THÂM CUNG PHƯỢNG DUY XUÂN TUÝ PHẾ PHI

Thượng Trang không tiếp lời của hắn, chỉ im lặng cúi đầu thổi nguội thuốc trong thìa, sau đó đưa tới bên môi, mở miệng: "Vương gia vẫn nên uống thuốc trước đi."

Hắn khẽ cười: "Sao thế, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp y sao? Vì sao không cầu xin bổn vương cho ngươi gặp mặt?"

Nàng không nhìn hắn, chỉ nói: "Ngài là chủ tử, ngài muốn thế nào nô tỳ cũng không thể cái lời." Nàng hiểu rõ tính cách của Nguyên Duật Diệp. Chuyện hắn muốn làm, ai cũng không thể thay đổi được. Nếu hắn thật sự định để nàng gặp y, hiện tại, nàng còn có có đường thứ hai để đi hay sao?

Lần này hắn không tức giận, chỉ cười: "An Lăng Vu, cầu xin bổn vương đi."

Nàng không trả lời, nàng mới không thèm cầu xin hắn.

Cúi đầu nhìn thìa thuốc trước mặt, còn vẻ thần sắc thản nhiên của nữ tử, hắn ho một tiếng, nâng tay đẩy thìa thuốc trước mặt ra. Thượng Trang không ngờ hắn sẽ làm như thế nên bất cẩn để thuốc rơi vãi xuống đệm. Nàng không khỏi thở dài.

Nguyên Duật Diệp lên tiếng: "Nếu bổn vương không uống thuốc, ngươi sẽ phải ở lại nơi này."

Ban đầu là run sợ, lúc sau, Thượng Trang nhịn không được mà cười: "Sao thế? Đại sự kia Vương gia không muốn làm nữa sao?" Nàng cảm nhận được hắn không phải người làm việc theo cảm tính, cho nên, hắn sẽ không vì một cung nữ nhỏ nhoi như nàng mà buông bỏ chuyện khác.

Trận cung đấu này, từ một khắc Tề Hiền phi rời đi, nàng có thể cảm nhận sự nguy hiểm trong đó. Người trước mặt tuy vẫn không thay đổi thần sắc, nhưng nàng biết, tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của hắn.

Khổ nhục kế!

Không...

Nàng lập tức phủ định, chuyện này không phải là khổ nhục kế, mà là tương kế tựu kế. Với trí thông minh của hắn, chuyện này sẽ nhanh chóng bị làm lớn lên.

Sắc mặt nam tử trên giường bỗng có chút khó coi, hắn nhíu mày: "Có đôi khi, quá thông minh cũng không phải chuyện tốt. A, có phải vì thế mà phụ hoàng ta mới không thích ngươi không?" Hắn đột nhiên nhắc tới Hoàng đế khiến Thượng Trang không khỏi giật mình.

Thành kiến của Hoàng đế dành cho nàng, tới hiện tại nàng vẫn không rõ vì sao.

Đang nghĩ nghĩ, Nguyên Duật Diệp đã nhấc chăn gối lên. Nàng kinh hãi, vội buông chén thuốc trong tay xuống rồi dìu hắn: "Vương gia đứng dậy làm gì?"

Hắn hừ một tiếng: "Bổn vương đi thăm Linh Khuyết."

Nâng mắt nhìn sắc mặt nam tử vẫn còn tái nhợt, sự quan tâm của hắn dành cho Linh Khuyết là thật. Chỉ là, với hắn, Thượng Trang vẫn không có lời hay để khen.

"Vừa rồi ngài giả bộ ngất đi, bây giờ thấy áy náy rồi sao?" Tuy nói như vậy nhưng Thượng Trang biết, thời điểm Linh Khuyết bị kéo ra ngoài hắn liền tỉnh dậy cầu xin, việc này rất dễ làm lộ tâm tư kín đáo của hắn.

Cho nên, Thượng Trang mới cảm thấy nam tử này, trong lòng muốn gì hắn là người rõ nhất. Hắn chắc chắn sẽ không xử sự theo cảm tính.

Nguyên Duật Diệp tức giận quát: "An Lăng Vu, hiện tại ngươi đang ở Thành vương phủ, tốt nhất đừng chọc giận bổn vương."

Nàng không sợ, còn cười hỏi: "Vậy Vương gia muốn thế nào?"

Con người nhíu lại, hắn tới gần nàng, thì thầm: "Không phải ngươi cảm thấy bổn vương hại Thái tử sao? Ngày mai hoàng thúc tới vương phủ, ngươi có muốn bổn vương tiết lộ vài chuyện không?"

Thượng Trang khiếp sợ nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phun ra hai chữ: "Đê tiện."

Hắn lại không nghĩ như thế: "Bổn vương đê tiện thì không biết những người thanh cao đang ở đâu nữa."

Người hắn ám chỉ, có lẽ trong lòng Thượng Trang biết rõ, chỉ là nàng không muốn nghĩ. Hắn thật sự đứng dậy, cả người dựa vào nàng. Nặng quá, nàng cắn răng nói: "Nô tỳ kêu mấy người nữa tới đỡ ngài."

Lúc này, hắn không cự tuyệt.

Hai gia đinh tiến vào đỡ hắn ra ngoài. Thượng Trang chần chờ, cuối cùng cũng nâng bước đi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc