THẦN Y CUỒNG THÊ: QUỐC SƯ ĐẠI NHÂN, PHU NHÂN LẠI CHẠY

Edit: Cò Lười

Beta: MAC

Bát Xỉ Thử (*) cùng Linh thỏ thấy thế, cũng to gan tiến lên, chúng nó đều là hai tay ôm móng, làm thành dáng vẻ khẩn cầu, đôi mắt tất cả đều chằm chằm nhìn vào Thiên Linh Quả.

(*) Bát Xỉ Thử: Chuột tám răng

“Gràoo!”

Ngay lập tức Tuyết Lang nóng nảy, điên cuồng va chạm vào lồng thú, đôi mắt nó đỏ bừng, bộ dáng như khi bùng nổ thú tính.

Lưu lại một chút cho ta, các ngươi đám hỗn trướng này, lưu một chút cho bổn Đại vương!!!

“Các ngươi làm việc cho ta thật tốt thì cái gì cũng có.” Phong Như Khuynh sờ sờ đầu nhỏ đáng yêu của linh thỏ, lại chuyển tầm mắt về phía Tuyết Lang đang đỏ bừng hai mắt: “Ta biết linh thú các ngươi đều có thể nghe hiểu được tiếng con người, nếu như ngươi nguyện ý canh giữ hộ viện cho ta, Thiên Linh Quả này mỗi ngày ta đều có thể cung ứng cho ngươi.”

Tuy rằng Thiên Linh Quả chỉ là linh dược nhất giai, nhưng mà so với linh khí thiên địa hiện giờ có thể tạo ra linh dược thật không dễ dàng, số lượng tất nhiên sẽ không quá nhiều, thời điểm năm đó Tuyết Lang còn ở Thiên Sơn, cũng không thể mỗi ngày đều tìm được Thiên Linh Quả.

Có thể thấy được rốt cuộc Thiên Linh Quả có dụ hoặc lớn bao nhiêu đối với linh thú.

Tuyết Lang đen mặt.

Canh giữ hộ viện? Vậy không phải là làm chó sao? Nó là một con sói, là sói đấy!

Nhưng mà……

Tuyết Lang liếc mắt thấy Phong Như Khuynh tiện tay ném Thiên Linh Quả cho Bát Xỉ Thử, đôi mắt của nó lại đỏ lần nữa, canh giữ hộ viện thì canh giữ hộ viện, dù sao…… Sói và chó nhiều năm trước cũng có chung quan hệ tổ tiên……

……

Thanh Linh cùng Lưu Ly nghe thấy âm thanh Tuyết Lang va chạm lồng thú, rối loạn hoang mang chạy tới, lúc sau nhìn đến Phong Như Khuynh bình an không có việc gì, mới dần dần thở ra hơi.

“Công chúa, phát sinh chuyện gì rồi hả?” Lưu Ly đi lên trước, quan tâm hỏi.

“Không có việc gì, ngươi đến lồng thú mở cửa thả Tuyết Lang ra.”

Giọng nói Phong Như Khuynh nhẹ nhàng phân phó.

Mà lúc nghe được lời này, Thanh Linh bị dọa mặt mày đều trắng, kia chính là một con Tuyết Lang tam giai đấy, tương đương với võ giả của nhân loại, công chúa vậy mà muốn thả nó ra, vạn nhất thú tính của nó bộc phát làm công chúa bị thương thì làm sao bây giờ?

“Nghe ta, đi thả nó ra.”

Phong Như Khuynh bình tĩnh câu môi, nàng nheo hai tròng mắt lại nhìn về phía Tuyết Lang trong lồng thú, lại lần nữa phân phó.

Thanh Linh không rõ ràng lắm, nhưng nàng biết phụ hoàng phái người tới bảo hộ nàng, dù những người đó không có vào trong phủ công chúa, nhưng nếu phủ công chúa truyền ra một chút dị động nào bọn họ đều có thể nhanh chóng ra tay.

Cho nên, Phong Như Khuynh cũng không sợ Tuyết Lang đổi ý.

Thanh Linh đứng yên không dám động, khuôn mặt nhỏ của nàng ấy trắng bệch, gần như bị dọa khóc.

Cuối cùng vẫn là Lưu Ly lớn gan tiến lên, nhưng nàng không dám tới quá gần lồng thú, chỉ dám ở cách đó không xa vươn tay, thật cẩn thận kéo chốt cửa lồng thú, rầm một tiếng, cửa lồng thú mở ra.

Nàng ấy mở cửa lồng thú ra liền lập tức co tay lùi lại, trong mắt rõ ràng mang theo khủng hoảng, khẩn trương nhìn về phía Tuyết Lang đi ra từ lồng thú kia.

Tuyết Lang bước đi rất ưu nhã, rõ rang nó bị nhốt lâu nhưng nó vẫn không mất đi khí phách cùng kiêu ngạo của tộc sói.

Ánh mắt nó cao ngạo liếc nhìn Thanh Linh cùng Lưu Ly, trong mắt nó hàm chứa khinh thường chẳng thêm ngó tới.

Mắt Thanh Linh trợn tròn, nàng…… nàng thế mà lại bị một con sói trắng xem thường?

Tuyết Lang hừ một tiếng, không thêm để ý tới hai tiểu nha đầu loài người kia, nó bước đi tới trước mặt Phong Như Khuynh, trong ánh mắt mang theo tia kiêu ngạo cùng bễ nghễ.

Ý tứ kia như muốn nói, nhân loại, còn không mau cho bổn Đại vương ăn?

“Muốn ăn?” Phong Như Khuynh quét mắt Tuyết Lang, nhàn nhạt nói, “Vẫy vẫy cái đuôi ta xem thử?”

Tuyết Lang tức đến thiếu chút nữa không thở ra hơi.

Nó là sói, là sói! Người này thật xem nó là chó rồi hả? Nó còn chưa gặp qua sói nào mà vẫy đuôi đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc