuệ của nàng, từ những lời nàng vừa nói, ông mới có thể nhìn thấu tất cả.

Một câu "Nô tỳ cũng nghe nói ít nhiều" đã giải thích với ông, nàng làm sao nói ra được những lời này, mọi thứ đương nhiên đều là nghe nói. Nàng còn thông minh che giấu mấy chữ vương triều diệt vong, nhưng ông làm sao không biết, đây mới là suy nghĩ thật sự của nàng.

Hoàng đế thở dài một tiếng, đáng tiếc, nàng mang họ An Lăng!

Hình ảnh chôn sâu trong ký ức đột nhiên chen chúc hiện lên. Hoàng đế nhắm mắt, cánh tay siết chặt cạnh bàn. Đoạn hồi ức đó, cả đời này ông sẽ không thể quên.

Đột nhiên, Nguyên Chính Hoàn lên tiếng, cười nói: "Thần đệ ngu muội, không thể đoán ra ý tứ trong lời của mọi người." Nhìn Hoàng đế thở dài, y tiếp tục, "Xem ra, là thần đệ tới không đúng lúc."

Nói xong, y lăn bánh xe muốn rời đi.

Hoàng đế vội lên tiếng: "Trẫm còn có chuyện muốn nói với đệ." Ông nhìn Thượng Trang, "Ra ngoài quỳ đi."

Bình luận

Truyện đang đọc