THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Tề Hiền phi tức giận tới cả người run lên, nếu không phải nàng vì đứa con sinh bệnh này mà cầu xin Hoàng đế tới thăm, bọn họ rốt cuộc còn muốn gạt bà tới khi nào nữa?

Linh Khuyết cắn môi, cúi thấp đầu.

Thượng Trang cả kinh không thôi, nếu thật là vậy, đó là lý do khiến Nguyên Duật Diệp không cho thái y chữa bệnh hay sao?

Hắn thật là hồ nháo, hồ nháo tới mức tính mạng của mình cũng có thể không cần.

Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: "Khụ, truyền khẩu dụ của trẫm, đem tất cả những người hầu hạ Vương gia lôi ra ngoài đánh chết."

"Thánh Thượng khai ân!"

Hoàng đế nổi giận, tất cả mọi người trong phòng đều lập tức quỳ xuống. Đám tỳ nữ trong vương phủ sợ tới sắc mặt trắng bệch, cặp môi run run, nước mắt cũng nhịn không được mà tuôn ra ào ào.

Bên ngoài, thị vệ tiến vào lôi hạ nhân trong phòng đi.

Tiếng cầu xin tha thiết liên tiếp vang lên nhưng Hoàng đế vẫn một mực thờ ơ.

Linh Khuyết đột nhiên dập đầu, nói: "Vương gia bị thương, trong phủ chỉ có một mình nô tỳ biết rõ. Cầu Thánh Thượng khai ân, tha cho bọn họ. Nếu muốn phạt, xin hãy phạt nô tỳ."

Hoàng đế cúi đầu nhìn nàng, nữ tử này ông đương nhiên nhận ra, đây là cung nữ Nguyên Duật Diệp đi đâu cũng mang theo. Ông cũng biết, tình cảm giữa bọn họ không bình thường, nhưng chuyện hôm nay, nàng lại muốn làm anh hùng, được, ông thành toàn cho nàng.

Hoàng đế chỉ tay vào Linh Khuyết: "Lôi xuống!"

Thị vệ lập tức tiến lên giữ Linh Khuyết lại, nàng cắn môi, một câu cũng không nói. Hoàng đế yêu con nên sốt ruột, nay Nguyên Duật Diệp lại hôn mê bất tỉnh, ai có thể cứu nàng nữa chứ?

Trong một khắc đó, Thượng Trang không biết lấy dũng khí từ đâu, lớn tiếng: "Đợi đã!"

Linh Khuyết kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, nhưng con ngươi lại nhìn trực diện Hoàng đế, nói: "Thánh Thượng, Vương gia hôn mê bất tỉnh, nếu bây giờ ngài giết người, ai sẽ nói với ngài chuyện gì đã xảy ra hôm đó?" Lúc nói chuyện, hai tay của nàng đã siết thành đấm.

Hiện tại, tính mạng của nàng như ngàn cân treo sợi tóc, chính nàng cũng không rõ vì sao lại đứng ra nói chuyện giúp Linh Khuyết.

Ha ha, trong lòng Thượng Trang thầm cười.

Có lẽ nàng vì câu đó của Nguyên Duật Diệp.

Hắn nói, Linh Khuyết thích nàng.

Nghe Thượng Trang nói vậy, Tề Hiền phi mới hoàn hồn, bà lập tức xông lên nắm lấy tay Linh Khuyết: "Nói, là ai làm con bổn cung bị thương! Mau nói bổn cung biết!" 

Ánh mắt Linh Khuyết vẫn nhìn Thượng Trang, không hề dời đi.

Từ lúc Nguyên Duật Diệp bắt đầu vì Thượng Trang mà muốn Phục Linh, trong lòng nàng đối với nàng ấy đã có khuất mắc. Hôm nay, nàng ấy lại mạo hiểm chống đối Hoàng đế đứng ra nói chuyện thay nàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng.

Linh Khuyết cười với Thượng Trang, nàng biết nàng ấy đang muốn cứu nàng. Nhưng, chính nàng cũng đâu biết hôm đó xảy ra chuyện gì.

Ngày ấy, hắn vào triều, đã trễ vẫn chưa về.

Trời đổ mưa to, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy bất an.

Thời điểm ra cửa muốn chờ, nàng thấy cả người hắn đầy máu.

Nàng khóc ôm lấy hắn, trước khi hôn mê, hắn chỉ nói một câu: "Đừng để bất cứ kẻ nào biết ta bị thương, việc này... Che giấu..."

Đầu ngón tay run lên, nàng đột nhiên nghĩ tới miếng ngọc bội hắn đưa cho nàng. Tình hình hiện tại, nàng nên lấy nó ra sao?

Quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, nàng không biết miếng ngọc bội kia có ý nghĩa gì. Hắn muốn che giấu điều gì, hay là, thay ai đó dấu diếm...

Linh Khuyết cười tự giễu, lắc đầu: "Thời điểm Vương gia gặp chuyện, nô tỳ không ở cạnh ngài ấy."

Cuối cùng, nàng vẫn quyết định giữ im lặng.

"Nếu đã vậy, còn không lôi ra ngoài." Hoàng đế đã không còn kiên nhẫn liếc nhìn nàng một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc