THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

Trong thiên《Tố vấn. Quyết luận》có viết: Thái dương tê lạnh, người đổ gục xuống, nôn ra máu và chảy máu cam.

Tình hình của Lý Ý Lan có vẻ chính xác là như vậy, cách chữa trong sách là trị bệnh chủ yếu, nhưng Tri Tân không có thời gian để kê đơn thuốc, hơn nữa có kê cũng chẳng kịp mớm thuốc nữa rồi.

Y không hề nắm chắc, cũng không có bất cứ cuốn sách y dược này dạy y nên làm thế nào, nhưng y muốn Lý Ý Lan sống.

Hoa mai chưa rụng, tuyết đông chưa tàn, con người liêm chính này cần phải nhìn thấy sắc xanh mướt êm ả nhất của nhân gian vào năm sau khi mùa xuân đến.

Mặt Lý Ý Lan cách y rất gần, phù thũng đến nỗi trông như một người xa lạ, bề ngoài của người mới chết khác với khi còn sống, Tri Tân cảm giác mình lại lần nữa rơi vào cái bẫy mang tên “mất mát”, hoặc phải nói là “cô độc”.

Buốt giá thấu xương, y vừa nghe tiếng kêu đã hớt hải chạy đến, áo ngoài cũng chẳng kịp khoác, hơi lạnh dường như vẫn còn vương trên người, lại vừa như thấu vào trong tâm, Tri Tân mau chóng dùng tay áo lau miệng và mũi Lý Ý Lan, tiếp đó áp lại gần, lấy tay và môi chặn kín miệng mũi đối phương, ra sức hút khí.

Chất lỏng trắng ởn tanh mặn thoáng chốc trào ngược ra, tình thế cấp bách khiến Tri Tân cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm, y hút đầy vào miệng rồi lập tức ngoẹo đầu, phun hết ra.

Vương Cẩm Quan không xốc được y lên, còn bị hành động của y làm giật mình.

Năm ấy khi đại phu lắc đầu với nàng, nàng cũng từng hôn Lý Di như vậy, từng ôm cơ thể lạnh giá đó không chịu buông tay, kỳ thật nàng biết mình mất đi cái gì, chỉ là thân thể không chấp nhận. Nhưng lập trường của Tri Tân khác hoàn toàn với nàng, y và Hành Cửu chỉ là bạn bè, có thể làm đến bước này, ngoại trừ vì cứu mạng người thì không còn nguyên nhân nào khác.

Vương Cẩm Quan ép bản thân mình bình tĩnh lại, nàng đứng dậy lui sang bên hai bước, tránh quấy nhiễu động tác của Tri Tân.

Nàng bất cẩn đụng phải Ký Thanh đang đứng quan sát bên cạnh, thiếu niên sợ đến mức phát run, răng cắn chặt môi dưới, chầu chực bên cạnh, lo mình ồn ào làm hỏng chuyện.

Tuy cậu ngày nào cũng buông lời chê bai Lý Ý Lan, nói mạng hắn chẳng quá hai lạng mà cứ nghĩ mình nặng cân lắm, song đó chỉ là đùa giỡn cho vui mà thôi. Bởi dân gian có câu tục ngữ rằng “lời xuôi ý ngược”, cũng giống như “toái toái bình an vậy”, Ký Thanh vẫn luôn cho rằng hai huynh đệ bọn họ vẫn còn có thể bên cạnh nhau rất nhiều năm nữa.

(Toái toái bình an: câu người ta thường nói để an ủi khi làm rơi vỡ đồ đạc, “toái – vỡ” đồng âm với “tuế – năm”, toái toái bình an nghe như tuế tuế bình an, tức năm nào cũng bình an.)

Biến cố này ập đến quá đột ngột, hồi trước lúc Lục ca phát tác nặng nhất thì cũng chỉ ho khan không thở nổi thôi, tình huống hôm nay khiến Ký Thanh cảm thấy xa lạ quá đỗi.

Tiếp đó lại có mấy người lục tục chạy đến, ánh mắt trao nhau tràn đầy nghi hoặc.

Giang Thu Bình nghĩ bụng mới mấy canh giờ trước còn đang rất tốt, sao tự dưng lại đổ bệnh thế này? Hơn nữa xem phản ứng của Ký Thanh này thì hẳn triệu chứng này mới xuất hiện lần đầu tiên.

Trực giác mách bảo y rằng đây không đơn giản chỉ là phát bệnh, nhưng tính mạng Lý Ý Lan đang ngàn cân treo sợi tóc, Giang Thu Bình cũng chẳng tài nào tập trung suy nghĩ được, y chà xát mặt mình lung tung, chăm chú nhìn vào cảnh tượng đáng lẽ phải cho người ta cảm giác lúng túng và trái lễ tiết, song thực tế chỉ khiến bọn họ lo lắng đề phòng.

Ngô Kim nghĩ đại sư dù sao vẫn không phải đại phu chính thống, vẫn nên mời một người đến thì hơn, thế là hắn bèn bàn bạc mấy câu với Trương triều rồi chạy đi mất.

Vương Kính Nguyên tới trễ nhất, hiện gã và Lý Ý Lan chỉ có quan hệ tiền bạc với nhau, cho nên vẫn bình tĩnh không khơi gợi quá nhiều tình cảm gì, điều ấy lại khiến gã trở thành người hữu dụng nhất ở đây.

Đứng trước sống còn thì chẳng còn việc gì là to tát nữa, đạo sĩ thu lại vẻ chợ búa và ranh ma ngày thường, chuyển chân nến trong phòng đến xung quanh Lý Ý Lan, thắp sáng từng cây nến để cho hòa thượng có thể nhìn rõ.

Hơn nữa quanh năm gã đi lừa gạt dân chúng, từng tiếp xúc không ít người đuối nước hôn mê mà bị gã nói thành thủy quỷ quấn thân, hẳn cũng hiểu rõ nguyên lý nghẹn đờm nghẹt thở và chết đuối, Vương Kính Nguyên đi tới một bên khác bên cạnh Lý Ý Lan, ngồi quỳ nhích ra chỗ Tri Tân, toan sờ thử phần bụng của Lý Ý Lan.

Song tay gã còn chưa hạ xuống thì cái người đang khom lưng hút đờm kia bỗng như mọc con mắt thứ ba sau gáy, túm ngay lấy cổ tay gã.

Tri Tân ngẩng đầu phun ra một ngụm máu mủ, mặt y bầy nhầy bê bết nhưng mớ uế vật ấy càng khiến ánh mắt y sáng tỏ lạnh lẽo hơn, y nhìn chằm chằm vào đạo sĩ, hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Vương Kính Nguyên cảm nhận được địch ý từ y, gã phản ứng cũng mau chóng, rõ ràng người này không tin tưởng gã, sợ gã thừa cơ gi3t chết Lý Ý Lan, nhưng thề có trời cao chứng giám, chẳng qua gã cảm thấy vị đề hình quan này cũng không tệ, chết thì đáng tiếc, cho nên mới định cứu người coi như tích đức thôi.

“Ta chỉ muốn xem liệu chỗ này của hắn có bị tích……”, Vương Kính Nguyên chỉ vào phần bụng phồng lên của Lý Ý Lan, suýt thì bật thốt ra chữ “Nước” nhưng cuối cùng lại đổi thành “Đờm”.

Sau khi nhìn chỗ gã chỉ, Tri Tân liền buông lỏng cảnh giác, đặt tay Vương Kính Nguyên lên người Lý Ý Lan, vừa nói vừa cúi xuống: “Có, ngươi ấn vào huyệt thủy phân của hắn, chú ý đừng dùng lực quá gấp.”

Xoa ấn huyệt thủy phân nằm phía trên rốn một tấc có tác dụng hỗ trợ loại trừ nước thừa tích tụ trong cơ thể, Tri Tân không biết làm vậy có hữu hiệu đối với chất dịch đặc sệt này hay không, nhưng trước mắt chỉ có thể xem ngựa chết thành ngựa sống.

Vương Kính Nguyên đáp “Được”, quỳ xuống đặt hai tay lên huyệt vị của Lý Ý Lan.

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn dư lại tiếng nhấn và tiếng phun ra hút vào.

Lý Ý Lan không có ý thức, vì đầu lưỡi quá vướng víu, cứ hở tí là lại theo dịch đờm trượt vào trong khoang miệng Tri Tân, để tranh thủ thời gian nên Tri Tân đành dùng ngón cái ấn giữ lưỡi của hắn lên môi dưới.

Vương Kính Nguyên nói bằng lương tâm, hình ảnh này ban đầu quả thực quá dơ bẩn, trên mặt của cái xác nằm dưới đất toàn là máu với đờm, thế mà sau khi hòa thượng từ từ lau sạch gần hết cho hắn rồi lại tiếp tục mặt kề mặt, cảm giác bỗng nhiên trở nên hơi sai sai, toát lên nét gì đó hương diễm đến lạ kỳ.

Đạo sĩ híp mắt bỉ ổi, tiếp tục cúi đầu xuống dưới, thôi thì phi lễ chớ nhìn vậy.

Nhưng dù bọn họ không kỵ chay mặn, một lòng thành tâm, hồi báo mà họ mong mỏi vẫn chẳng thấy đâu, da dẻ Lý Ý Lan vẫn lạnh dần, Tri Tân không chắc hiện tượng này là tốt hay xấu, đúng là có hạ nhiệt độ nhật, nhưng rốt cuộc sẽ hạ đến mức nào?

Y không dám dừng lại, chỉ lo vùi đầu cắn hút, song chẳng mấy chốc sau ngay cả Giang Thu Bình cũng nhận ra rằng y đã thấm mệt, mặt y đỏ đến mang tai, lúc lấy hơi trong phế phủ chỉ có tạp âm hỗn loạn.

Hàm dưới căng chặt của Trương Triều chợt thả lỏng ra, hắn nhẹ nhàng tiến tới bảo: “Đại sư, hay để ta thay cho?”

Tri Tân lưỡng lự một thoáng, cuối cùng vẫn từ chối. Không phải y muốn cậy mạnh, cũng không phải vì không tín nhiệm đối phương, mà là việc dùng miệng hút mủ không hề dễ dàng, cần phải có chuẩn bị về cả kỹ xảo lẫn tâm lý, ngộ nhỡ Trương Trường chỉ chần chừ một chốc thôi thì Lý Ý Lan cũng có khả năng hết đường sống.

Y ổn định lại hô hấp, đầu nhễ nhại mồ hồi, lại tiếp tục cúi xuống, dần dà thứ Tri Tân nhổ ra càng lúc càng ít đi, đến tận khi không còn gì nữa, tưởng như đã cứu được một mạng, thế nhưng trong mũi Lý Ý Lan vẫn không có hơi thở.

Mọi người nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, cũng may tất cả đều là người hiểu chuyện nên vẫn kiềm chế không lên tiếng.

Việc Tri Tân có thể làm mỗi lúc một ít, mà suy nghĩ trong lòng y thì mỗi lúc một nhiều, từ tại sao Lý Ý Lan vẫn chưa tỉnh, y lại nghĩ đến thiên lý báo ứng, sau đó nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không rõ, nếu quả thật thiện ác cuối cùng sẽ có hồi báo, vậy thì Lý Ý Lan ác ở chỗ nào?

Y từng đọc quá nhiều thứ, cả tự phát lẫn bị ép, chiếc nắp cống trong đầu nhất thời vặn mở, để cho một mớ hỗn tạp quần ma loạn vũ tuôn trào ra.

Tri Tân kinh ngạc nhủ thầm: Bởi vì Lý Ý Lan từng giết rất nhiều người sao? Vậy tại sao những tướng quân rong ruổi sa trường ở trên kia còn có thể được phong hầu bái tướng?

Nếu như một người tốt chết đi, nhiều năm sau gia quyến được nhận ân huệ vì người đó, vậy nhân duyên ấy có thể được gọi là thiện báo chăng?

Trước đây y rõ ràng luôn rất tin phục thiên lý, bởi sư phụ nói với y như vậy từ năm này qua năm khác, nhưng bây giờ bỗng nhiên Tri Tân cảm thấy mình không còn tin nữa, là vì Lý Ý Lan ư? Y tự hỏi rồi lại tự trả lời, không phải.

Kỳ thực y thường hay dao động, vì có rất nhiều người và việc, khi thuận lợi sẽ tin ngã Phật từ bi, khi không thuận lợi thì không tin, cảm thấy tất cả kẻ xấu mà gặp tai ương thì chẳng qua là xui xẻo thôi, không liên quan gì đến kiếp trước kiếp này, nhân qua báo ứng hết. Chỉ là lòng người khó dò, người khác không thấy được mà thôi.

Sư phụ cằn nhằn y không có lòng kính sợ, song có rất nhiều việc y không thể nào mà kính được, ngay cả sợ cũng ít, chỉ cảm thấy hận mà thôi, bởi vì y bó tay bất lực như vậy đấy.

Lần thứ hai gặp chuyện như thế, Tri Tân mới đột nhiên phát hiện rằng, mười mấy năm qua mình không hề tiến bộ.

Vương Kính Nguyên ấn đến tê cả lưng, gã thấy hòa thượng dừng lại thì cũng không biết mình nên làm gì cho phải, lại không muốn chịu trách nhiệm làm “người cuối cùng đề hình quan tiếp xúc trước khi chết”, thế là liền vô thức dừng động tác tay lại.

Ký Thanh thấy hai người đang bận bịu bỗng dưng đơ ra như khúc gỗ, cậu sinh ra dự cảm chẳng lành, nhưng không dám lên tiếng, sợ hỏi rồi lại nhận được một đáp án hối hận chẳng kịp.

Vương Cẩm Quan kiên cường hơn cậu, nàng cất tiếng hỏi: “Đại sư, Hành Cửu…… thế nào rồi?”

Tri Tân nghiêng đầu nhìn nàng, nhưng trong mắt y lại không có một bóng người, ánh nhìn của y không dừng lại ở người nàng hay bất cứ ai nào khác trong phòng, mà dõi ra bên ngoài, hướng về phía cảnh tuyết trong viện. Cảnh sinh từ tâm, thứ y nhìn thấy chính là nỗi thê lương vương vất khắp mọi chốn.

Trận tuyết hừng đông phủ lên vạn vật tĩnh lặng, tựa như bụi và đất vùi lấp người quá cố, khoảnh khắc mà Tri Tân cảm giác như mình cần rời khỏi nơi này, bỗng nhiên có hai bóng người xông vào trong viện.

Nửa đêm canh ba, Ngô Kim đập tung cửa quá nửa y quán xung quanh mới dẫn được một đại phụ từ trong giấc ngủ quay về đây.

Tri Tân đã hoàn toàn bó tay, thấy có người đến, y liền lặng lẽ dịch ra, Ngô Kim lôi lôi kéo kéo, ấn lang trung nọ xuống trước mặt Lý Ý Lan như thể hiếu tử hiền tôn.

Lang trung nọ được mời tới theo kiểu như bắt cóc mang đi, tuổi khoảng chừng bốn mươi, cũng không phải trẻ ranh vừa học xem bệnh nữa, sau khi kiểm tra hơi thở và mạch môn của Lý Ý Lan, ông ta hoảng hốt quỳ mọp xuống, sợ hãi thưa rằng y thuật của mình không tinh, xin quý phủ hãy mời bậc cao minh khác.

Ký Thanh không chịu nổi đại phụ nói bằng giọng điệu như đang nói người chết, cơn tam bành nổi lên làm mọi người chẳng kịp phản ứng, cậu xốc hai nách đại phụ nọ lên, chửi một câu “Cút” sau đó hất thẳng người này ra ngoài, đòi tự đi tìm đại phu. Người thì khuyên nhủ, người thì ngăn cản, người thì ngơ ngác, tình cảnh bỗng chốc loạn như cào cào.

Vương Cẩm Quan đối lập hẳn với Ký Thanh, nàng đứng tại chỗ thắt chặt đai lưng, vành mắt đỏ lên khó thấy, đáng tiếc người sẽ để ý tới điều ấy thì một đã chết, còn một cũng sắp chết rồi.

Tri Tân không tĩnh tâm nổi, y chuẩn bị đi ra trước khi xung đột bạo phát, song lại cảm thấy Lý Ý Lan nằm một mình ở nơi ấy có chút thê lương, tuy không biết mình lại đó thì có thể làm gì, song y vẫn bất giác đi tới.

Vương Cẩm Quan tiến lại gần như cùng lúc với y, nàng không nói không rằng, ngồi xổm xuống đỡ Lý Ý Lan lên, kéo cánh tay hắn khoác qua vai mình, Tri Tân thấy tư thế của nàng có vẻ là định cõng hắn lên, bèn hỏi: “Ngươi định mang hắn đi đâu?”

Vương Cẩm Quan khựng loại một thoáng, rồi bảo: “Đi tìm vận may.”

Tri Tân bật cười, ngũ quan vẫn chưa thả lỏng, song khổ cảnh trong lòng y thì đã phá rồi, sắp chết và đã chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bọn họ vẫn còn thời gian để cứu vãn.

“Vậy ta cũng đi.” Tri Tân ngồi xổm xuống, hiếm khi mới cưỡng ép ngăn cản động tác của Vương Cẩm Quan, đặt Lý Ý Lan lên lưng mình để cõng thay nàng.

Bởi Lý Ý Lan thực chất nặng hơn bề ngoài, Tri Tân mới đi một bước liền cảm giác hắn đang trượt xuống, bèn xốc hắn lên trên.

Có lẽ vì xương sống lưng y quá cứng, cũng có lẽ vì tư thế này tạo lực đè ép vừa chuẩn, cho nên Lý Ý Lan bỗng bật ra một tiếng th ở dốc đau đớn, nôn ra một bãi lớn lên bả vai Tri Tân, đầu tiên là đờm, sau đó đến máu.

Tri Tân cúi đầu nhìn, chú ý thấy thứ rơi xuống đất ngoại trừ vài chất ứ đọng thì còn có một món đồ rớt ra từ ống tay áo bên phải của Lý Ý Lan, phát ra tiếng động giòn giã.

Là bức tượng Thấp Bà kia.

Nhưng sao lúc phát bệnh, hắn cứ giữ rịt thứ này không buông?

Bình luận

Truyện đang đọc