THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

Khuya ngày mười tám, Giang Lăng, Tiên Cư điện.

Trong thùng như ý bất thình lình trồi lên một bộ hài cốt, doạ thái hậu sợ vãi cả ra quần. Chờ sau khi bộ xương ngừng động đậy, bà ta bình tĩnh lại rồi thì liền thẹn quá hoá giận, dùng nghiêm hình ép buộc mấy nô tỳ phải chịu đựng sự sợ hãi và buồn nôn để kéo bộ xương kia ra từ trong đống cứt đái.

Vừa xuất quỷ nhập thần vừa biết viết chữ “Oan”, rõ ràng chính là đặc trưng của bạch cốt án.

Sau khi cọ rửa sơ bộ xương qua mấy thùng nước, thái giám run rẩy giơ nến lại gần, nhanh chóng phát hiện tên họ của con quỷ chết oan thứ sáu này —— Chương Nghi.

Thấy rõ xong, gương mặt gã bất giác lộ ra vẻ bi thảm.

Xưa nay cung nữ và thái giám trong cung thay tới đổi lui, những bóng hồng bên cạnh hoàng thượng cũng muôn màu muôn vẻ tựa như xuân hạ thu đông, có vô số bí mật âm thầm sinh ra rồi chết đi, duy chỉ có cái tên “Chương Nghi” này vẫn luôn là cấm kỵ trong hoàng cung đại nội trong suốt hai triều.

Mặc dù mọi người cũng không rõ vì sao một phi tử vi phạm nữ đức lại có thể khiến ai nấy đều câm như hến, nhưng lòng hiếu kỳ từ trước đến nay luôn dễ dàng bắn ngược, càng chèn ép lại càng lớn mạnh. Những chuyện khác trong cung điện thì còn khó nói, chứ ở Tiên Cư điện thì chẳng một nô tỳ nào không biết cuộc đời thảm thương của người đàn bà này.

Nghe nói, Chương Nghi xuất thân từ vọng tộc Giang Lăng, là hòn ngọc quý của cựu Đại Hồng Lô tự khanh – Chương Thuyên. Năm lên mười bảy tuổi bà ứng tuyển vào cung, chìm nghỉm suốt sáu năm rồi bỗng một ngày đổi vận, từ vị trí phi tần nhanh chóng được thăng lên làm hoàng quý phi, được sống trong Bình Nhạc cung nơi gần Dưỡng Tâm điện mà thái thượng hoàng sinh hoạt hàng ngày nhất. Lúc ấy, Chương Thuyên là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng hậu.(Đại Hồng Lô tự khanh: thuộc Hồng Lô tự – nơi phụ trách lễ tiết, tiếp khách, chức quan này chuyên quản lý sự vụ của chư hầu, phiên bang.)

Nhưng vào cuối năm Phụng Thiên thứ mười sáu, cũng vào tiết trời đông giá rét như thế này, trong cung bỗng lan truyền tin đồn bà tư thông với Viên Kỳ Liên – người giữ chức thái phó Thường Nhạc năm đó, còn bị đình úy bắt gian ngay trên giường.(Đình uý là chức quan đứng đầu cơ quan tư pháp thẩm phán thời cổ đại.)

Cuối cùng Chương Nghi bị lột đồ đánh đến chết, lúc chết xương cốt nát bấy, máu trên người thấm hết vào lớp da ngoài, muốn gột cũng không nổi, khiến cho xác của bà trông như một đống máu thịt bị lột s@ch da.

Viên Kỳ Liên vì có tài năng ưu tú nên được hai bộ Binh, Công và phần lớn trưởng quan của quân khí giám cùng nhau cầu xin giúp, được phá lệ chuyển từ tội chết thành cung hình. Tuy nhiên người này tính cách kiêu ngạo, trước khi hành hình đã dùng rơm rạ trong ngục bện thành một con dao cỏ rồi cắt cổ tự sát.

Triều đình vừa lấy làm tiếc vừa thấy lạnh cả sống lưng, cảm thấy giữ kẻ có thể chế tạo vũ khí chỉ từ một cọng cỏ giống như nuôi mãnh hổ trong nhà, chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ bộc phát thú tính, ông ta vẫn nên chết thì mới khiến người ta yên lòng hơn.

Hai người chết rồi, song vụ án thông dâm kia vẫn chưa kết thúc. Toàn bộ nhà họ Chương bị đày ra biên ải, quân khí giám do Viên Kỳ Liên quản lí vì ngăn chặn người phiên bang xâm nhập mà trải qua cuộc thanh tẩy quy mô lớn chưa từng có. Vụ án này liên luỵ quá rộng, hình phạt quá nặng, bị những nhà biên soạn dã sử dân gian gọi là “Bình Nhạc cung án”.

Quãng thời gian mười lăm năm đủ khiến rất nhiều chuyện chìm vào quên lãng, chẳng ai ngờ vị hậu phi tan cửa nát nhà này sẽ lại xuất hiện trước mắt người đời theo cách như thế.

Giống như năm bộ xương trước, trên xương cốt của Chương Nghi khắc chi chít chữ, kẻ mà bà thưa kiện cũng chính là hoàng thái hậu – kẻ bị bà ta doạ cho thần hồn nát thần tính.

Bà viết rằng, hậu phi Liễu thị nham hiểm độc ác, vì đoạt quyền bính mà không chừa thủ đoạn, vu khống hãm hại người khác. Luật pháp bất công, bà ta không mong đợi có người sẽ giải oan sửa án sai cho mình, chỉ có thể dốc hết khả năng khiến Liễu thị về sau nhận báo ứng thích đáng, bị vạn quỷ gõ cửa quấy nhiễu thâu đêm, lúc ăn cơm thì thịt trong bát nhảy nhót, lúc uống rượu thì mất hồn, lúc đốt hương thì gọi muỗi, vào ngày mưa quỷ rắn ghé chơi, tro trong lư hương tàn rồi lại cháy…… Được hưởng hết phú quý nhân gian nhưng sẽ có ngày sợ hãi không thể chịu đựng nổi.

Lời đe doạ vạn quỷ gõ cửa đã ứng nghiệm, bên phía đình úy đến nay vẫn chưa tìm được dấu vết có kẻ giả thần giả quỷ. Trong cơn thịnh nộ, thái hậu đã quy tội thủ lĩnh tuần đêm mấy ngày nay thành đồng đảng, nhốt vào đại lao bộ Hình.

Nào ngờ chuyện này chưa xong chuyện khác lại tới. Thái hậu vừa giận vừa sợ, không thể ngủ nổi nữa, bèn sai hoạn quan đi bẩm báo với hoàng thượng ngay trong đêm, đồng thời gấp rút triệu tập các công khanh gồm thượng thư bộ Hình, Thái Thường, đình uý lập tức tiến cung để bàn cách lùng bắt bọn tội phạm.

Đêm đó, tầng tầng cửa cung và chín cổng thành của Giang Lăng lần lượt nhận được lệnh phong tỏa.

Thời điểm bạch cốt án phát triển đến vụ thứ sáu, xem như đã hoàn toàn quét sạch uy nghiêm của Thiên gia.

Mà giờ phút này, Lý Ý Lan đang ở Nhiêu Lâm vẫn hoàn toàn chẳng hay biết về tất cả những thứ này. Nghe cai ngục báo có manh mối mới, hắn liền vội vã dẫn mọi người đi tới nhà lao.

“Làm gì đấy? So sánh đàn ông đẹp hơn đàn bà ấy hả, giải tán đi, giải tán hết cho ta.”

“Kẻo lát nữa quan trên đến mà chẳng có tên nào đứng trực, ngươi với ta sẽ lãnh đủ đấy, còn nhìn ngó nữa à? Xéo mau!”

Lúc Lý Ý Lan đi hết con đường, đầu mục đang hằm hằm đuổi người ra ngoài, tuy gã quát rất hung dữ nhưng vẫn không tạo được hiệu quả gì, nguyên nhân không phải do gã, chẳng qua mọi người tò mò cái mới lạ thôi.

Dù sao loại đàn ông không được xem là đàn ông này xưa nay là đặc sản chỉ có trong hoàng cung Giang Lăng, sống chết gói gọn trong bức tường cao ngất, cai ngục chốn quận nhỏ hoàn toàn không có quyền xử lý bọn họ.

Hôm nay hiếm khi mới được thấy một kẻ như vậy, ngoại trừ mấy thủ vệ không thể rời vị trí, những người còn lại đều ùa vào vây xem như ong vỡ tổ, thi nhau chỉ trỏ giễu cợt.

Mỗi khi đi đâu Lý Ý Lan chẳng bao giờ cần thông báo, một phần cũng vì không rảnh để làm thế. Hắn đến vô cùng lặng lẽ, cho nên nghe được rất nhiều chuyện phiếm.

……

“Ê ngươi nhìn y đi, da mềm thịt mịn, còn mong manh hơn cả mụ vợ ta ở nhà nữa. Chậc chậc chậc, không hổ là người trong hoàng cung.”

“Chứ sao, nhìn cằm y mà xem, trơn nhẵn luôn, trên người chắc chắn cũng chẳng có cọng lông mao nào, sờ vào nhất định…… Khà khà……”

“Mẹ kiếp, ngươi còn định sờ à? Các ngươi gớm quá đi mất, cái đồ nam không ra nam nữ không ra nữ này mà có thể coi là con người hả? Nếu là ta thì đã chết từ lâu rồi, ghê chết đi được.”

“Ôi chao, ngươi nói thế là hơi thất đức đấy nhé, bị như vậy cũng chưa chắc là do y tự nguyện mà, tích chút khẩu đức đi.”

“Này này, ta chỉ nói cho cho sướng miệng thôi mà ngươi còn bày đặt dạy đời ta, ngươi dựa vào đâu chứ? Ngươi ưng tên thái giám xinh đẹp này rồi chứ gì?”

……

Mấy lời ô ngôn uế ngữ này quá khó nghe, Bạch Kiến Quân nhíu mày lại, ánh mắt nhìn tên cai ngục kia ánh lên sự khinh bỉ.

Trong mắt ông ta, thương buôn quạt cho dù thân thể không nguyên vẹn nhưng sở hữu tài nghệ xuất sắc, cao hơn lũ tầm thường ăn no chờ chết này không biết bao nhiêu bậc. Những kẻ này ngu muội thiển cận mà không tự biết lấy, chỉ có thể dẫm đạp lên khuyết điểm của người khác, đúng là vừa buồn cười vừa chướng mắt.

Lý Ý Lan tất nhiên cũng nghe được mấy lời bình phẩm cợt nhả ấy, hắn lập tức đằng hắng một tiếng, giải tán hết những người khác, chỉ giữ lại đầu mục và hai cai ngục thẩm vấn.

Trương Triều nghe được cuộc nói chuyện ấy, phản ứng lại không giống những người khác, hắn dường như nhớ lại hồi ức nào dó, vẻ mặt trở nên ngờ vực.

Sau khi đám đông tản đi, hình bóng thương buôn quạt bị trói trên cọc gỗ cũng hiện ra. Y bị giội nước từ đầu đến chân, tóc tai và áo quần dính lên người, vì lạnh nên thân thể y không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt đến phát sợ.

Người chưa từng bị nhốt vào đại lao sẽ không biết, trong ngục có luật bất thành văn, kẻ tiến vào bất kể có bị oan hay không thì đều sẽ bị lột da trước tiên.

Da ở đây không chỉ là tóc da trên cơ thể, mà còn là lớp áo ngoài phạm nhân mặc trên người. Đám ngục tốt thường nói đằng nào áo quần cũng bị roi quật nát, chẳng thà dâng lên hiếu kính, kiếm cho mọi người ít tiền uống rượu. Bởi vậy thương buôn quạt vừa vào liền bị lột s@ch chỉ còn dư lại mỗi lớp áo trong.

Đồ trong màu trắng hơn nữa lại mỏng, bị giội nước xong nó giống như tấm lụa mỏng dán trên người, ngay cả một vết bớt sậm màu cũng không giấu được chứ huống chi là hạ bộ phẳng lì của thương buôn quạt.

Một khi đã nhìn ra thì sẽ thấy đây đúng là một khiếm khuyết khiến người ta phải chú ý, đám cai ngục ban nãy chen chúc ở đây chắc hẳn là đang xem cảnh này, mà dưới những ánh mắt chế nhạo ác ý ấy, thương buôn quạt vẫn toát lên một cảm giác rất hiên ngang, gương mặt y chỉ lộ ra một chút đau khổ chứ không hề có thù hận hay khuất nhục.

Dựa vào kinh nghiệm mình, Trương Triều vừa nhìn là biết y không phải người trong cung.

Tuy nhiên những người chưa từng vào hoàng cung, chẳng hạn như Lý Ý Lan, thì sẽ không nhìn ra được. Hắn chỉ bất chợt có chút đau lòng giống như Bạch Kiến Quân, cảm thấy thương buôn quạt không nên bị sỉ nhục thế này, người này chịu đau rất giỏi, có thể thấy được nội tâm y nhất định hết sức cứng cỏi.

Người có bản tính như vậy thì làm gì cũng sẽ kiên trì bền bỉ, bởi vậy y khác với bọn đầu bếp giả, rất khó khuất phục trước nghiêm hình tra tấn.

Lý Ý Lan vừa kính phục lại vừa bất lực. Y không thể so được với người luyện võ, giữa mùa đông khắc nghiệt mà ngấm nước lạnh ngủ đến hơn nửa đêm, sang hôm sau chắc chỉ có nước đi nhặt xác cho y. Hắn mang cõi lòng phức tạp, không có cách nào, chỉ đành quay sang dặn dò đầu mục: “Đi lấy một bộ quần áo khô để thay cho y.”

Đầu mục đáp “Vâng” rồi cầm chuôi đao chạy đi.

Lý Ý Lan hỏi hai cai ngục kia: “Nói đi, sao các ngươi phát hiện ra y không phải người câm?”

Hai cai ngục trao đổi ánh mắt, âm thầm đạt thành nhất trí, một trong số đó chắp tay thưa: “Bẩm đại nhân, khoảng một nén nhang trước, hai bọn ta thấy y lịm đi thì bèn giội một thùng nước, định để y chịu lạnh một canh giờ, nào ngờ vừa giội nước xong thì thấy chỗ đó của y phẳng lì.”

“Ban đầu hai bọn ta không nghĩ y là thái giám, chẳng qua thấy kỳ lạ nên bèn bàn với nhau, quyết định lột quần y ra xem. Nhưng tay vừa mới sờ vào khố thì bỗng nghe trong phòng vang lên một tiếng “Cút”. Giọng nói choe choé lanh lảnh, nghe rất chói tai. Bấy giờ ta mới ngờ ngợ, lập tức kéo quần xuống xem, quả nhiên phát hiện y là hoạn quan.”

Lý Ý Lan không thích nghe bọn họ nhiều lần nhấn mạnh việc này, bèn bảo cả hai lui xuống. Lúc này đầu mục mới hớt hải chạy về, Lý Ý Lan chờ gã đi vào thay đồ cho thương buôn quạt xong rồi mới dẫn mọi người tiến vào trong.

Tóc thương buôn quạt vẫn ẩm ướt, từng sợi từng sợi dính trên mặt, khiến làn da y trông càng tái nhợt hơn. Áo tù mới tuy khô nhưng vẫn mỏng tanh, y tiếp tục run cầm cập, tuy nhiên đôi mắt đã mở ra.

Lý Ý Lan và y đối mắt nhau, hắn ngay tức khắc nhận ra y có một đôi mắt long lanh sáng ngời, khá giống Tri Tân, đều rất bình tĩnh, song lại cũng khác biệt, ánh mắt của Tri Tân ôn hòa còn của người này thì là thờ ơ hờ hững.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một phút chốc, không ai dời tầm mắt, cũng không ai nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Lý Ý Lan bỏ cuộc trước, hắn phá vỡ sự yên lặng: “Các hạ có thân phận đặc biệt, nếu muốn tra xét thì chỉ là vấn đề thời gian, đã đến nước này mà ngươi vẫn không định nói gì sao?”

Thương buôn quạt biết hắn không chỉ nói suông, y nín thinh cả buổi rồi bỗng cất lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đúng thế, ta không thể nói được. Nhưng Nghiêm Ngũ là người ngoài cuộc, hi vọng chư vị đại nhân xem xét thấu đáo, đừng xử oan người tốt.”

Giọng y mềm yếu, tốc độ nói hơi chậm, biểu cảm thành khẩn đến mức gần như ngoan cố, khiến người ta dù không muốn nhưng cũng khó lòng nảy sinh ác ý với y.

Giang Thu Bình nói thật lòng: “Đến mạng mình còn khó giữ mà ngươi còn muốn lo cho sự sống chết của Nghiêm Ngũ ư? Ngươi không cảm thấy đối với người ngoài cuộc thì sự quan tâm của một khâm phạm chẳng phải chuyện tốt lành gì hay sao?”

“Có lẽ vậy.” Thương buôn quạt suy yếu cất lời: “Tuy nhiên rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, mấu chốt vẫn quyết định bằng việc chư vị là loại quan gì, muốn điều tra nghi án này như thế nào. Nghiêm Ngũ và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, ta không biện giải chi nhiều nữa, các đại nhân có thể tìm hắn để lấy chứng cứ, ta hi vọng hắn có thể nhận được sự trong sạch mà bản thân đáng được hưởng.”

Vương Kính Nguyên lạnh lùng xen lời: “Trả lại sự trong sạch? Loại người như ngươi đúng thật ích kỷ, tự bản thân làm đủ trò xấu xa, kéo người vô tội liên luỵ cùng rồi dùng một câu “người tốt” để chặn họng bọn ta. Sao bọn ta phải tin ngươi cơ chứ, ngươi chẳng thèm khai báo gì, hoàn toàn không có thể tin tưởng được. Về phần Nghiêm Ngũ thì ngươi khỏi lo, bọn ta sẽ quật roi đến khi nào hắn bong da tróc thịt, thể nào hắn chả khai thật!”

Bị hắn chửi dồn dập một trận, thương buôn quạt mấp máy môi, hình như định nói gì đó song cuối cùng lại từ bỏ.

Sau đó dù có hỏi gì y cũng không đáp lời, Lý Ý Lan thấy có hỏi nữa cũng vô ích nên liền dẫn mọi người chuyển hướng đến phòng giam của Nghiêm Ngũ.

Bạch Kiến Quân đi sau cùng, chờ những người khác ra ngoài hết rồi, ông ta bỗng nhiên quay lại, cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người thương buôn quạt.

Hơi ấm mong manh thấm vào cơ thể, thương buôn quạt thoáng sững sờ, hé miệng nói “Cảm ơn”, nhưng lần này y không nói ra thành tiếng.

Bạch Kiến Quân vốn muốn hỏi, nếu không phải người câm, tại sao năm năm trước lúc gặp nhau ở Tây Cương y lại giao tiếp bằng giấy bút, giả bộ không thể nói chuyện? Nhưng sau câu “Cảm ơn” không thành tiếng ấy, dường như ông ta đã hiểu được ý của đối phương…… Có lẽ y chẳng qua chỉ không muốn để người ta phát hiện điểm khác biệt giữa mình và người bình thường.

Suy đoán này có thể không đúng, nhưng Bạch Kiến Quân nguyện ý cho là như thế. Do đó ông ta chẳng hề hỏi gì, khoác áo cho y xong rồi liền rời đi luôn.

Sau khi ra ngoài, ông ta nhận thấy nhóm Lý Ý Lan chưa đi xa. Ban đầu Bạch Kiến Quân tưởng bọn họ đang chờ mình, khi tới gần nghe được nội dung trò chuyện của họ thì ông ta mới biết mình cả nghĩ quá rồi, bọn họ vẫn đang thảo luận về thương buôn quạt.

Vừa nãy Trương Triều một mực chắc chắn thương buôn quạt không phải người trong cung, Ký Thanh không tin, nhất quyết đòi hắn phải đưa chứng cứ chứng minh. Song Trương Triều đâu phải tổng quản đại nội, chỉ có suy đoán chứ chẳng có chứng cứ.

“Thái giám trong cung dù cấp bậc có cao đến mấy thì suy cho cùng vẫn chỉ là kẻ hầu người hạ, ai cũng biết khom lưng uốn gối, cực giỏi chịu đựng. Thương buôn quạt này nhìn có vẻ điềm đạm đấy, nhưng các ngươi không phát hiện rằng……” Trương Triều nhìn quanh một vòng rồi nói, “Sâu bên trong y rất kiêu ngạo sao?”

“Đúng là rất kiêu ngạo.” Ngô Kim vỗ vai Giang Thu Bình, đùa giỡn, “Khá giống văn nhân các ngươi, thà chết chứ không chịu khuất phục.”

“Y mà là văn nhân gì chứ?” Ký Thanh ngắt lời phản bác, “Huynh không nghe Bạch đại hiệp nói hả, năm năm trước tay bán quạt này bán toàn những chiếc quạt hương bồ có thể dùng làm nỏ bắn, có văn nhân nào nguy hiểm thế không? Chẳng thà nói y thuộc quân đội ấy?”

Ngô Kim cười nắc nẻ: “Làm gì có chuyện đó, đệ nhìn thân hình yếu nhớt của y đi, gió thổi cái là gục, đầu quân cho quân đội thì thống lĩnh nào dám nhận chứ……”

“Khoan đã!” Mấy lời tán gẫu linh tinh ấy khiến Giang Thu Bình bỗng nảy ra suy đoán, y ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ý Lan, nói không chắc chắn: “Nam châm, con rối, nỏ bắn, bao tên, thạch tượng sinh, đều là đồ vật của thợ chế tạo cơ quan. Mọi người ngẫm lại mà xem, trên đời này ngoại trừ Khoái Tai môn thì còn nơi nào có thể phát triển những kỹ nghệ này đến trình độ đỉnh cao nữa?”

Đáp án quá rõ ràng, là quân khí giám – nơi chuyên chế tạo binh khí cho triều đình và dụng cụ ngự dụng trong cung.

Quân khí giám và một tên thái giám không giống thái giám, tất cả nhanh chóng khiến đề tài trở nên sáng tỏ, cũng chính là trang nổi bật nhất trong dã sử – đại án Bình Nhạc cung xảy ra vào mười lăm năm trước.

Lý Ý Lan suy đoán: “Nói cách khác, thương buôn quạt rất có thể chính là bộ hạ cũ của quân khí giám năm xưa từng dính dáng đến vụ án, nhưng chẳng phải thánh chỉ ra lệnh lưu đày bọn họ đến Tây Cương sao?”

Nửa câu sau Lý Ý Lan chưa nói song Trương Triều đã hiểu được. Hắn nhếch miệng nở nụ cười mỉa mai, nói: “Trên đời có hằng hà sa số việc, sao việc nào cũng viết thành thánh chỉ được. Mọi người cũng biết đấy, ta là người Giang Lăng, mười lăm năm trước ta từng đi học ở đô thành, cho nên cũng nghe nói đôi chút về việc này.”

“Năm đó người bị phạt cung hình không chỉ có mình Viên Kỳ Liên, những quan lại ở dưới trướng ông ta và giúp ông ta cầu xin đều bị quy là đồng đảng, tất cả hơn ba mươi người, toàn bộ bị bắt vào phòng tịnh thân, có vẻ tay bán quạt này cũng là một trong số đó.”

Vương Kính Nguyên nghe mà thấy giữa hai ch@n phát lạnh, nhe răng oán thầm bộ lão hoàng đế này bị bệnh gì hay sao mà nghiện đi tiệt nòi nhà người ta quá vậy.

Mạch não Ký Thanh không theo kịp, cậu nhăn mặt lơ ngơ nói: “Không phải chứ, dựa theo những gì chúng ta tra được trước đó thì chủ mưu đứng sau vụ này là thủ phụ Phùng Khôn mà, tại sao lại liên quan đến người của quân khí giám? Thế này thì bọn họ còn khả nghi hơn cả Phùng Khôn, vậy chẳng phải hướng điều tra trước đó của chúng ta sai hết rồi ư?”

Lý Ý Lan không biết nên trả lời thế nào, đành ăn ngay nói thật: “Có thể.”

Ký Thanh cảm giác như có tảng đá to bằng quả núi Thái Sơn đè lên đầu, nặng đến mức cậu chịu hết nổi phải ngồi xổm xuống đất, rầu rĩ vò đầu bứt tóc: “Trời ơi! Phiền quá đi mất, chỉ còn mười hai ngày thôi mà sao sinh ra lắm việc thế này.”

Nhưng có lẽ ngay cả mười hai ngày cũng không có, bởi vì đêm hôm đó, trong điện Thái Hoà tại hoàng thành Giang Lăng, nhóm già đời đang hừng hực khí thế đẩy đưa qua lại. Cũng giống như lần trước, tam công cửu khanh lục bộ, chẳng ai muốn nhận củ khoai nóng bỏng tay từ Tiên Cư điện cả.

Bình luận

Truyện đang đọc