THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Beta: Mèo Ăn Cá

Nếu ngươi không mặc quần áo, hẳn là càng đẹp mắt.

Ánh mắt thanh lãnh của Nam Huyền nhìn sâu vào Phong Như Khuynh, dường như là muốn xuyên thấu qua thân thể này, nhìn thấu linh hồn của nàng.

(*) Thanh lãnh: Trong trẻo nhưng lạnh lùng

Chỉ trong một giây lát, dường như con mắt trong suốt ấy có thể thấy rõ hết thảy, khiến nội tâm của Phong Như Khuynh run rẩy một cách khó hiểu, nàng cảm thấy, dường như Quốc Sư…… đã biết điều gì đó?

“Nếu Công chúa thích mỹ nhân, chờ khi công chúa gầy xuống, tất nhiên là xinh đẹp nhất thiên hạ, cần gì xem ta?”

Cũng may Nam Huyền không tìm hiểu kỹ, bên môi hắn dường như ẩn như hiện một nụ cười nhạt.

“Nhìn nhiều có vẻ không thú vị?” Phong Như Khuynh chậm rãi đi đến gần Nam Huyền, lại gần hắn vài bước, mỉm cười, “Ta càng thích thân thể hoàn mỹ này của Quốc Sư, chậc chậc, cảm giác sờ lên khẳng định không giống nhau đâu.”

“Vậy……” Gió chậm rãi thổi, nụ cười Nam Huyền nông nhưng trong suốt, lại thanh nhã như trúc, “Ta so với Liễu Ngọc Thần kia thì như thế nào?”

Sắc đẹp trước mặt, Phong Như Khuynh cũng bất chấp cái gì gọi là tiết tháo, ha hả cười: “Làm sao Liễu Ngọc Thần có thể so sánh với Quốc Sư? Lúc trước là ta bị mù mắt, mới coi trọng hắn, vậy mà ta lại thờ ơ với một mỹ nhân tuyệt sắc trong cung như vậy.”

Nguyên chủ đúng là bị mù mắt thật, Quốc Sư còn đẹp hơn Liễu Ngọc Thần gấp trăm lần, vì sao lại cố tình đi coi trọng một nam nhân đã yêu người khác chứ.

“Ngươi không phải Phong Như Khuynh.” Âm thanh giọng nói của Nam Huyền lạnh đi vài phần.

Tâm can của Phong Như Khuynh run rẩy một chút, nàng sở dĩ dám ở trước mặt Nam Huyền làm như vậy, đó là do trước kia nguyên chủ chưa từng tiếp xúc với Nam Huyền, hơn nữa, ngay cả gặp mặt cũng chưa gặp được mấy lần.

Nhưng mà Nam Huyền, vì sao có thể phát hiện nàng không phải Phong Như Khuynh? Ngay cả hoàng đế lão tử tiện nghi kia của nàng chưa từng nhìn ra mà.

“Quốc Sư, lời này của ngươi là có ý gì?” Phong Như Khuynh rất nhanh đã trấn định lại, nâng khóe môi, “Ta không phải Phong Như Khuynh thì là ai? Ở trong nước Lưu Vân này, ngươi còn có thể tìm ra người thứ hai béo như ta sao?”

“Trực giác thôi,” Nam Huyền xích lại gần Phong Như Khuynh, khoảng cách gần trong gang tấc, giống như có thể cảm nhận được hô hấp đối phương, “Chẳng qua, so với Phong Như Khuynh trước kia, ta càng thích ngươi bây giờ hơn……”

Phong Như Khuynh chớp chớp đôi mắt: “Vì sao?”

“Bởi vì, hiện tại ngươi…… rất có mắt nhìn.”

Thanh âm của nam nhân rất êm tai, cao nhã mà thanh lãnh, nhưng lại khiến cho sắc mặt Phong Như Khuynh đen lại

Hoá ra Quốc Sư cũng thích được người khác khen?

“Năm đó là ta không hiểu chuyện, chưa từng liếc mắt nhìn qua Quốc Sư một lần, càng không chú ý tới nhan sắc của Quốc Sư, hiện tại…… ta đã sáng tỏ, thông suốt, sẽ không tiếp tục làm chuyện ác, càng sẽ không khiến cho người che chở ta phải thất vọng buồn lòng, càng quan trọng hơn là ta phát hiện, trừ Liễu Ngọc Thần ra, còn có người tốt hơn đang chờ ta.”

Trên thực tế, sau khi Nạp Lan Hoàng Hậu qua đời, nàng đã từng có những thuộc hạ trung thành, thế cho nên người nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu đều bảo vệ nàng.

Chỉ là nàng cứ lần lượt làm cho bọn họ lạnh tâm, hiện tại cũng không có ai trong bọn họ muốn gặp nàng.

“Nam Trúc Lâm này, không có ai có thể đi vào,” Ánh mắt Nam Huyền thanh lãnh, giọng điệu hờ hững như gió, “Ngày sau, nếu ngươi muốn đến tìm ta, có thể đến bất cứ lúc nào, mỗi tháng ta sẽ ra ngoài năm ngày, còn bình thường thì đều ở trong Nam Trúc Lâm.”

Phong Như Khuynh chớp chớp mắt, Quốc Sư đây là có ý gì? Nam Trúc Lâm không ai có thể đi vào? Về sau nàng có thể tùy ý ra vào?

Nàng quyến rũ Quốc Sư dễ dàng như vậy sao?

Nhưng Phong Như Khuynh cảm thấy, mọi chuyện hình như cũng không có đơn giản như vậy. Nàng không tin, Quốc Sư – người có bộ dạng cấm dục này sẽ dễ dàng bị nàng quyến rũ như vậy được.

Bình luận

Truyện đang đọc