Tiếng hít thở của nam tử bắt đầu dồn dập.
Nhưng, hắn không nói chuyện.
Thượng Trang chần chờ, cuối cùng vẫn tiếp tục: "Loại hương này đối với điện hạ, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt." Hoặc là vì một chuyện nào đó, hoặc là vì người. Chẳng qua, nàng không thể nói.
"Cho nên ngài muốn nô tỳ, chỉ là trong lòng có chút tò mò." Nếu là như vậy, người hậu cung tất nhiên sẽ không dùng loại hương lộ này.
Mà việc đó người biết cũng sẽ không nhiều. Nếu không, một đường tới đây gặp bao nhiêu người, không thể không có ai nhắc tới.
Nguyên Duật Phong mang nàng trở về Đông cung vốn chỉ là tò mò, mà Hoàng hậu tới đã khơi lại tức giận mà hắn che giấu bấy lâu. Cho nên hắn mới không để Hoàng hậu mang nàng rời đi.
Đây, không phải tức giận thì là cái gì?
Chiêu này của Tề Hiền phi, quả thật rất chuẩn.
Thượng Trang than thở mộ tiếng, nàng biết, thứ Tề Hiền phi nhắm tới không đơn giản là phá hoại tình cảm của Hoàng hậu và Thái tử, thứ bà muốn, là quan hệ giữa Thái tử và hoàng đế trong lúc quan trọng này...
Nghĩ tới đây, thân thể nàng run lên.
Nàng hiểu rồi!
Nguyên Duật Phong thấy khuôn mặt nữ tử đột nhiên trắng bệch, không khỏi nhíu mày: "Sao vậy?"
"Điện hạ." Nàng thấp giọng, nâng mắt nhìn hắn, yếu ớt cười: "Chỉ sợ cho dù lúc này thả nô tỳ, cũng đã muộn rồi."
Nguyên Duật Phong cũng cười, đứng dậy: "Ngươi lo mẫu hậu sẽ đi nói với phụ HSo?" Hắn lắc đầu, "Người sẽ không." Việc này, cho dù trong lòng Hoàng hậu không hài lòng cũng chỉ có thể chịu đựng không nói.
"Nếu thật sự nói ra cũng không sao cả. Bổn cung mang một cung nữ về Đông cung là tội ác tày trời sao?" Hắn nhìn nàng, mở miệng nói hết.
Thượng Trang lắc đầu: "Không, ngài không biết. Thánh Thượng và An Lăng gia... Có ân oán."
Hoàng đế nói không ban nàng cho Vương gia mà phải đặt nàng bên cạnh để trông chừng, hiện tại, Thái tử lại chủ động tiếp cận nàng, chọc giận hoàng đế. Vậy quan hệ giữa nàng và Thái tử... Sẽ như thế nào, nàng không thể tưởng tượng.
Lời vừa dứt, sắc mặt Nguyên Duật Phong thay đổi, hắn giữ chặt hai vai nàng, lớn tiếng hỏi: "Hương lộ hoa hồng trên người ngươi, là ai đưa?"
Xem ra, hắn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ mới một câu đơn giản của Thượng Trang, hắn đã thông suốt tất cả.
Thượng Trang định trả lời, hắn đột nhiên nhớ tới gì đó, cắn răng: "Tề Hiền phi."
Thượng Trang cả kinh, cắn môi không nói lời nào.
Tề Hiền phi đã có ý như thế, lúc này, sợ là hoàng đế cũng đã biết chuyện. Mà nàng và Thái tử, bất tri bất giác nằm trong kế hoạch của bà.
Cứ như thế, không một tiếng động.
Nàng khép chặt hai mắt, thấp giọng: "Kỳ thật, chỉ cần điện hạ quyết..."
"Quyết nói ngươi câu dẫn bổn cung, đúng không?" Lời còn chưa dứt, hắn đã tiếp lời.
Thượng Trang căng mắt nhìn dung nhan nam tử trước mặt. Không biết vì sao, trong một khắc đó, nàng lại thấy trong mắt hắn tràn đầy bi thương.
Giãy dụa có, đau thương có.
Nàng biết, tất cả đều không phải vì nàng. Hắn vì mùi hương trên người nàng mà nhớ tới chuyện xưa. Nhưng, cho dù có thể, nàng vẫn cảm thấy tiếc hận cho hắn sao?
Vì sao lại là tiếc hận? Nàng cũng không rõ.
Nàng chỉ biết một điều, hắn tuy là Thái tử nhưng cũng có một số chuyện không vừa lòng.
Thì ra, mọi người đều giống nhau.
Nguyên Duật Phong kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, loại suy nghĩ đó, nàng lại từng bước nói ra với hắn. Nhưng, vì sao nghe nàng nói ra, hắn lại chần chờ...
Quả thật, chỉ cần hắn quyết liệt như thế, việc này sẽ không còn liên quan tới hắn. Hắn vẫn sẽ an ổn làm Thái tử của hắn.
Mà nữ tử trước mặt, sự quật cường của nàng lại cực kỳ giống... Nàng ấy?
"Ha ha..." Hắn đột nhiên thoải mái cười, buông lỏng cánh tay giữ nàng, đứng thẳng người dậy.
Tề Hiền Phi chẳng qua là muốn tái diễn chuyện tình ba năm trước đây, như vậy, há có gì là lợi hại?