THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

Nhà số mười cách nhà số mười chín cũng chỉ mấy trượng, cho nên trước khi về nha môn, Lý Ý Lan liền rẽ vào Hà Đồn cư.

Chân trái của Tri Tân không dùng sức được, Lý Ý Lan không yên lòng để y một mình chờ ở chỗ này, bèn đề nghị cõng y đi, song Tri Tân bảo mình có thể tự đi, Lý Ý Lan đành dìu y cả quãng đường.

Hắn dùng một miếng vải tìm được trong nhà người thợ mộc để bọc khối nam châm lại, đeo ở một bên lưng.

Lần này may mắn hơn lần trước, sau khi Lý Ý Lan gõ cửa, chưa tới thời gian uống cạn nửa chén trà thì cánh cửa đã kêu vang kẽo kẹt, được người mở ra từ bên trong.

Phố Lai Xuân là một con hẻm bình dân, trước cửa không ai chong đèn, chủ nhà mở cửa ra cũng không cầm theo đèn, vậy nên chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói hé ra từ trong nhà chính, thoáng thấy trong khe cửa từ từ lộ ra một người có thân hình cao lớn.

Dựa vào tu vi và nhãn lực của Tri Tân thì kỳ thực không thấy rõ ánh mắt phức tạp của chủ nhà này, y chỉ cảm thấy cánh tay mình đang phủ lên đột nhiên căng chặt, xúc cảm cứng còng vô cùng trực tiếp ấy khiến cho y cảm nhận được sự bất bình tĩnh của Lý Ý Lan.

Trong màn đêm thanh tĩnh dâng lên một tia sát khí tinh thuần, tựa như thể tuyết lớn ồ ạt sượt qua chóp mũi, không khiến người ta chú ý, chỉ có một luồng hơi lạnh chỉ lơ đãng chút là sẽ bỏ qua.

Khi chưa gặp mặt, Lý Ý Lan có khi từng tưởng tượng về cuộc hội ngộ này, cảm thấy rằng đã nhiều năm trôi qua rồi, mình nên hành sự thỏa đáng, phải tỉnh táo, phải lấy đại cuộc làm trọng, có lời muốn hỏi hắn ta.

Nhưng khi người này thực sự đứng ở trước mặt rồi, cho dù chật vật sa sút, dường như mang theo rất nhiều nỗi khổ tâm, nhưng trong thoáng chốc trong lòng Lý Ý Lan vẫn chỉ muốn giết hắn.

Có câu nói rằng chết tử tế chẳng bằng sống sót, nhưng cõi đời này có một vài người, thứ họ khát cầu không chỉ là một ngày ba bữa no.

Xưa nay hắn chẳng ôm hoài bão to lớn vì nước vì dân, chỉ một lòng yêu thích thương, muốn tiếp tục luyện thương mà thôi. Nhưng Lý Chân không hiểu, mẹ hắn không hiểu, Ký Thanh và những người khác cũng không hiểu.

Tinh túy của thương pháp là chủ công thứ thủ, Lý Ý Lan ít khi do dự khi tiến công, hắn nổi lên sát ý, tức khắc giơ tay đẩy một chưởng về phía cửa.

Lữ Xuyên trong cửa không tránh không né, đứng im hứng chịu một chưởng này, hắn lảo đảo đổ ra sau, kêu lên một tiếng rồi ngã uỵch xuống đất, phun ra một ngụm máu, ấy thế mà miệng lại cười ha ha, thậm chí còn dũng cảm nói: “Tuyệt lắm, tiếp đi!”

Cái giọng oang oang như chiêng vỡ này vẫn hệt như năm đó, tâm tư Lý Ý Lan lệch đi, không để ý đến cơn tê dại, bỗng chẳng có ham muốn động thủ nữa.

Lữ Xuyên không phản kháng, chỉ một lòng muốn chết, báo thù thế này thì có ý nghĩa gì chứ? Còn chẳng bằng để hắn tự sát cho nhanh.

Năm xưa dám giao phó sinh tử, nay lại dùng binh đao đối mặt, người ta bảo duyên trần như nước, nhưng mưa rào là nước, lũ lụt cũng là nước, có vài người đã được định trước rằng không thể đồng hành cùng nhau, hắn và Lữ Xuyên chính là như thế, thôi vậy.

Lòng Lý Ý Lan đong đầy nỗi thê lương, hắn mất hứng buông tay, nhìn chằm chằm vào nhà, hỏi: “Ngươi đưa dao găm cho ta là có ý gì?”

Lữ Xuyên lau máu dính bên môi, chống tay đứng dậy, vẻ mặt hắn thoạt trông có chút khổ sở, song giọng điệu lại vui vẻ và hết sức nhiệt tình, hai người nghe hắn cất tiếng chào hỏi sang sảng: “Vào trong ngồi đi.”

Chưa kịp nói câu nào đã ăn đập, bị đập xong còn niềm nở chân thành như thế, tuy Tri Tân không biết chuyện cũ của hai người bọn họ song cũng đoán ra được, hẳn là người này nợ ân tình của Lý Ý Lan.

Việc này liên quan đến bí mật của thủ phụ Phùng Khôn, đứng ở cửa nói quả thực không thích hợp, Lý Ý Lan bèn đỡ Tri Tân đi vào.

Trong nhà bày một cái bàn cũ kỹ, diện tích chật hẹp, Lý Ý Lan nhìn sơ một lượt, cảm thấy đây không giống như đãi ngộ mà thích khách dưới trướng thủ phụ đáng được hưởng thụ.

Tri Tân đi qua ngưỡng cửa, chú ý thấy trên tường thờ Tống Tử Quan Âm, trong lư còn thắp ba nén hương đã cháy lụi, bước vào trong ánh đèn dầu thắp sáng căn phòng, bấy giờ y mới thấy rõ tướng mạo của chủ nhân nơi này.

Đây là một người đàn ông tráng kiện, tuổi chừng ba mươi, ngũ quan thô kệch, vóc người vạm vỡ, mặc trên mình một bộ áo xám ngắn tay, trong lời nói thể hiện ra sự phóng khoáng và thẳng thắn.

Hắn bận rộn đi tới đi lui quanh nhà để chiêu đãi khách nhân, đi chỗ kia lấy bình đi chỗ nọ lấy bát, tướng tá cao lớn như vậy mà đi lại không phát ra tiếng động gì, ắt hẳn cũng là cao thủ.

Giống như y, cao thủ cũng đang âm thầm đánh giá hòa thượng.

Lý Ý Lan nay là đề hình tam phẩm, vậy là lại ăn nói hết mực tôn kính với hòa thượng trắng trẻo này, không những dìu y vào nhà mà còn hầu hạ y ngồi xuống, Lữ Xuyên lăn lộn chốn phố phường, ngày nào cũng nghe cả sọt tin đồn lớn nhỏ, động não cái là biết ngay vị này là ai.

Hắn đặt đồ pha trà lên bàn, chắp tay ngồi xuống: “Đại sư, tại hạ Lữ Xuyên, một kẻ thô nhân, lễ nghi không được chu toàn, mong hãy bỏ quá cho, hôm nay hân hạnh được gặp.”

Sắc mặt Tri Tân hơi tái nhợt, song thần thái vẫn điềm nhiên, y đáp lễ lại: “Hân hạnh, đa tạ đã chiêu đãi.”

Lữ Xuyên rót hai bát trà thô, đẩy cho mỗi người một bát, xong rồi lại nhìn Lý Ý Lan, sau một khắc, sự hổ thẹn thiêu đỏ con mắt hắn, bởi vì Lý Ý Lan mặc quá nhiều áo bông.

Năm ấy tiểu tử này là cao thủ trẻ tuổi nhất Thanh Lại ty, bẩm sinh mình đồng da sắt, mùa đông hay mùa hè thì đều chỉ mặc áo đơn mỏng, xách thương chạy từ đầu sân này đến đầu sân kia, mọi người tuy không hiểu hắn đang làm trò gì, song ai cũng thật lòng yêu mến hắn.

Lý Ý Lan chưa bao giờ để các huynh đệ phải lãnh đao đầu tiên nguy hiểm nhất, có việc gì thì hắn xông pha đầu tiên, song lại chẳng hề tranh giành lĩnh thưởng, bất kể người khác ghen ghét hắn gia thế cao quý hay khen hắn nghĩa khí đức độ thì hắn đều cười cho qua, lúc cười cũng không phải là kiểu đắc ý hay khoe khoang, chỉ ẩn chứa một chút sự kiêu ngạo được che giấu rất sâu.

Tất cả mọi người đều tình nguyện giao phía sau lưng mình cho hắn, hắn đương nhiên cũng vậy, sau đó chính loại tín nhiệm ấy, lại phá hủy ước mơ của hắn…….

Lòng Lữ Xuyên nghĩ ngợi bao điều, song ngoài mặt vẫn trấn định, ánh mắt nhìn thẳng, nói: “Ý Lan, lâu rồi không gặp.”

Lý Ý Lan đối diện với ánh mắt hắn, chẳng hề có ý gì là “Rất nhớ nhung”, hắn phớt lờ truy hỏi: “Nói đi, tìm ta có mục đích gì?”

Con ngươi Lữ Xuyên thoáng lay động, nhìn sang phía Tri Tân, Lý Ý Lan hiểu ý, lập tức tìm một cái cớ: “Thôi, việc này không vội, lát nữa nói sau, đại sư bị thương, trong nhà ngươi có thuốc trị thương không?”

Lữ Xuyên đứng lên, vừa nói vừa đi vào phòng: “Có, để ta đi lấy.”

Lý Ý Lan cũng đứng lên cùng, bảo với Tri Tân rằng: “Ta đi chuẩn bị nước nóng, đại sư ngồi đây chờ một lát nhé.”

Tri Tân hòa nhã nói: “Xin làm phiền.”

Lý Ý Lan không biết y có nhận ra mình và Lữ Xuyên kiếm cớ tránh đi hay không, hắn quay người đi ra ngoài, sau đó men theo mái hiên đi tới ô cửa sổ trước phòng ngủ, giả vờ gọi: “Lữ Xuyên, nhà bếp ở đâu? Có nước nóng không?”

“À, gian ở phía Tây ấy, trong bếp có nước nóng đấy.” Lữ Xuyên bên này cũng kêu lên, mở cửa sổ ra, cách ô cửa đối diện với Lý Ý Lan, thì thào nói chuyện.

“Mẹ ta mất rồi, hồi tháng sáu năm nay.”

“Dao là lời cam kết, ta nợ ngươi một dao, đời này trước khi nhắm mắt xuôi tay nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”

“Trong thành có tai mắt ngầm của Phùng các lão, hôm nay không tiện, ngày mai ta sẽ đến nha môn tìm ngươi nói sau.”

“Cuối cùng, tuy rằng thật có lỗi, nhưng gặp lại ngươi, ta vẫn rất vui.”

Bốn câu ấy hắn nói vừa khẽ vừa nhanh, nói xong liền quay người đi mất dạng, trong phòng vang lên tiếng xốc hòm lật tủ.

Hai câu trước Lý Ý Lan nghe được rõ ràng, song câu thứ ba lại khiến tim hắn nảy thịch một cái, thủ phụ có thân phận đặc biệt, Lý Ý Lan không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán vụ án, sợi dây manh mối tựa như bầy chuồn chuồn ồ ạt xông về phía miếng “ruộng tốt” là thủ phụ.

Nhưng thời điểm lượng thông tin quá nhiều thì con người ta không thể nào mà suy nghĩ kỹ càng được, đầu Lý Ý Lan rối như tơ vò, song hắn cũng không lấy làm sốt ruột, một khi thấy được đuôi hồ ly thì tóm gọn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn nhớ kỹ từ mấu chốt “Thủ phụ” này, đồng thời liếc đến trong phòng một thoáng, không biết đây có phải là một kế hoạch nội gián khác của Lữ Xuyên hay không.

Lý Ý Lan mau chóng nấu xong nước nóng, Lữ Xuyên cũng tìm được thuốc, hắn ngồi xổm xuống rửa vết thương cho Tri Tân, bôi thuốc trị thương rồi băng bó lại, dáng dấp nom y như người hầu kẻ hạ.

Mà hòa thượng kia cứ luôn miệng nói “Cám ơn”, nghe có vẻ rất khách sáo, nhưng Lữ Xuyên nhận thấy được quan hệ giữa bọn họ kỳ thực không hề xa cách đến vậy, mặc ngược lại, ít nhất cũng thân thiết hơn là với hắn.

Sau khi băng bó xong, Lý Ý Lan cáo từ, Lữ Xuyên cũng không giữ lại, chỉ một mình đứng ở nơi cánh cửa đen kịt, dõi theo đến khi hai người đi khuất bóng rồi mới đóng cửa lại.

Giờ Thìn khắc một, Lý Ý Lan và Tri Tân về đến nha môn, ngoại trừ Ký Thanh, ba người khác đều đã trở về, xong bữa rồi nhưng vẫn không chịu rời chỗ mà chiếm cứ cái bàn trong phòng ăn, không biết đang xì xầm cái gì.

Mỗi ngày bọn họ ăn xong đều không đi, tạp dịch sau bếp phải chờ tới nửa đêm canh ba mới rửa bát được, bèn tìm Vu sư gia nhờ nói với đại nhân, nhưng Vu sư gia không chịu hé răng, rồi thiết nghĩ người ta là quan lớn như vậy, vì tra án mà cả ngày bận đến độ chân không chạm đất, bọn họ chỉ phải chờ một chút mà thôi, không có gì đáng oán trách cả.

Vì vậy nhậm chức chưa được mấy ngày mà nhóm người Lý Ý Lan đã tập thành thói quen nghị sự tại phòng ăn, bởi vì nói mãi thì cũng đói bụng nên có khi tiện thể ăn thêm bữa nữa luôn.

Ngô Kim đang gặm bánh giòn, thấy hắn đỡ một người từ cửa đi vào thì vội vàng chạy ra giúp đỡ.

Vừa vào cửa một lát thì có nha dịch tới định dìu thay, Lý Ý Lan cảm thấy đại sư không nặng, lúc dìu thậm chí còn khá ấm áp, cho nên chỉ đưa nam chân cho người kia bê, đằng nào cũng đi đến cửa rồi, hơn nữa Ngô Kim ăn bánh còn chưa lau tay, hắn liền xua Ngô Kim lùi lại, tận tình dìu Tri Tân vào tận phòng ăn.

Ba người thấy tự dưng xuất hiện một đại sư và một cái bọc vải nặng trịch, Ký Thanh thì đi đâu mất, bèn vội hỏi nguyên do.

Lý Ý Lan bảo với bọn họ là đi đến phố Lai Xuân rồi đánh nhau một trận ở trong sân, hắn nói tiếp: “Ta bảo Ký Thanh bám theo hai tên thích khách kia, xem xem bọn chúng trốn ở chỗ nào.”

Mặc dù Trương Triều cảm thấy Ký Thanh có hơi ồn ào, nhưng mấy bữa nay ở chung với nhau cũng có chút tình cảm, hắn chưa từng chứng kiến bản lĩnh của Ký Thanh, mỗi ngày chỉ thấy thằng nhóc kia ba hoa khoác lác, nghe vậy liền nhíu mày hỏi: “Một mình cậu ấy đi sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Lý Ý Lan cười cười, trong lời nói ẩn chứa sự tự tin mà chỉ mình hắn hiểu được: “Không vấn đề gì, Ký Thanh rất thông minh, sẽ không bị bọn chúng phát hiện đâu.”

Ba người nghe giọng điệu của hắn nhẹ nhàng như thả ra một con bồ câu đưa thư, bình thường Ký Thanh chẳng đáng tin cậy lắm, ba người họ rõ ràng không mấy tin tưởng, song không tỏ ra nghi ngờ.

Bọn họ ngày nào cũng hối hả ngược xuôi, để bảo trì thể lực và tâm tình nên trên bàn toàn là thịt cá, không có món mà Tri Tân ăn được, Lý Ý Lan gọi một hạ nhân tới, bảo người nọ xuống bếp làm chút cơm chay cho đại sư, tiện thể dọn dẹp chuẩn bị một căn phòng đơn.

Hạ nhân nhận lệnh lui xuống, ba người khác đã ăn xong, ở lại đây để cùng hắn bàn bạc về thu hoạch hôm nay, mà Tri Tân vừa chẳng có việc gì cũng chẳng có cái để ăn, ngồi ở chỗ này thì không hợp cho lắm, trước khi vào Lý Ý Lan suy nghĩ không chu toàn, bấy giờ đành phải gọi người cho vời Tri Tân đến phòng mình nghỉ ngơi.

Sau khi đại sư rời đi, cơm chừa lại cho hắn cũng mới được nhà bếp bưng lên, Lý Ý Lan bưng bát cơm, lắng nghe hai nhóm kể lại sự tình.

Giang Thù Bình chú trọng lễ nghi, Ngô Kim thì ở trước mặt người quen nên không câu nệ, hắn bắt đầu nói: “Có hai kẻ trà trộn trong đám người để theo dõi Nghiêm Ngũ, hơn nữa còn rất bí ẩn, ta cũng không biết hai kẻ này đến từ đâu.”

Lý Ý Lan đang ăn cơm nên Giang Thu Bình dẫn dắt thay, y hỏi hắn: “Có khi nào hai người đó là bách tính bình thường không? Chẳng hạn như có thù oán riêng với Nghiêm Ngũ, muốn trừng trị hắn ta.”

Ngô Kim lắc đầu nói: “Không giống, sau khi Nghiêm Ngũ đi vào nhà mình ở trong ngõ, hai kẻ ở bên đường liền chia nhau rời đi, ta sợ Nghiêm Ngũ gặp nguy hiểm nên không bám theo. Nhưng nếu có thù riêng thì khi đó trong ngõ tối lửa tắt đèn, thừa dịp đánh cho hắn một trận no đòn không phải là hơn sao?”

Giang Thu Bình chỉ đang loại trừ khả năng thôi, y vốn cũng cảm thấy hai kẻ này không tầm thường, bèn tiếp tục nói: “Hai kẻ đó có đặc điểm gì không?”

Ngô Kim: “Đặc điểm thì khó nói lắm, giống như ta hôm nay bám theo Nghiêm Ngũ nên dán ria mép với mụn ruồi vậy, đối phương cũng có ngụy trang, đặc điểm chỉ là giả thôi, tuy nhiên ta nhớ rõ ngoại hình bọn chúng khi ấy, chốc nữa bảo Trương Triều vẽ lại cho mọi người xem.”

Giang Thu Bình đăm chiêu nói: “Tại sao hai kẻ này lại theo dõi Nghiêm Ngũ, cũng giống như chúng ta, là bởi vì ‘tứ hỉ nhân’ kia sao? Hay là vì lý do nào mà chúng ta không biết?”

Trong màn sương dày đặc, ở đây chẳng ai trả lời được vấn đề này.

Lý Ý Lan nuốt miếng cơm trong miệng, xen lời vào: “Ngày mai Ngô Kim tiếp tục theo dõi Nghiêm Ngũ, cố quan sát thêm xem, Thu Bình, các ngươi có phát hiện gì không?”

Giang Thù Bình khẽ mỉm cười, mày dài mắt hẹp trông hệt như một con hồ ly: “Có ạ, ta thấy còn không nhỏ nữa cơ.”

“Trương Triều và ta tìm tới một thợ mộc, ông ta nói cho chúng ta biết một chuyện, vốn dĩ ta không để tâm lắm, nhưng đại nhân mới nói người thợ mộc ở số mười phố Lai Xuân đã chết, trên nóc nhà có kẻ dạ hành lợi hại mai phục, ta liền suy nghĩ thêm về lời giải thích của vị sư phụ kia, cảm thấy có thể liên kết với nhau.”

“Vị sư phụ kia nói, trước khi chết, người thợ mộc ở phố Lai Xuân có rủ ông ta uống rượu, trong cơn say người nọ luôn miệng nói có kẻ muốn diệt khẩu mình, mọi người đều là tiểu dân tầm thường, sư phụ lúc đó nghĩ thợ mộc này quá chén dở dở điên điên cho nên không để ý, nhưng hiện tại tổng hợp lại thì xem ra thợ mộc không phải bỏ mạng bất ngờ, mà là bị giết, đồng thời người này còn biết kẻ muốn giết mình là ai.”

“Ngẫm lại mà xem, một người biết mình sắp chết, lòng tràn đầy bất cam, nhưng vướng bởi một số lý do mà không thể chạy trốn được, dưới tình huống ấy, có khi nào ông ta sẽ nỗ lực lưu lại cho người khác một manh mối dẫn đến chân tướng hay không?”

Nói đoạn, Giang Thu Bình đưa mắt nhìn đến khối nam chân mà Lý Ý Lan vác về.

Đây chính là nguyên nhân Lý Ý Lan mang nó về, manh mối là gì thì còn phải đợi tìm kiếm, Lý Ý Lan tán thành rồi sau đó nâng đũa nói ra phát hiện cuối cùng trong hôm nay, tin tức mà Lữ Xuyên tiết lộ cho hắn.

“Có một cố nhân nói với ta, trong thành này có tai mắt ngầm của Phùng các lão.”

Giang Thu Bình ngơ người, loại thành nhỏ ép chẳng được hai lạng váng dầu như Nhiêu Lâm, thủ phụ đại nhân quyền cao chức trọng muốn xem náo nhiệt gì ở đây?

Nhưng câu tiếp theo của Lý Ý Lan lại làm y hiểu rõ đến độ phải rùng mình.

“Trên đường trở về, ta chợt nhớ Lưu Trường Minh – hà bá sử của Du Phong và Nghiêm Hải – thái thú cũ của Nhiêu Lâm là quan địa phương thuộc phe của thái sư Liễu Tài Cẩn, ba người còn lại, lúc sau ta sẽ dò la xem sao.”

Thái sư Liễu Tài Cẩn và thủ phụ Phùng Khôn là thủ lĩnh của hai phe phái lớn nhất trong triều, hai người đấu đá ác liệt suốt hai mươi mấy năm qua, vẫn luôn cân tài cân sức, nhưng năm nay cháu gái của Liễu thái sư có mang long thai, cán cân quyền lực không biết có mất thăng bằng hay không.

Trương Triều bình thường kiệm lời, nhưng hắn dám nói hơn Giang Thu Bình nhiều, hắn mở lời đi thẳng vào vấn đề: “Đại nhân hoài nghi đây là tranh chấp đảng phái sao?”

Editor: Nhắc cho ai quên thì Lưu Trường Minh và Nghiêm Hải đều là những quan viên có liên quan đến vụ án năm bộ xương, bị chỉ tội trên năm bộ xương này.

Bình luận

Truyện đang đọc