THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Editor: MAC

Phong Như Sương ngơ ngác nhìn biểu tình những người này, nàng ta chỉ vắng mặt một buổi hội giao lưu mà thôi nhưng sao... mọi chuyện xảy ra đều vượt qua khống chế của nàng ta?

“Liễu Ngọc Thần … có lẽ hắn hiểu nhầm tỷ tỷ thôi,” Phong Như Sương nhợt nhạt tươi cười, “Dù sao thì trước đây tỷ tỷ cũng vì Liễu Ngọc Thần mà mạnh mẽ gậy đánh uyên ương, hắn hiểu lầm như vậy cũng không phải không có khả năng, vẫn mong tỷ tỷ bớt giận, việc này là do tỷ tỷ sai trước không phải sao?”

Đám người trong nháy mắt trở nên an tĩnh.

Quả thật là vậy, mặc kệ bây giờ Phong Như Như Khuynh như thế nào, quá khứ ác độc của nàng cũng làm người ta chán ghét, hành động mấy ngày nay của nàng đối với Liễu Ngọc Thần mọi người đều biết, Liễu Ngọc Thần hiểu lầm là điều dễ hiểu.

Chuyện này quả thật không trách hắn được.

Phong Như Khuynh cười lạnh: “Những chuyện ta làm sai trước đây ta đều nguyện ý thừa nhận, nhưng không có nghĩa là ta chấp nhận bị bôi đen! Phong Như Sương, ngươi cũng là công chúa Lưu Vân Quốc, nữ nhi của phụ hoàng! Bôi đen ta cũng như làm phụ hoàng khó xử, chính là bất hiếu, làm thanh danh Lưu Vân quốc bị hao tổn, chính là bất trung, loại người bất trung bất hiếu như ngươi thì có tư cách gì mà giáo huấn ta?”

Khuôn mặt Phong Như Sương đỏ bừng, trên mặt hiện ra sự xấu hổ.

“Còn nữa,” Phong Như Khuynh coi thường nhìn Phong Như Sương, đôi môi khẽ nhếch, “Phong Như Khuynh ta không chấp nhận bất kỳ kẻ nào giáo huấn!”

Cuồng vọng, kiêu ngạo.

Không ai bì nổi!

Bốp bốp bốp!

Trên lầu Đệ Nhất Lâu lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

Phong Như Khuynh giương mắt nhìn lên, ngay lúc đó một bộ trường bào màu tím mạ vàng đập vào trong mắt.

Nửa khuôn mặt của nam nhân đeo mặt nạ nên không thể thấy toàn bộ mặt hắn, nhưng hắn lại khác với những kẻ mà nàng đã gặp qua, so với Quốc sư thanh lãnh cao quý, Tần Thần trong trẻo sạch sẽ thì nam nhân trước mắt lại mang theo một chút yêu tà, nguy hiểm mà mê người, một khi tới gần sẽ khiến người khác trở nên vạn kiếp bất phục.

“Đệ Nhất Lâu... Lâu chủ? Sao hắn xuất hiện ở chỗ này?”

Thực ra Đệ Nhất Lâu kinh doanh rất nhiều mặt, hiệu thuốc, tửu lâu, tiền trang, sòng bạc, sâu xa hơn nữa còn liên quan đến Linh Thú các.

Chỉ là từ trước tới nay lâu chủ Đệ Nhất lâu như thần long không thấy đuôi, rất hiếm khi xuất hiện trong lâu, nhưng mặt nạ tượng trưng trên mặt lại nhắc cho tất cả mọi người biết thân phận của hắn.

Ở bên cạnh nam nhân là một lão giả đứng lễ độ cung kính.

Lão giả này từ đầu đến cuối cũng chỉ có một vẻ mặt hờ hững không liên quan đến mình.

Hắn bước đi ưu nhã, bên môi nở nụ cười tà khí.

Trong đôi mắt màu vàng lộ ra ánh sáng quỷ dị.

Hô hấp Phong Như Khuynh cứng lại, không biết vì sao theo mỗi bước chân nam nhân đi vào, trái tim nàng cứ nặng nề dần dần, hơi thở áp bách trên người nam nhân này quá cường đại, cường đại đến mức không khí xung quanh đều ngưng trệ.

Nhìn nam nhân đi đến chỗ Phong Như Khuynh, Phong Như Sương nắm bàn tay thật chặt, trong đôi mắt nàng ta hiện ra sự phẫn nộ.

Phong Như Sương không biết Đệ Nhất Lâu trong đại lục này đại biểu cho thân phận gì nhưng nàng ta biết, ngay cả phụ hoàng khi đối mặt với Đệ Nhất Lâu cũng phải nể mặt một phần, nếu có thể nịnh bợ Đệ Nhất Lâu thì sau này Lưu gia trong mắt phụ hoàng sẽ có địa vị lớn hơn.

Nếu Phong Như Khuynh thật sự quen biết với Đệ Nhất Lâu thì Lưu gia của nàng ta sẽ bớt đi phần thắng.

“Phong Như Khuynh, nữ nhi của Nạp Lan Hoàng hậu, thiên hạ đệ nhất phế vật, tội ác chồng chất, khinh nữ bá nam, gậy đánh uyên ương, không chuyện ác nào không làm.”

Mỗi lời nói của nam nhân, khuôn mặt Phong Như Khuynh càng đen lại.

Ác danh cả nàng đã truyền khắp toàn bộ thiên hạ, ngay cả lâu chủ Đệ Nhất Lâu cũng biết.

Bình luận

Truyện đang đọc