THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Edit: Cò Lười

“Ồ” Phong Như Khuynh liếc mắt nhìn Dung Quý Phi, lười cùng nàng nói nhiều, cười ngâm ngâm nói: “Ngươi đang nói dối, chờ  thời điểm Quốc Sư trở về lần sau, ta giúp ngươi hỏi hắn xem khi nào nghênh thú Phong Như Sương?”

Lưu Dung có chút không nhịn được mỉm cười, nha đầu này, chẳng lẽ nghe không rõ ý tứ của nàng sao?

Huống chi, Phong Như Khuynh là người ác danh truyền xa như vậy, sẽ không có khả năng, có cơ hội nhìn thấy Quốc Sư thanh cao.

“Ồ, đúng rồi,” Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, hướng về Lưu Dung tiến vào hai bước: “Ta năm đó sở dĩ có thể nhìn thấy Liễu Ngọc Thần, cũng nhờ Phong Như Sương vì ta mà chỉ đường dẫn lối, cũng là nàng vẫn luôn ở trước mặt ta khen ngợi Liễu Ngọc Thần thật tốt, ta mới có thể đối hắn tình đậm sâu, lúc đó, ta sẽ viết bài cáo văn, dán đầy tường thành để cảm tạ nàng.”

Đáy mắt Lưu Dung tràn đầy kinh hoảng, nếu như để bệ hạ biết việc Phong Như Khuynh yêu Liễu Ngọc Thần, đó là bởi vì do Sương Nhi, tất nhiên bệ hạ sẽ giận tím mặt.

“ Khuynh Nhi, ngươi có phải hay không hiểu lầm cái gì? Sương Nhi nàng không có ý tứ này.”

Phong Như Khuynh ý cười không giảm: “Vậy có ý làm người trong thiên hạ tới bình phán ta có phải hay không?.”

Lưu Dung ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, chờ lúc nàng phục hồi tinh thần lại muốn nói cái gì đó thì Phong Như Khuynh đã xoay người đi khỏi Vô Ưu Cung.

Nhưng một tia trào phúng nơi đáy mắt lúc cuối cùng của nàng (PNK), lại khắc thật sâu vào trong lòng nàng (LD), làm nàng (LD) bàn tay không tự chủ được nắm chặt.

Nắng sớm đầy trời, dừng ở xung quanh người của Phong Như Khuynh.

Nàng đối với trời xanh duỗi cái eo lười, có lẽ là tâm tình rất tốt, khóe miệng cũng nhịn không được nở một nụ cười.

Phong Như Khuynh rũ mắt, nhìn thiết huyết lệnh trong tay, đôi mắt bên trong toàn là quang mang.

“Thiết huyết lệnh tuy rằng đã tới tay, nhưng hiện tại còn không phải thời điểm.”

Quân đoàn Thiết Huyết là do một tay mẫu thân huấn luyện ra, bên trong quân đoàn này tất cả đều là nữ tử, nhưng lại làm nam nhi trong thiên hạ đều thẹn vì không bằng.

Nhưng những người này, đều bị nàng làm cho họ đau lòng, nàng không muốn dùng Thiết Huyết lệnh của nương làm các nàng thần phục, mà là hy vọng bọn họ thiệt tình thực lòng thần phục nàng.

Phong Như Khuynh đau đầu xoa xoa cái trán: "Chính thân thể thật ra đi rồi, để lại này một đống lớn cục diện rối rắm cho ta.”

Mặc kệ như thế nào, thiết huyết lệnh nàng đã cầm trở về, nàng nhất định sẽ làm quân đoàn Thiết Huyết lần nữa trở lại trong mắt thế nhân.

Một tia kiên định hiện lên trong hai tròng mắt của Phong Như Khuynh, nàng không có đi tìm Phong Thiên Ngự, ngược lại hướng về phía ngoài cung bước đi.

……

Đệ nhất  phủ công chúa.

Năm chữ cái to, hiển hách nằm ở biển hiệu phía trên.

Nhưng mà, trước cửa của phủ công chúa lại vắng vẻ, trên đường phố chỉ có rải rác vài người đi đường, không thể so sánh cùng với sự huyên náo của ngày xưa.

Phong Như Khuynh nhìn đến cảnh phố trước cửa, sờ không tới suy nghĩ của Thượng Nhị hòa thượng, mù mờ không hiểu rõ sự việc.

Nàng có cảm giác, phố Nam náo nhiệt nhất từ trước đến nay giờ trở nên rất ít người.

“Thanh Linh,” Phong Như Khuynh mới vừa đi tiến công chúa phủ, liền thấy được Thanh Linh, nàng vội vàng gọi nàng ta lại hỏi: “Ngươi có biết hay không phố phố ở gần đây là làm sao vậy? Vì sao đột nhiên trở nên vắng vẻ như thế?”

Thanh Linh sửng sốt một chút, nàng chần chờ một lát, cung kính nói: “Công chúa, không phải phố nam trở nên vắng vẻ, mà những người đó…… sau khi biết người dọn tới, đều đi vòng qua phủ công chúa.”

“……”

Sắc mặt Phong Như Khuynh lập tức đen lại, trong mắt thế nhân, nàng thật sự khủng bố như thế sao?

“Ta rất đáng sợ sao?” Phong Như Khuynh đen mặt hỏi.

Thanh Linh gật đầu: “năm năm trước, một hài tử không cẩn thận đụng phải công chúa, công chúa thiếu chút nữa sai người muốn đánh chết hài tử kia, là người của phủ tướng quân phủ xuất hiện mới cứu hài tử kia, ba năm trước đây, công chúa cùng người ở tiệm trang sức tranh đoạt một kiện trang sức, kết quả bởi vì phó chưởng quầy tiệm tuân theo thứ tự đến trước và sau, đưa trang sức cho người khác, công chúa sai người bắt phó chưởng quầy tiệm trang sức đó đánh tới trọng thương.”

Bình luận

Truyện đang đọc