THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Nghe vậy, Mạc Tâm mới thả lỏng suy nghĩ. Đi thêm vài bước, xa xa nhìn thấy Thượng Trang và Phục Linh, hắn nghĩ nghĩ, mới thấp giọng nói: "Chủ tử hãy ghi nhớ, hắn ta đã đối xử với ngài thế nào."

Lời vừa dứt, sắc mặt của Nguyên Chính Hoàn liền thay đổi, y động môi, âm thanh sắc lạnh như đá: "Mạc Tầm, việc này không cần ngươi tới nhắc nhở."

Hai tay siết chặt, đó là việc mà cả đời này y sẽ không quên.

Ngữ khí của y tuy rằng cường ngạnh, nhưng Mạc Tầm nghe thấy lại cảm thấy cao hứng. Hắn bất giác cười cười, gật đầu: "Vâng, là Mạc Tầm quá lời." Chỉ cần y nhớ kỹ, vậy thì tốt rồi!

Lỡ đâu y không nhớ, vậy thì hắn sẽ nhắc y thêm một lần.

Thời điểm ngẩng đầu thấy bọn họ đi về phía này, Thượng Trang vội đứng lên, gọi y: "Vương gia."

Phục Linh cũng đứng dậy, đi tới cạnh y: "Vương gia, tiểu thư tốt lắm, ngài không cần lo lắng."

Nguyên Chính Hoàn khẽ cười, nàng là một nữ tử thông minh, y phải tin nàng có thể ứng phó tất cả việc này.

"Mạc Tầm, ngươi và Phục Linh ra trước chờ chút đi." Y nhẹ giọng.

Mạc Tầm vốn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhớ lại lời y vừa nói, hắn cuối cùng cũng im lặng, chỉ nhìn Phục Linh, ý bảo nàng theo hắn rời đi.

Thấy hai người bọn họ đã đi xa, Thượng Trang mới đi tới, vòng ra sau xe lăn, đưa y tới dưới góc cây. Nàng nhịn không được mà hỏi: "Thái tử bên kia, không sao chứ?"

Y nhíu mày: "Hầu như không liên quan tới hắn."

Nàng bật cười: "Nếu không phải ngài, nô tỳ sẽ không dám hỏi như vậy."

Y cũng cười: "Tội danh của huynh muội Lâm thị là khó tránh khỏi nhưng Đông cung vẫn không sao. Việc này tới tột cùng có phải Lâm Thụ gây ra hay không ta cũng không biết."

Thượng Trang nhìn y, chuyện Thành Vương bị ám sát nàng cũng hồ đồ. Nghĩ tới miếng ngọc bội của lão gia, nàng lại nhớ mấy lời Hoàng đế từng nói ở Ngự thư phòng. Thái tử tiến cử An Lăng Tễ vào triều làm quan, nói như vậy, có lẽ thiếu gia thật sự có liên quan tới Thái tử. Hoặc là, có người muốn lợi dụng miếng ngọc bội kia để Hoàng đế liên tưởng tới việc này, khi đó An Lăng gia sẽ không thoát được can hệ.

Thượng Trang cắn môi, nàng biết chuyện này không thể nhắc tới trước mặt Hoàn Vương. Dù sao hiện tại trong tay nàng vẫn không có chứng cứ cụ thể.

Nàng miễn cưỡng cười: "Hôm qua, là Hoàng hậu mời ngài vào cung sao?"

Y có chút kinh ngạc ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong: "Người khác không biết còn tưởng ngươi sắp xếp cơ sở ngầm cạnh ta."

Nàng cười: "Nếu có thể, nô tỳ cũng muốn như vậy." Nàng chẳng qua là nhớ tới thời điểm Tề Hiền phi lợi dụng nàng để đả kích Thái tử, sau khi Hoàn Vương đến, cơn thịnh nộ của Hoàng đế liền dịu đi nhiều.

Nói như vậy mặc kệ có hữu dụng hay không, Hoàng hậu vẫn sai người mới y vào cung trước rồi tính.

Nguyên Chính Hoàn bất giác cười rộ lên.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, trên trời xuất hiện mấy tia sáng xẹt qua.

Thượng Trang đột nhiên nhớ tới ngày mưa hôm đó, nàng nhìn y, lại không biết phải mở lời thế nào. Đột nhiên y lên tiếng: "Đúng rồi, Linh Khuyết cô nương bị thương sao?" Thời điểm nàng ấy ngã trên người y, y đã cảm nhận được.

Thượng Trang không khỏi kinh hãi, nàng không ngờ y lại hỏi như thế, lập tức gật đầu: "Dạ, vì Thành Vương bị thương nên Thánh Thượng hạ lệnh phạt trượng nàng ấy."

Nguyên Chính Hoàn nhíu mi, việc này thật giống với cách làm của Hoàng đế. Cho nên vì việc này Thượng Trang mới ở lại chăm sóc Nguyên Duật Diệp sao?

"Vì sao Vương gia lại đề cập tới chuyện này?" Nàng nhìn y, tỏ vẻ nghi hoặc.

Y hoàn hồn, lắc đầu đáp: "Không có gì, chỉ là thuận miệng thôi."

Thượng Trang đột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện với Linh Khuyết hôm qua, chẳng lẽ nàng ấy thật sự đi tìm y sao?

Chỉ là việc này nếu y không nói, nàng sẽ không hỏi, miễn cho tới khi đó cả hai đều xấu hổ.

"Thượng Trang." Y đột nhiên gọi tên của nàng.

Nàng quay đầu nhìn y, nghe y tiếp tục: "Trong mắt ngươi, kẻ một lòng mưu quyền có phải người tốt không?"

Bình luận

Truyện đang đọc