THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Thành vương phủ.

Nhìn nữ tử sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, trái tim Nguyên Duật Diệp vô cùng khó chịu. Linh Khuyết thấy hắn tới, không khỏi kinh hãi, giãy dụa muốn ngồi dậy. Thượng Trang vội đè nàng lại, nhíu mày: "Trên người còn có thương tích, cẩn thận một chút."

Linh Khuyết quay đầu thấy Thượng Trang cầm ngọc bội trong tay, nhất thời cả kinh, vật đó không phải...

Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi ngay mép giường, chẳng lẽ thật sự liên quan tới An Lăng Vu hay sao?

Nguyên Duật Diệp thấy nàng có chút khác thường, chỉ nghĩ nàng không thoải mái, liền nhẹ giọng: "Cố gắng nghĩ ngơi đi, ta kêu nha đầu làm món canh hạt sen ngân nhĩ mà ngươi thích nhất, được không?"

Nàng miễn cưỡng cười, hỏi lại: "Linh Khuyết lúc này có được tính là công thần không?"

Thượng Trang không khỏi khiếp sợ, nàng thật chưa từng nghĩ có nàng ở đây, Linh Khuyết lại nói chuyện không chút cố kỵ như vậy.

Nam tử khẽ cười, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, gật đầu: "Đương nhiên. Ngươi muốn ta thưởng cái gì đây?"

Nàng híp mắt cười: "Ngài nhớ kỹ đấy nhé, sau này Linh Khuyết sẽ đòi ngài."

"Được, ngươi muốn gì cũng được." Hắn sủng nịnh nhéo mũi nàng một cái.

Thấy hai người như vậy, không biết vì sao, trái tim Thượng Trang đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật kỳ lạ, bọn họ tuy không chút liên quan tới nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hương vị đó.

Nàng có thể nhận ra, Linh Khuyết vì hắn mà việc gì cũng làm được. Mà nàng ấy ở trong lòng hắn cũng không giống những kẻ bình thường.

Đột nhiên, nàng cảm thấy bản thân ở đây thật dư thừa.

Nàng xấu hổ cười cười, đứng dậy nói: "Vương gia cứ nói chuyện với Linh Khuyết cô nương đi, nô tỳ ra ngoài chờ." Nói xong, nàng xoay người đi ra.

Hắn cũng không gọi nàng, chỉ quay đầu nhìn theo bóng lưng đó.

Từ trong phòng đi ra, Thượng Trang dựa vào lan can ngồi xuống, lúc cúi đầu, nàng mới phát hiện miếng ngọc bội kia vẫn bị nắm chặt trong tay. Nàng nhìn nó một hồi, lặng lẽ lắc đầu. Nàng không biết vì sao thiếu gia lại đột nhiên trở về, cũng không biết vì sao trên người của tên thích khách lại có ngọc bội của An Lăng gia. Chỉ là sự tình này, sợ rằng không thể kết thúc nhanh chóng như vậy.

Nàng đã bắt đầu cảm thấy cuộc tranh đoạt vương vị kia ngày càng mãnh liệt.

"Vu thượng nghĩa." Nha hoàn đi ngang thấy Thượng Trang ngồi bên ngoài, không khỏi dừng lại.

Thượng Trang nhìn nàng, cười nói: "À, Vương gia và Linh Khuyết cô nương đang nói chuyện bên trong, cho nên ta ở ngoài này chờ."

Nha hoàn gật đầu: "Vậy lát nữa nô tỳ sẽ vào." Nói xong liền ngồi cạnh Thượng Trang.

Thượng Trang bất giác nhìn về phòng của Linh Khuyết, hỏi: "Linh Khuyết cô nương... Nàng ấy là tỳ nữ của Vương gia sao?" Hỏi xong nàng liền cảm thấy buồn cười, đương nhiên là tỳ nữ rồi, điều nàng muốn biết là quan hệ đặc biệt của hai người bọn họ.

Nha hoàn cũng cười: "Linh Khuyết cô nương không giống với nô tỳ bình thường, bề ngoài nàng ấy là tỳ nữ của Vương gia, nhưng ở vương phủ này, nàng ấy chính là tiểu thư! Vương gia thương nàng ấy như muội muội của mình vậy."

"Thế sao?" Thượng Trang không khỏi tò mò, "Vương gia thích nàng ấy sao?"

Nha hoàn liền gật đầu lia lịa: "Chắc chắn là thích rồi, nếu không sao Vương gia có thể thương nàng ấy như vậy? Vương gia đi đâu cũng mang theo nàng ấy. Linh Khuyết cô nương đã đi theo Vương gia tám năm, nếu ai dám bất kính với nàng ấy, Vương gia sẽ lập tức xử phạt.

Tám năm?

Không biết vì sao, Thượng Trang lại giật mình, hỏi: "Năm nay nàng ấy bao nhiêu tuổi?"

"Mười bốn... Mười lăm... Việc này nô tỳ không rõ."

Nha hoàn đang nói chuyện thì trong phòng truyền ra tiếng của Nguyên Duật Diệp kêu Thượng Trang vào.

Nàng đi vào dìu hắn, hắn lại hất tay, sau đó gọi một gia đinh khác vào đỡ, một mặt nói: "Linh Khuyết có chuyện muốn nói với ngươi, bổn vương về phòng trước."

Nha hoàn liền đặt đồ trong tay lên bàn, sau đó cùng Nguyên Duật Diệp ra ngoài. Thượng Trang tiến lên xem, thì ra là canh hạt sen ngân nhĩ. Nàng đến bên giường hỏi Linh Khuyết có ăn không, nàng ấy lắc đầu, chỉ hỏi: "Vu thượng nghĩa thích Hoàn Vương điện hạ sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc