THANH BÌNH NHẠC (ĐAM MỸ)

“Hứa Trí Ngu cũng đã chết, ngày tử hình ở pháp trường toàn là bách tính, dưới con mắt muôn người như thế, ông ta tuyệt đối không có đường sống.”

Vương Cẩm Quan như có thiên nhãn, chỉ nhìn cái là biết ngay lòng hắn nghĩ gì, nàng hờ hững nói: “Hài cốt không chạy được đâu, ngày mai đệ đi xem cũng không muộn.”

Lý Ý Lan muốn chống chế nhưng Ký Thanh đã từ ngoài cửa nhảy vào, tươm tướp phụ họa: “Đúng đó!”

Trong bụng cậu đang nghẹn một tràng oán trách than thở, nào là Lục ca hàng đêm không ngủ, ban ngày chạy lăng xăng đến gãy cả chân, hại cậu chịu khổ theo, song miệng đang nhét đầy bánh, há miệng nói thì phun ra mất, Ký Thanh đành cố nhai cho hết, ai ngờ tên gian tặc liền thừa cơ ra tay trước.

Lý Ý Lan lanh tay bịt cái miệng cậu chàng lại, giả vờ nhượng bộ: “Vâng ạ, tẩu tử nghỉ ngơi đi, chúng ta về đây.”

Kỳ thật Vương Cẩm Quan không quá thân thiết với cậu em chồng của mình, nhưng bọn họ đều là một loại người, từ cách xử sự làm người là có thể nhìn ra được, tỷ như nàng không muốn quên Lý Di, hay tỷ như Lý Ý Lan biết rõ không có hi vọng nhưng vẫn ngày ngày luyện thương.

Cho nên nghe vậy là nàng biết tỏng hắn đang nói dối, nhưng sau một thoáng chần chừ, cuối cùng nàng vẫn không vạch trần hắn.

Không có ai là cỏ đầu tường gió chiều nào xuôi chiều ấy, có rất nhiều lời chỉ cần nói một lần thôi, hiểu ý là được, nếu đối phương không cảm kích thì chính là đã có chủ ý kiên định hơn, tận hưởng niềm vui trước mắt cũng chẳng có gì mà không tốt, hơn nữa điều nàng thực sự muốn nói là một chuyện khác.

Vị Tri Tân đại sư kia, từ lần đầu nhìn thấy nàng đã cực kỳ lưu ý, nàng cảm thấy gương mặt kia dường như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng ngẫm kỹ thì bỗng bất chợt sởn tóc gáy.

Mấy ngày nay nàng chạy đôn đáo khắp nơi điều tra về Hứa Biệt Thời, trong đầu đều là cuộc đời của con người này, dáng dấp của thiếu niên ấy hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, khi nhìn Tri Tân đại sư, Vương Cẩm Quan cảm thấy bọn họ có hơi giống nhau.

Liên tưởng này thật sự hơi kinh người, việc Hứa Biệt Thời đã chết có thể nói là chắc như đinh đóng cột, nàng là một tuần bổ lâu năm, những nơi từng đến và những người từng hỏi đều không cho phép nàng tùy tiện hoài nghi kết luận của mình. Vả lại giả như Hứa Biệt Thời còn sống, thì từ biệt mười bốn năm, ai rồi cũng sẽ khác đi.

Cảm giác chỉ là cảm giác mà thôi, có khi còn trái ngược hoàn toàn với sự thực, Vương Cẩm Quan ngừng suy đoán, quyết định phải thử vị đại sư này một phen. Nàng ngước mắt hỏi: “Tri Tân đại sư không phải người thế ngoại sao, sao lại ở trong nha môn của đệ?”

Nha môn này không phải của hắn, song Lý Ý Lan chẳng xét nét chi tiết cỏn con này, tuy nhiên hắn cảm thấy hơi là lạ.

Con giun xéo lắm cũng quằn, mẹ già ở nhà tin Phật, Vương Cẩm Quan và bà không hòa hợp nổi với nhau, cho nên cũng thấy mâu thuẫn với thiền tông mà bà thờ phụng, bình thường nghe thấy đề tài Phật Tổ nàng đều lảng tránh, theo lý mà nói, đáng lẽ nàng sẽ không quan tâm một hòa thượng ở nơi nào.

Mặc dù dung mạo của đại sư đẹp đẽ hơn hòa thượng bình thường rất nhiều.

Lý Ý Lan có phần dở khóc dở cười, không hiểu sao mình cứ ca ngợi dung mạo đại sư làm gì, hắn đành bảo: “Việc này kể ra thì dài lắm.”

Hắn thuật lại việc Tri Tân vào nhà lao và bị ám sát, lược bỏ mấy chi tiết nhỏ như bị con kiến dọa giật mình, cuối cùng cười nói: “Sao bỗng nhiên tẩu tử lại hỏi cái này, ta nhớ trước kia tỷ không thích nói chuyện Phật môn mà.”

“Có thích hay không thì phải xem là đang nói chuyện với ai.” Vương Cẩm Quan rũ mi, đăm chiêu suy ngẫm về lý do đàm lục này, cảm thấy vẫn khá hợp lý, tạm thời không có chỗ khả nghi nào, nàng nói ẩn ý, “Ta chỉ không thích kẻ mua danh chuộc tiếng thôi, đại sư là tu sĩ chân chính, cho dù ta không tin Phật thì vẫn sẽ tôn kính y.”

“Ta hỏi chuyện này là vì Tri Tân đại sư từng xem quẻ cho đại ca đệ và ta, y không muốn gặp chúng ta, giờ lại nguyện ý ở trong cùng một viện với đệ, cho nên ta mới lấy làm lạ, từ bao giờ mà đệ còn trọng vọng hơn cả đại ca đệ vậy.”

“Đâu liên quan gì đến trọng vọng, tất cả là do tính mạng mà thôi,” Lý Ý Lan dở khóc dở cười, mà một mặt vì cảm thấy hứng thú với Tri Tân đại sư, nên hắn bèn hỏi, “Tẩu tử có thể cho ta hỏi chút không, đại sư xem quẻ gì cho hai người vậy? Giải quẻ như thế nào?”

Nói rồi, có lẽ vì cảm thấy mình nhiều chuyện giống Ký Thanh quá, cho nên liền bổ sung: “Ta chưa từng đến chùa miếu xem quẻ bao giờ.”

Đó là năm An Định thứ năm, bọn họ cầu một quẻ nhân duyên, hiện tại kết quả đã chứng minh đại sư nói không sai, chẳng phải mối lương duyên tốt đẹp gì cả, Vương Cẩm Quan đã hỏi được điều mình muốn hỏi rồi, không muốn nói nhiều thêm nữa, cho nên lập tức dập tắt đề tài luôn.

“Đi xin quẻ toàn là thiếu nam thiếu nữ đang yêu, loại trai già ế chỏng chơ như đệ thì quẻ kiếc gì. Được rồi mau về đi, có việc gì mai nói sau.”

Lý Ý Lan cảm động nàng vì chuyện của mình mà hối hả ngược xuôi, hắn lập tức đứng dậy rời đi, song sau khi ra khỏi cửa, hắn không rẽ phải mà đi thẳng xuống bậc thang, một mình đi tới phòng vật chứng.

Ký Thanh cảm thấy đống xương cốt khắc chi chít chữ kia quá đáng sợ, dù sao nơi đó cũng có nha dịch gác đêm rồi, cậu chàng liền đon đả đi bưng nước rửa chân cho Lý Ý Lan.

Quan sai ở nha môn châu huyện đa phần đều hơi lười biếng, hai lính gác gật gà gật gù, nghiêng trái đổ phải, Lý Ý Lan không để bọn họ theo cùng, một mình giơ giá nến soi những bộ xương kỳ dị khắc đầy chữ đó.

Bộ xương của Hứa Trí Ngu được đặt trên chiếc ván thứ hai từ trái sang, sau khi ghé lại thật gần, Lý Ý Lan bất ngờ phát hiện chỗ cổ có một vết rạn mảnh hơn cả sợi tóc.

Từ vết rạn này có thể thấy người chết đúng thật là bản thân Hứa Trí Ngu, song có người tài nghệ khéo léo đã ghép nó như thể đầu thân dính liền với nhau, mà mọi người chú ý vào đống chữ cái lít nha lít nhít kia nên bỏ quên vết nứt nhỏ xíu này.

Hồi ấy không như bây giờ, suốt đêm ghép nối thi thể cho khâm phạm thì chẳng khác nào đang thể hiện bất mãn với phán quyết của triều đình, cả nhà Hứa Trí Ngu đã chết, nếu như không phải Hứa Biệt Thời, vậy còn có thể là ai?

Ánh nến lay lắt yếu ớt, khiến cái bóng rọi chiếu trên tường như đang giương nanh múa vuốt, Lý Ý Lan hoang mang vô cùng, chẳng thể tìm được đáp án nào. Hắn cảm thấy mình như con ếch ngồi trong đáy giếng, năng lực hữu hạn, chỉ thấy được bầu trời to bằng lòng bàn tay ở trên miệng giếng.

Sau khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Vương Cẩm Quan liền ra khỏi phòng, nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng Tri Tân, nàng gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư đã ngủ chưa?”

Trong phòng vẫn sáng đèn, chủ nhân rõ ràng còn thức, chẳng mấy chốc sau cánh cửa được mở ra, Tri Tân xuất hiện với áo quần chỉnh tề, cất tiếng bình thản: “Vẫn chưa, phu nhân có việc gì vậy?”

Lý Ý Lan chưa kịp giới thiệu bọn họ với nhau, Vương Cẩm Quang hiện cũng không mặc trang phục phụ nữ, nàng ngạc nhiên, không biết y làm thế nào mà nhìn ra được mình là một vị “phu nhân”, là phu nhân của ai.

Song đó chẳng phải điều quan trọng, Vương Cẩm Quan gạt mớ suy nghĩ linh tinh, chắp tay trước ngực theo hòa thượng: “Có, có vấn đề này vướng mắc trong lòng, không gỡ bỏ nó thì ta không ngủ được, vậy nên trễ thế này vẫn tìm đại sư nhờ giải đáp thắc mắc, xin làm phiền.”

Tri Tân nhoẻn miệng: “Ta vẫn chưa đi nghỉ, thế này không tính là quấy rầy, mời phu nhân vào.”

Y không đóng cửa, song Vương Cẩm Quan chủ động khép cửa lại.

Tri Tân nghe tiếng kẽo kẹt nhưng không phản ứng gì, y đi tới bàn, nghiêng người ra hiệu “Mời ngồi” với Vương Cẩm Quan, trong phòng không có nước nóng, đầu bếp đã lui đi, thuận theo thế thời, y cũng không dâng trà.

Vương Cẩm Quan đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn đăm đăm vào gương mặt y, ánh mắt tựa như gợn nước trong giếng cổ vào đêm trăng, toát lên một thứ cảm giác lạnh lẽo.

Ý thức của Tri Tân bỗng sinh ra một cảm xúc mãnh liệt, nữ nhân này đang quan sát y. Bị người ta soi xét như thể một món vật phẩm thật sự không phải trải nghiệm hay ho gì, song y không tỏ vẻ tức giận.

Người bị chọc giận là do bẩm sinh tính khí nóng nảy, hoặc là chột dạ bị chọc trúng tim đen, hai thứ ấy y đều chẳng phải, Tri Tân bình tĩnh như không, thản nhiên đón nhận tầm mắt của đối phương.

Gả cho Lý Di mười năm, số lượng phạm nhân từng bắt giữ và thẩm vấn lên đến hàng trăm, Vương Cẩm Quan tự nhận ánh mắt mình vẫn khá nhạy bén, song hòa thượng đối diện chẳng nóng chẳng giận, cứ đứng đó như một cây bông hình người, khiến cho nỗi nghi ngờ của nàng dần lắng xuống, định lực vững vàng như vậy, có thể thấy người này đã tu hành nhiều năm.

Đối diện với tâm tính như thế, nhuệ khí của nàng cũng chẳng làm được gì, Vương Cẩm Quan thu lại điệu bộ đối xử với phạm nhân kia, đi tới cung kính nói: “Lập thu năm An Định thứ năm, cách bức tường công đức của quý tự, ta từng trò chuyện vài câu cùng đại sư, đại sư còn nhớ ta chăng?”

Năm ấy Lý Di bất cẩn nhiễm phải thi khí trong lúc đang phá án, bọn họ nghe theo kiến nghị của lang trung, bèn đến chùa cầu nước suối thanh tịnh trên núi Vô Công về làm thuốc.

Đến nơi Lý Di đột nhiên nổi hứng đi lắc quẻ, trưởng lão chủ sự phụ trách đoán quẻ nói đây là quẻ nhân duyên tốt nhất, nàng và Lý Di đương nhiên đều vui vẻ.

Nhưng sau khi ăn xong, bọn họ tới sau núi tản bộ, Lý Di tiện tay hái cho nàng một đóa hoa dại, lúc đó nàng đang chuyên tâm phân tích vụ án nên lỡ tay bẻ mất cành hoa, Lý Di dường như thở dài, bên kia tường bất chợt vang lên giọng nói.

Đến bây giờ Vương Cẩm Quan vẫn nhớ, người lên tiếng có giọng điệu trêu cợt, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đỗi dịu dàng.

Y nói: “Hoa nở nên bẻ thì cứ bẻ, nữ thí chủ, hoa đã vì ngươi mà gãy, tình cảnh này, nên buông bỏ mọi việc, ngắm nhìn non sông tươi đẹp.”

Lúc đó Vương Cẩm Quan cũng hỏi một câu “Ai ở nơi đó”, chỉ là giọng điệu không cảnh giác đề phòng như lúc trong viện đêm nay.

Đối phương không trả lời mình là ai, mà chỉ nói một câu.

Lý Di cảm thấy suy nghĩ của y khác hẳn trưởng lão chủ sự, cho nên ngỏ ý muốn gặp y, ấy thế nhưng đối phương chỉ cười sâu xa: “Tương phùng có oán, chẳng thà không gặp.”

Vương Cẩm Quan nghe ra y đang ám chỉ mình, khi đó nàng không biết người kia là ai, chỉ mắng thầm trong bụng rằng tên lừa trọc này ăn nói linh tinh.

Mãi đến khi Lý Di đột ngột mất, nàng mới nhớ tới câu nói qua bức tường, quả thực như thể một lời tiên tri. Nàng trở lại Từ Bi tự hỏi thăm về vị cao nhân nọ, phương trượng nghe xong liền cười, bấy giờ nói ra một cái tên, bởi vì trong chùa ngoại trừ vị sư đệ trẻ tuổi kia thì chẳng có trưởng lão nào rảnh rỗi như vậy nữa.

Lúc này trong viện vắng vẻ không bóng người, nếu hỏi ai có thể trả lời được vấn đề này, vậy thì ngoại trừ bản thân nàng, cũng chỉ có Tri Tân mà thôi.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Vương Cẩm Quan lóe lên chút lửa nóng, nàng hỏi: “Núi Ngô xanh, núi Việt xanh, ngọn núi đôi bờ đưa đón quanh, đây là quẻ nhân duyên của ta, đại sư có còn nhớ năm ấy ngài giải như thế nào không?”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Núi Ngô xanh, núi Việt xanh, ngọn núi đôi bờ đưa đón quanh. —— Xuất phát từ《Trường tương tư》của Lâm Bô.

Bình luận

Truyện đang đọc