THÁNG NGÀY LÀM NGUYỆT LÃO CHO YÊU QUÁI

51. Loạn yêu trên sông và giao 27

51

Tiêu Đại Hải được mở cho cái cửa sổ, mỗi ngày một giờ lên bờ hít thở, tất cả đều dùng để biểu lộ.

Tiêu Đại Hải: Tôi gần đây luôn thấy đau đầu.

Hứa Bạch Thuật: Sao thế? Không phải nói đã tốt hơn nhiều sao?

Tiêu Đại Hải: Bởi vì tình yêu khiến người ta đau đầu.

Hứa Bạch Thuật: …

Tiêu Đại Hải: Cũng có thể là vì bị cảm, cậu biết tại sao tôi lại bị cảm không?

Hứa Bạch Thuật: Tôi không muốn. *ngẩn người*

Tiêu Đại Hải: Bởi vì tôi hoàn toàn không có sức đề kháng với cậu.

Hứa Bạch Thuật: …

Qua hai ngày, khi Hứa Bạch Thuật gặp Nhan Trăn, lộ bộ dạng không thể chống đỡ được nữa.

Hôm nay Nhan Trăn, Hoa Minh Vũ cùng Nguyên Hoa, Hứa Bạch Thuật hẹn nhau đi ăn khuya, ăn xong, trên đường trở về, Nhan Trăn không hỏi Hứa Bạch Thuật, y đã chủ động mở lời: “Tiêu Đại Hà…”

Nhan Trăn: “Hả?”

“Không đúng, là Tiêu Đại Hải.” Hứa Bạch Thuật thỉnh thoảng vẫn còn gọi nhầm. “Anh ấy…”

Y nói chuyện ngập ngừng khiến Nhan Trăn không khỏi tò mò: “Cậu ta làm sao?”

Tiểu tổ tông này đã gây ra chuyện gì rồi?

“Phốc ——” Hứa Bạch Thuật còn chưa nói được lời nào đã cười trước, sau đó che miệng càng nghĩ càng vui.

Nhan Trăn: “…”

Hai người các cậu, rốt cuộc là có chuyện gì hả.

Nguyên Hoa đi ở phía trước nói: “Đừng để ý tới nó, gần đầy nó đều vậy hết á.”

Hứa Bạch Thuật thật vất vả lắm mới cười xong, rốt cuộc nói chuyện nghiêm túc: “Lúc thường anh ấy toàn đọc mấy cuốn sách nhảm nhí à?”

Nhan Trăn nghe cái liền hiểu ý, là kịch bản bá tổng tái xuất giang hồ.

“Cậu ta làm chuyện ngu ngốc gì rồi?” Nhan Trăn nói.

“Hôm nay tôi khen vòng bạn bè của anh ấy.” Hứa Bạch Thuật nói, “Sau đó anh ấy nói, vòng bạn bè đó tử này sẽ gọi là vòng ngọt ngào.”

Nhan Trăn vừa nghe xong, cảm thấy mình vừa bị đạo thiên lôi thiên kiếp của Ly Diễm lần đó tàn nhẫn bổ xuống đầu.

Bình thường không thấy được, hoá ra trong miệng tên này lắm lời kì cục vl!

Nhưng mấy lời xấu hổ như vậy, không biết tại sao, từ miệng Tiêu Đại Hải nói ra, mức độ xấu hổ đã giảm mất nửa, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Cậu quan sát biểu tình của Hứa Bạch Thuật, phát hiện Hứa học trưởng xem ra cũng không ghét mấy câu nói ngu xuẩn này, mà thái độ vô cùng bao dung.

“Cậu không thấy ảo tưởng tan nát sao?” Nhan Trăn cảm thấy thật tò mò. “Cậu vẫn luôn thưởng thức người kia, đến khi tiếp xúc mới phát hiện anh ta không hêd như mình nghĩ ấy.”

“Cuộc sống chính là như vậy mà, ‘Đời người như một hộp socola, cậu vĩnh viễn không biết viên tiếp theo sẽ có vị gì’.” Hứa Bạch Thuật rũ mắt, “Không thể vì bị hấp dẫn bởi ưu điểm mà không chấp nhận được khuyết điểm của người đó. Đời này làm gì có ai hoàn hảo đâu?”

Nhan Trăn nói: “Tôi thấy Hứa học trưởng cậu rất hoàn hảo.”

Thành tích tốt tính cách tốt làm chuyện gì cũng chu toàn, không thấy có bất kỳ khuyết điểm nào.

“Tôi cũng có khuyết điểm, chỉ là không để người khác biết thôi.” Hứa Bạch Thuật nói xong liền cười một tiếng, “Nhưng hình như đã nói cho anh ấy rồi.”

Không khí bắt đầu nổi lơ lửng mùi tình yêu chua thối, Nhan Trăn không nhịn được chọc chọc Nguyên Hoa. Nguyên Hoa thuận thế ôm vai kéo cậu về cạnh mình. Nhan Trăn không được tự nhiên: “Này.”

Nguyên Hoa nói: “Muốn biết khuyết điểm của tôi không?”

“Ví dụ như cơ bụng chỉ có sáu khối?” Nhan Trăn nói.

Nguyên Hoa: “…”

Hắn không nghĩ ra Nhan Trăn có gì bất mãn: “Sáu khối thì sao?”

Hoa Minh Vũ xen vào nói: “Sáu khối đã là nhiều rồi, rất ít người luyện ra được tám khối, cái này được quyết định bởi thể chất của con người, hơn nữa sáu khối cũng đâu kém tám khối đâu, các cậu nhìn bốn khối của tôi này…”

Nhan Trăn cùng Nguyên Hoa trăm miệng một lời: “Không muốn xem.”

Hoa Minh Vũ hai tay che ngực, vẻ mặt bi thống vô cùng.

Đến ngã tư đường, bốn người tạm biệt nhau ra về, Nguyên Hoa xoa xoa tóc Nhan Trăn: “Ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Nhan Trăn bất mãn vuốt lại tóc: “Đã nói đừng làm thế rồi.”

Hoa Minh Vũ lại bị mùi chua của tình yêu hun đến không chịu được, dịch ra thật xa.

Biết được vụ này của mình đã thành công, tảng đá trong lòng Nhan Trăn giảm còn một nửa, khi luyện thổ nạp buổi tối, khí lưu thông thuận, tinh thần sảng khoái.

Thổ nạp có tác dụng thanh tẩy trọc khí, khai thông khí mạch, giúp tai mắt rõ ràng. Hiện tại ngũ quan Nhan Trăn đã nhạy cảm hơn xưa rất nhiều, ví dụ như cậu có thể cảm nhận rõ hơn yêu khí của yêu quái, ở một khoảng cách nhất định có thể biết được đó là loại yêu gì.

Rất nhiều yêu quái sẽ thu liễm yêu khí, rồi ngụy trang thành con người, nhưng yêu quái tu vi thấp, ít nhiều sẽ lưu lại sơ hở.

Những ngày qua Nhan Trăn phát hiện, ở H đại sẽ tình cờ đụng phải một hai tiểu yêu, đều biến thành dáng vẻ nữ sinh duyên dáng, không khác biệt gì với nữ sinh bình thường.

Có thể nhận biết được yêu quái là một mặt, mặt khác, cậu bắt đầu có thể cảm nhận được linh lực trong thế gian. Trước kia mẹ cậu đã nói, hiện tại linh lực mỏng manh, nên có rất ít yêu quái lợi hại hay người tu đạo đạo hạnh cao thâm, có tiểu yêu còn vì thế mà biến mất. Hiện tại cậu tự mình cảm thụ một chút, rốt cuộc hiểu rõ được ý tứ của mẹ.

Mỗi lần lúc tu luyện, cậu đều cảm thấy thân thể bị nghẹt, rất khó đột phá.

Chẳng trách phần lớn đạo nhân theo đuổi tu vi, ví như Lý Canh Dần, đều sẽ chọn khổ tu ở núi rừng, chứ nếu tu luyện trong thành phố, thực sự rất khó tăng tu vi.

Bài tập hôm nay kết thúc, cậu gọi điện thoại cho mẹ, nghe được hai tin tức. “Một tin tốt và một tin xấu.” Bà giả vờ thần bí, “Con muốn nghe tin nào trước?”

“Xấu đi…” Nhan Trăn nói, “Để con chuẩn bị tâm lý trước.”

Nhan Vận Lam quả nhiên theo ý cậu: “Ừm, hay là nói tin xấu trước nha.”

Nhan Trăn: “…”

Vậy mẹ còn hỏi làm gì nữa.

“Tin tốt chính là, mẹ con, từ chức rồi!” Nhan Vận Lam nói, “Khoảng tám chín năm nữa là lấy được lương hưu, ôi không đúng, năm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ…”

Mỗi ngày đều tự xưng mười tám tuổi, liền quên luôn tuổi thật của mình.

Đối với Nhan Trăn đây đúng là chuyện tốt, mẹ cậu không cần chạy khắp nơi nữa, mỗi lần cậu về nhà, cũng không phải đối mặt với một ngôi nhà một phòng khác hai phòng ngủ trống không, một mình yên lặng nấu cơm cho mình nữa.

“Vậy còn tin xấu ạ?” Cậu vẫn còn lăn tăn chuyện này, rất sợ xuất hiện bước chuyển ngoặt bất ngờ nào.

“Tin xấu là…” Nhan Vận Lam than thở, “Lão cha ruột của con, hình như sắp không xong rồi?”

Nhan Trăn: “…”

Một người dáng dấp anh tuấn, có râu, mặc âu phục, nói chuyện cũng quy củ. Đây là ấn tượng đầu tiên của Nhan Trăn với cha ruột của mình.

Lần cuối cùng gặp mặt là vào năm năm trước, người cha mặc âu phục đã đến tuổi trung niên, chân tóc bắt đầu nâng lên, mặt cũng hơi phát tướng, không còn tiêu sái như khi còn trẻ nữa.

Ông ta lớn hơn mẹ cậu mười tuổi.

Thời điểm mẹ ly hôn rồi đưa cậu về quê, cậu nghe được không ít lời đồn đãi.

Nghe nói hai người quen nhau khi đang học đại học, sau khi tốt nghiệp mẹ liền la hét muốn gả cho ổng, không có một chút dè dặt gì của con gái.

Nghe nói người đàn ông này từng kia từng kết hôn, lúc gặp mẹ cậu, vẫn chưa có ly hôn.

Nghe nói ổng từng nuôi mẹ mình như nuôi chim hoàng yến, từng xé mặt với vợ trước, nên mới ly hôn rồi cưới mẹ mình.

Nghe nói nguyên nhân mẹ mình ly hôn là do tự bà không có chừng mực, thích trêu ong ghẹo bướm, người đàn ông cũng ở ngoài ăn vụng, cuối cùng hai người đều không chịu nổi, lúc này mới ly hôn rồi chạy về quê.

Nhan Trăn biết trong những lời đồn này có rất nhiều lời bịa đặt, Nhan Vận Lam luôn luôn độc lập, nhan sắc tốt, lòng dạ cũng cao, người theo đuổi nhiều, thà thiếu chứ không ẩu.

Sự thật là mẹ mình lúc học đại học yêu phải giảng viên của mình, tốt nghiệp một cái liền muốn cùng hắn kết hôn. Người đàn ông quả thật cũng có một người vợ trước, bà ta quấy rối, thường dây dưa không rõ, gieo lời khắp nơi rằng Nhan Vận Lam quấy nhiễu tình cảm của bọn họ.

Hai người cũng ly hôn trong hoà bình, lúc người đàn ông đưa ra lời chia tay, dù mẹ cậu rất thất vọng với hắn, nhưng vẫn còn thích.

Lúc đó cậu bị mấy tin đồn chọc đến tức điên, vừa lau nước mắt vừa nghĩ, những người này chỉ dám nói với mình, còn trước mặt mẹ đều im re.

Khi đó cậu bị nhồi nhét đầy mấy lời đó, ví như ba ba bỏ rơi hai người họ, đều là lỗi của ba ba.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lúc Nhan Trăn hỏi câu này, trong lòng rất bình tĩnh. “Ổng sắp chết rồi?”

“Cũng không chắc lắm.” Nhan Vận Lam nói, “Nghe miêu tả, hình như là bị cái thứ gì đó ám, nên muốn gặp mẹ.”

Nhan Trăn nói: “Một giáo sư đại học như ổng, có thể bị cái quỷ gì ám?”

“Là thế đó.” Nhan Vận Lam nở nụ cười, “Ôi, chẳng lẽ là cảm thấy bà vợ hiện tại không còn trẻ tuổi xinh đẹp, mà mẹ lại thanh xuân mãi mãi…”

Nhan Trăn nói: “Mẹ vẫn để ý ổng sao?”

“Đương nhiên không rồi.” Nhan Vận Lam nói, “Con không hiểu, bất kể người phụ nữ nào cũng đều ảo tưởng đến quá mình tra nam tiền nhiệm khóc lóc cầu xin dưới chân mình hết, nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái.”

Nhan Trăn: “…”

“Ổng muốn gặp mẹ, cũng muốn gặp con một chút.” Nhan Vận Lam nói, “Chờ mẹ về rồi chúng ta cùng qua đó xem sao, dù sao cũng là cha ruột con, tuy rằng con không cần dưỡng lão ổng… Mà con cũng đừng dưỡng lão ổng nhé? Nếu không mẹ thành quỷ cũng không tha cho con.”

Nhan Trăn lẩm bẩm: “Con thèm vào.”

“Đúng là mỗi thời mỗi khác.” Ngữ khí Nhan Vận Lam vô cùng cảm thán, “Nhớ năm đó, ổng cầu xin mẹ ly hôn, vì mẹ giao du với yêu quái, ổng sợ mẹ sẽ hại ổng, hiện tại thì sao, lại đến cầu mẹ, muốn nhờ mẹ thu phục giúp cái thứ đang quấn lấy ổng kia.”

Nhan Trăn lúc này mới biết ẩn tình ly hôn năm đó của họ, hoá ra là do người kia biết được thân phận của mẹ mình?

“Mẹ không dùng Vong Ưu thuật với ổng sao?”

Nhan Vận Lam cười nhạo một tiếng: “Làm sao lại để ổng nhẹ nhõm vậy được? Mẹ muốn ổng nhớ cả đời, dù ổng có nói cho người khác, họ cũng chỉ nghĩ ổng điên rồi thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc