THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẫn là mùng hai, giờ Tý khắc hai, đường cái Nhiêu Lâm.

Bởi năng lực của tụng sư, Giang Thu Bình kể chuyện mạch lạc rõ ràng, những tình tiết còn lại của vụ án đều do y thuật lại.

“Đại quan được nhắc đến trên xương cốt của Hứa Trí Ngu là Tôn Đức Tu – lương vụ châu đồng hiện nay.”

(Châu đồng là chức quan từ lục phẩm trở lên, trông coi lương thực, thuế má, bắt trộm cướp, quản lý thủy lợi. “Lương vụ” ở đây là lương thực và thuế má.)

Giang Thu Bình chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Vào năm vụ án xảy ra, người này là quản kho chính của Trường An, quản lý kho Sùng Bình.”

Ngoại trừ Ký Thanh không có quan hàm, mấy người ngồi nghe đều liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều hiểu được ý mà tụng sư chưa nói hết.

Làm quan mười bốn năm, từ thất phẩm đến chánh tam phẩm, nếu không có môn ấm và thế lực chống đỡ, thì con đường thăng chức phong sinh thủy khởi như vậy có thể nói là cá chép vượt vũ môn. (Ngày xưa, ông cha có công lao thì con cháu được đề bạt và hưởng quyền lợi, gọi là “ấm”.)

Giang Thu Bình: “Vụ án xã hí Sùng Bình cơ bản chính là như thế, nếu đại nhân, Ngô huynh, Trương huynh và Ký Thanh tiểu huynh đệ không có thắc mắc gì, vậy ta xin bắt đầu nói đến vụ án chợ Dược Vương ở trấn Du Phong.”

Hai người Trương, Ngô lắc đầu một cái, Ký Thanh vừa định nói chuyện, Lý Ý Lan đã cướp lời trước: “Nếu hội diều Nhậm Dương đã mở tiền lệ, vậy tiên sinh đừng ngại làm theo cách thức đó, thuật lại tình huống đại khái về Hứa gia ở Sùng Bình. Còn tình hình cụ thể hơn, điểm đáng ngờ ra sao, nghi phạm là ai, từng thẩm vấn người nào, chúng ta hãy thảo luận sau đi.”

“Vâng,” Giang Thu Bình đáp, “Hứa Trí Ngu, ông chủ Tập Nghĩa đường ở Sùng Bình, tuổi ba mươi bảy, có một thê một thiếp, sinh được một người con trai tên là Hứa Biệt Thời. Tất cả gia quyến đều đã bị xử trảm vào năm đó, qua điều tra của Tiền đại nhân, không có một ai sống sót.”

Tiền đại nhân chính là Tiền Lý, vị đề hình quan đầu tiên bị đẩy đi điều tra Bạch cốt án. Người này vốn là tông chính thiếu khanh tại Tông Nhân phủ, cũng chẳng phải hạng người tầm thường. Chỉ tiếc năm vụ án này liên hệ quá rộng, thời gian tra án mà thánh thượng phê chuẩn lại quá eo hẹp, kỳ hạn ba tháng chỉ đủ cho Tiền Lý điều tra sơ lược, cuối cùng vẫn không thể tìm được chủ mưu sau màn. (Tông chính là quan viên quản lý sự vụ của hoàng tộc. Thiếu khanh là chức phó quan của Ngũ tự, xếp sau tự khanh.)

Song Tiền Lý tra rõ được thân phận người chết và quan hệ thân thuộc hiện còn, chỉ như vậy thôi, đối với Lý Ý Lan mà nói đã là lợi vô cùng rồi, dù sao thời gian mà bề trên cho hắn ít ỏi như thể đang đùa vậy.

Lý Ý Lan vừa nghe vừa suy tư, bàn tay phải phủ dưới áo choàng luồn vào trong ống tay trái, ngón giữa vô thức vân vê vũ khí buộc vào cánh tay.

Nguyên lý khiến vai đào biến thành xương trắng tạm thời chưa rõ, xã hí ở Sùng Bình có vẻ kỳ lạ hơn một chút, nếu Hứa gia không còn hậu thế, vậy thì là ai đang kêu oan thay Hứa Trí Ngu?

Giang Thu Bình thấy hắn có chút xuất thần, không lập tức nói chuyện mà lặng lẽ xoa tay, thở ra một luồng khí trắng nồng đặc.

Trương Triều mặt vô biểu cảm thu động tác nhỏ của y vào trong đáy mắt, nhìn xuống mặt Giang Thu Bình, thấy mũi y đỏ lên, rõ ràng là không giỏi chịu lạnh, Trương Triều mang theo túi rượu bên người, không nghĩ ngợi gì, lập tức cởi xuống đưa tới.

Giang Thu Bình thoáng sửng sốt, lặng lẽ nhận lấy, nở nụ cười cảm kích với đồng liêu, chỉ cầm trong tay chứ không uống. Văn nhân tuân lễ thủ pháp, hiện tại lại đang bàn việc nghiêm túc, y không tiện khiến tình cảnh trở nên giống như bạn bè tán gẫu ở nhà.

Ngô Kim thì hoàn toàn không kiêng kỵ như y, bình thường hắn không để ý trang phục của Trương Triều, đang buồn chán thì bỗng nhìn thấy rượu, cũng chẳng quan tâm người ta vốn không đưa cho hắn, tâm tình lập tức phơi phới, toét miệng cười thụi cho Trương Triều một quyền rồi giơ tay ra với Giang Thu Bình.

“Tiểu tử ngươi giỏi lắm, còn mang theo rượu cơ đấy. Cái thời tiết chết tiệt này quả thực lạnh chết mất, nào, Giang hiền đệ, cho ta một ngụm với.”

Có tên ngốc này cắt ngang, bầu không khí thanh lãnh nhanh chóng biến mất sạch sành sang, chờ túi rượu truyền xong một vòng rồi, quan hệ giữa mọi người dường như lại gần gũi hơn một chút.

Lý Ý Lan không có tài mắt thấy tai nghe là không quên giống huynh trưởng mình, để sắp xếp rõ ràng những nhân vật và sự vật phong phú này, hắn lấy ra giấy bút từ vách xe ngựa, bấy giờ mới ra hiệu cho Giang Thu Bình tiếp tục.

“Vụ án thứ ba là chợ Dược Vương ở trấn Du Phong.”

“Trấn Du Phong ba mặt là núi, sơn trân dược tài cực kỳ phong phú, dần dà tạo thành tập tục thi hái thuốc, hàng năm trước Đoan Ngọ một ngày, người trên trấn sẽ dùng cây xương bồ làm đài, lấy ngải cứu bện lại làm trận, người ở khu chợ trong trấn sẽ thi xem ai hái được dược liệu quý giá nhất, người đoạt giải nhất có thể nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.”

“Phong tục này đã có từ lâu, xưa nay chưa từng xảy ra vấn đề gì, năm nay bởi có kẻ đứng sau giở trò nên bộ xương thứ ba mới xuất hiện trên chợ.”

“Theo ghi chép, nó được giấu ở trong nhục thái tuế của dược nông Đặng Cương, sau khi đưa lên đài tỷ thí, khối thái tuế này bỗng nhiên lay động như thể có vật sống đang giãy giụa bên trong, có người lớn gan lấy trường côn đâm nó, vỏ thái tuế nứt ra, để lộ xương cốt bên trong.”



(Thái tuế hay còn gọi là nhục linh chi, là một loại nấm quý có công hiệu tăng cường miễn dịch, chống lão hóa.)

Loại chuyện đi ngược lẽ thường này đã nghe nhiều, mọi người không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa mà trở nên bình tĩnh lặng yên.

Vó ngựa bước nhẹ, Ký Thanh ngáp mấy cái thật dài, vung dây cương tăng nhanh tốc độ, Ngô Kim cũng hơi buồn ngủ, khi lấy tay xoa mặt còn phát ra tiếng “Sột soạt”.

Lý Ý Lan từng là cao thủ trong những người tập võ, chút động tĩnh ấy khó thoát khỏi tai hắn, hắn theo tiếng động liếc nhìn Ngô Kim, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh khi Tri Tân ghé sát mặt vào ngực mình.

Khoảng cách chỉ một bàn tay, nhỏ đến mức thấy rõ được cả lông tơ mỏng trên da.

Xưa thường có câu, hòa thượng da mỏng thịt mềm, câu này dùng để miêu tả Tri Tân cũng chẳng quá lời.

Trong ngục nửa tháng, người khác chắc đã lấm lem mặt mày, Tri Tân thì lại không như vậy, Lý Ý Lan nhớ tới ấn tượng đầu tiên khi ngồi ở trước mặt y, gương mặt Phật giả sạch sẽ chẳng vương một hạt bụi, vậy nên giữa đám người lại càng thanh khiết nổi bật, có lẽ đây chính là điểm khác biệt giữa người được trời cao lựa chọn với người khác, đêm nay rét đậm, không biết y ở trong ngục thế nào….

Chẳng biết bánh xe chèn phải cái gì mà toàn bộ khoang xe hơi chao đảo, Lý Ý Lan bị kéo về hiện thực, nhớ lại những suy nghĩ miên man vừa rồi, bỗng cảm thấy mình có chút buồn cười.

Hắn bình sinh tự phụ, xưa nay luôn coi thường những kẻ mắt nhìn nông cạn, nhưng hiện tại lại chứng minh bản thân cũng là một trong số đó, chỉ vì ngoại hình đại sư có bảo tướng mà để ý người ta, đúng là quá phàm tục, suy nghĩ như vậy thật không nên có.

Nhân tâm khó dò, trong thoáng chốc không ai biết hắn vừa tự kiểm điểm một lần, Giang Thu Bình kể chuyện đều đều, đúng lúc đến đoạn tiếp.

“Bộ xương này khác với các bộ trước, thứ nhất, nó là hài cốt của một người phụ nữ, khi còn sống tên là Lưu Xuân Nhi. Thứ hai, trong hồ sơ ở nha môn Du Phong không có vụ án liên quan đến Lưu Xuân Nhi, ở huyện khác cũng không có, nói cách khác, cái chết của nàng ta không trải qua nha môn điều tra.”

“Nhưng những gì viết trên bộ xương của nàng ta lại giống với hai bộ trước, là lời giải thích khác hoàn toàn bên ngoài.”

“Trên xương của Lưu thị viết rằng, khi còn sống nàng là vợ của một người bán rau trên trấn, sau khi thành thân không lâu thì trượng phu bệnh nặng qua đời, láng giếng kháo nhau rằng nàng khắc phu, hơn nữa còn vướng một người em trai mù lòa nên sau này không đi bước nữa.”

“Năm An Định thứ hai, phía Tây Du Phong xây đập chắn nước, nhà nào cũng phải cử một người, nhà nàng ta không có đàn ông làm việc được, vậy nên bản thân nàng phải đi. Trong quá trình xây đập, Lưu Xuân Nhi không cẩn thận bị đá lở đập trọng thương, lúc ấy người giám sát công trường là Lưu Trường Minh vì tiền đồ của mình nên đã sai người ném Lưu Xuân Nhi còn chưa tắt thở xuống sông.”

“Nguyên nhân Lưu thị chết đuối bị lấp liếm, hai năm sau, Lưu Trường Minh được thăng chức đến nơi khác, vụ án này mới được một công nhân ở công trường vạch trần ra, tuy nhiên đệ đệ của Lưu thị là người mù, đây hẳn là lý do có oan khuất nhưng không ai báo oan.”

“Quan hệ thân quyến của Lưu thị cũng rất đơn giản, chỉ còn đệ đệ nàng là Lưu Quang Vinh còn sống trên đời.”

“Vụ án thứ tư xảy ra vào tết Trùng Dương ở Phù Giang. Vào tết Trùng Dương, người dân các nơi đều có phong tục cắm thù du, Phù Giang cũng có, bộ xương thứ tư xuất hiện trên niệm tử thạch ở núi Huệ Thanh, phía Đông ngoại thành.”

(Đây là tập tục phổ biến, người ta tin rằng gài thù du lên tóc hay làm thành túi mang theo sẽ có thể trừ tà chữa bệnh.)

“Niệm tử thạch là một tảng đá hình người, dựng ở trên đỉnh núi, người lên đỉnh núi đều sẽ bái lạy dập đầu, cầu phúc cho người nhà ở phương xa. Theo hồ sơ viết, một khắc trước trên tảng đá vẫn là ba chữ lớn “Niệm tử thạch”, một khắc sau trên tảng đá đã xuất hiện một bộ xương trắng đong đưa, không ít hương dân bị kinh sợ, dẫm đạp lung tung thiếu chút nữa ngã xuống khỏi vách núi.”

“Bộ xương này khi còn sống tên là Trương Thạch Kiệt, là một nông dân kiếm sống bằng nghề đốn củi, trong hồ sơ ghi rằng hắn chết vì bị sơn tặc cướp, mà đám sơn tặc cướp bóc này sau đó ra sao thì không có ghi chép nào cả.”

“Nhưng trên bộ xương lại viết, dịch thừa Lệnh Hồ Trị và thuộc hạ của mình là cùng một giuộc với sơn tặc, Trương Thạch Kiệt trông thấy cảnh bọn chúng đang chia của nên bị Lệnh Hồ Trị tàn nhẫn dùng đao lấy mạng. Đây vốn phải là án mạng do quan huyện chủ thẩm, không liên quan đến dịch thừa, nhưng Lệnh Hồ Trị dính líu quá nhiều vào chuyện này khiến lão phụ Trương gia lấy làm lạ, liền núp trên núi hơn nửa năm, rốt cuộc có một lần nghe lén được đám sơn tặc say rượu nói đến việc này, phần sau khá dài dòng, ta xin nói tóm tắt, kết quả là…… không thể kiện được.”

“Bộ xương thứ năm cũng giống bộ thứ ba, là một bộ xương nữ, xuất hiện ở Nhiêu Lâm, trong tiết tống hàn y ở nơi này.”

“Mùng một tháng trước, tiết hàn y, sau khi trời tối, hương dân mang theo nhà, đèn, áo quần giấy đến mồ mả tổ tiên để đốt, sau đó thấy trong ngọn lửa ma trơi xanh biếc trước mộ, dần dần hiện ra một bộ xương trắng, lúc ấy tối lửa tắt đèn, còn có tiếng phụ nữ khóc nỉ non, khiến không ít người sợ vỡ mật.”

“Bộ xương này khi còn sống tên là Vu Nguyệt Đồng, là con gái một nhà giàu có ở thành Phù Giang, nàng ta chết bởi tay trượng phu Sử Viêm, trong hồ sơ nói Sử Viêm say rượu mất trí, đánh chết Vu thị. Sử Viêm bị xử giam ba năm chờ chém, nhưng ngồi tù đến năm thứ hai thì hắn đã trốn khỏi mỏ đá lao dịch, từ đó mai danh ẩn tích.”

“Điều viết trên xương Vu thị cũng là kêu oan, nhưng nàng không kêu oan cho mình mà là cho trượng phu mình Sử Viêm. Theo như lời thuật trên bạch cốt, nàng không phải bị Sử Viêm giết chết mà là thân thể vốn đã có bệnh, trùng hợp đêm ấy bệnh phát tác nên qua đời, thương thế cả trong lẫn ngoài đều do bệnh tật gây ra, không phải do trượng phu đánh đập.”

“Quận trưởng cũ Nghiêm Hải không tra nguyên do, định án qua loa, sau đó có một vị y giả kỳ nhân chứng minh nên mới nể mặt, từ chối phúc thẩm, khiến phu quân nàng chịu án mơ hồ không minh bạch, hành động coi rẻ mạng người như thế, nếu không diệt trừ tận gốc thì bách tính trên đời vẫn còn phải chịu khổ.”

“Đây cũng là tính huống cơ bản của năm vụ án.”

Nói tới đây, ngữ khí của Giang Thu Bình bỗng chùng xuống từ bao giờ, trong lòng hắn có cảm giác phiền muộn không yên, bởi mê án này, và cũng bởi ẩn tình sau mê án.

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm xúc tương tự.

Sự tĩnh lặng đột ngột khiến Ký Thanh không khỏi quay ra sau, thấy công tử nhà mình đang ngồi sâu trong góc tối, liền hỏi như kẻ ngu: “Sau tự dưng chư vị lại làm vẻ mặt đó thế?”

Trương Triều nghiêm túc hỏi: “Đại nhân, nếu tất cả những gì viết trên bạch cốt là thật, vậy sau khi tra ra nghi phạm, bọn chúng sẽ ra sao?”

“Tạm thời không bàn đến chúng ta có loại thần thông này hay không, nhưng một tháng để phá án này, giả sử chúng ta có đi,” Lý Ý Lan chỉ lên nóc xe, lời nói mang thâm ý, “Bọn chúng sẽ ra sao, còn phải xem ý bên trên là gì đã.”

Giang Thu Bình cười cười, mặt mang vẻ mỉa mai, một luồng nộ hỏa vô danh trào lên trong ngực y, khiến y đột nhiên nói không biết lựa lời: “Ý bên trên còn có thể là gì nữa? Thiên tử giận dữ thì trăm vạn người ngã xuống, chút oan khuất cỏn con ấy của dân chúng, nếu vài kẻ có ý định lừa gạt, thánh thượng căn bản sẽ không chú ý tới.”

Mà triều đình thịnh hành kiểu đi cửa sau, rất nhiều quan viên thoạt nhìn chỉ bé bằng hạt vừng, kỳ thực sau lưng lại có chỗ dựa to như núi, đứng trước quyền lực, chân tướng đôi khi không quá quan trọng nữa.

Ngô Kim sợ hết hồn, liếc nhìn Lý Ý Lan rồi đẩy Giang Thu Bình: “Ôi trời! Ngươi lớn thế này rồi mà sao cái gì cũng nói hết ra ngoài vậy hả!”

Lý Ý Lan thì lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ, chỉ điềm nhiên cuộn giấy ghi chép của mình lại, không ngẩng đầu lên, lời nói mang ý sâu xa: “Án này nổi tiếng khắp nơi, thánh thượng đã chú ý tới, vậy nên chúng ta mới ở đây.”

Vẻ mặt ba người đột nhiên thay đổi, tựa như thể chạm vào cơ mật trọng yếu nào đó, ánh mắt bọn họ tha thiết nhìn về phía Lý Ý Lan, hi vọng người này có thể sâu xa gật đầu một cái, hoặc là kín đáo nói một câu “Đúng như các ngươi nghĩ đấy”, thế nhưng Lý Ý Lan lại chẳng làm gì, chỉ chuyển đề tài, nói một câu hết sức bình thường.

“Đến khách sạn, chuẩn bị xe ngựa, sau đó còn có việc nên tất cả đều nghỉ ngơi sớm chút đi, đúng khắc ba giờ Mão ngày mai tới phòng ta tập hợp, đi nha môn Nhiêu Lâm.”

Hắn vừa dứt lời, Ký Thanh liền ghìm cương dừng ngựa.

Bình luận

Truyện đang đọc