THANH XUÂN NỞ HOA VỪA LÚC YÊU ANH


Ngữ khí của Di Giai rất điềm đạm, nhẹ nhàng, nhưng đủ sức khiến cho mấy kẻ nhiều chuyện kia xấu hổ, ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Giai Ý và Hiểu Tâm thì thích thú đứng một bên cười.

Cho chừa thói đi ức hiếp người khác.

Chắc bọn họ nghĩ Di Giai rất dễ bị hiếp đáp vì vẻ ngoài quá mềm mại, yếu đuối.

Thực chất, Di Giai mạnh mẽ hơn bọn họ nghĩ nhiều.
Bình thường, cô đối với ai cũng thân thiện, vui vẻ.

Nhưng khi có người động chạm đến cô, nhất là sỉ nhục cô, nói những lời không đúng về cô, thì cô sẽ từ cục bông mềm trở thành khối băng rất cứng, ai đánh vào nhất định sẽ tự mình ôm đau đớn.
Trần Tiểu Kiều không nghĩ tới Di Giai lại có mặt mạnh mẽ gai góc như vậy, thân là một lớp trưởng gương mẫu, cô ta liền lên tiếng giảng hòa: “Di Giai, cậu đừng để ý mấy lời hai người bọn họ nói.

Cậu cũng đừng tức giận, mình sẽ nói hai cậu ấy xin lỗi cậu ngay!”
Tiểu Kiều nhìn về phía hai cô bạn mình ra hiệu, nhưng bọn họ lại có vẻ cứng đầu, không bằng lòng nói xin lỗi.
Di Giai cảm thấy miễn cưỡng không có ích gì, liền cùng Giai Ý, Hiểu Tâm rời khỏi.
“Xem ra hai cậu ấy không muốn xin lỗi tôi.

Nếu vậy cũng không nên làm khó!”
Nói rồi, cô tiêu sái rời đi, để lại vẻ mặt khó coi của ba người Tiểu Kiều.
Giai Ý, Hiểu Tâm sợ tâm tình cô không tốt, nên cứ sát một bên không rời, còn tìm nhiều đề tài vui vẻ để nói.
Di Giai không vạch trần hai cô bạn của mình.


Cô biết hai người họ thật lòng muồn tốt cho cô, nên cũng rất ý thức phối hợp, tựa hồ như những chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Đến căn – tin trường, Di Giai cùng với Hiểu Tâm, Giai Ý lấy thức ăn xong thì tìm một cái bàn ngồi xuống.
Cô đột nhiên khát nước, cho nên đứng lên đi lấy nước, còn hỏi Giai Ý và Hiểu Tâm uống gì, cô đi lấy luôn thể.
Đến chỗ lấy nước, cô lại vô tình gặp đám người Tiểu Kiều.
Cô coi như không thấy họ, chỉ chuyên chú việc lấy nước của mình.
Sau khi lấy xong ba chai nước, cô quay người rời đi.
Nhưng mà hành động làm lơ, xem như không thấy sự tồn tại của bọn họ, khiến cho Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan cho rằng cô chính là đang cố ý xem thường bọn họ, khiến bọn họ vô cùng tức tối.
Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan phối hợp với nhau, đi nhanh về phía Di Giai, vờ như đang nói chuyện nên không chú ý đến cô, rồi lại như không hề cố ý đổ ly nước cam đang cầm trên tay lên người Di Giai.
Di Giai bị nước cam hất đổ lên người, lại còn bị đổ lên vị trí nhạy cảm, khiến cho chỗ áo trước ngực bị ướt một mảng, mơ hồ lộ ra đường cong áo ngực bên trong.
Cô trừng mắt nhìn Chung Hiểu và Tiểu Lan, không ngốc đến mức cho rằng bọn họ sơ ý.

Bọn họ đâu phải không có mắt mà không thể nhìn thấy cô!
Hơn nữa, vừa rồi họ vẫn đứng nói chuyện cùng Tiểu Kiều, sao đột nhiên lại đi nhanh về phía cô?
Chung Hiểu và Tiểu Lan nở ra nụ cười đắc ý, lại ra vẻ giả tạo lau lau chùi chùi áo của Di Giai, thực chất là càng làm áo cô dơ thêm.
“Xin lỗi nhé! Bọn này cứ lo tám chuyện nên không để ý thấy cậu!”
Tiểu Kiều ở một bên cũng thấy rất hả dạ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra mình là một lớp trưởng tốt, nhanh chóng tiến đến hỏi han Di Giai: “Cậu có sao không Di Giai! Cậu cũng đừng trách Tiểu Lan và Chung Hiểu, hai cậu ấy chỉ là hơi vô ý thôi!”
Di Giai vô cùng tức giận, nhưng cũng chẳng có chứng cứ gì để chứng minh bọn họ là cố ý cả.
Lại thêm Tiểu Kiều đã mở lời như vậy, cô có thể làm gì đây, cãi cọ đôi co, hay hất nước cam lại lên người họ?
Mà ở căn – tin cũng đang có quá nhiều người, nếu cô làm um sùm lên, thì người thiệt thòi sẽ chỉ là cô.

Mọi người sẽ cho rằng cô đang làm quá lên, người ta không cố ý mà cô lại ra vẻ giận dữ để làm gì.
Cô biết Tiểu Kiều cũng chẳng thiện ý gì với cô, chỉ là giả vờ như vậy mà thôi.
Giác quan của con gái rất nhạy, từ chuyện lúc sáng Lâm Phong giúp cô, đến chuyện ở trong nhà vệ sinh, cô nhận thấy ánh mắt Tiểu Kiều nhìn cô đã không còn như trước, trở nên địch ý hơn rất nhiều.
Cho nên, cô không muốn đóng vai người xấu, để Tiểu Kiều diễn tròn vai người tốt.

Di Giai cuối cùng cũng nhịn xuống, khoát khoát tay ý bảo không sao, lại dùng cánh tay che chắn phần áo ướt của mình.
Đúng lúc cô định rời đi, thì đột nhiên cảm nhận thân thể mình ấm áp hơn nhiều.
Cô ngước nhìn lên, là Lâm Phong.

Anh đã cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi khoác lên người cô, để che chắn cho cô khỏi bị mọi người để ý vết ướt nhạy cảm trên áo.
“Ổn không?” Anh hỏi.
Cô gật gật đầu, ý bảo mình không sao.
Anh không nói gì thêm, lạnh lùng liếc nhìn mấy người Tiểu Kiều rồi dắt tay cô đi.
Toàn bộ học sinh có mặt ở căn – tin như muốn bùng nổ rồi.
Có nhiều người nhận ra được hai nhân vật chính vừa rồi là người đứng đầu và người đứng hạng hai toàn trường Di Giai và Lâm Phong càng thêm phấn khích.
Má ơi một màn vừa rồi là sao? Nam thần lấy áo khoác lên người nữ thần, còn nghênh ngang kéo tay nữ thần rời đi!
Hai người đó yêu nhau sao?
Đã đẹp trai xinh gái, còn học giỏi! Mẹ nó tính cho người khác ngưỡng mộ chết luôn sao!
Một số người thích thầm Di Giai và Lâm Phong thì trong lòng ganh tị khó chịu vô cùng, không cam tâm, chính là không cam tâm!
Hàn Tuấn, Lục Huy, Cao Vĩnh Gia đi cùng Lâm Phong, vừa hay chứng kiến cả một màn vừa rồi.
Hàn Tuấn, Lục Huy đương nhiên biết rõ quan hệ giữa Lâm Phong và Di Giai là thế nào.

Chỉ có Cao Vĩnh Gia vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch nhìn hai người họ.
Hàn Tuấn, Lục Huy thương tình, bố thí cho Cao Vĩnh Gia cái gật đầu xác nhận rằng những gì cậu nghĩ trong đầu là đúng.
Sau đó, cả ba cũng nhanh đi theo Lâm Phong.
Tiểu Kiều nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, trong lòng chết lặng.
Cô ta nhớ đến ánh mắt vừa rồi của anh nhìn cô ta không chút cảm tình, tất cả chỉ toàn là sự lạnh nhạt ghét bỏ.
Tại sao chứ? Cũng đâu phải cô ta gây ra chuyện!

Tại sao chứ? Tại sao phải là Di Giai mà không phải là cô ta?
Trải qua chuyện vừa rồi, sự căm ghét cô ta dành cho Di Giai càng thêm tăng cao…
Di Giai cứ thế để mặc cho Lâm Phong dắt mình đi, ngoan ngoãn nép phía sau anh, cúi đầu thật thấp để che giấu sự bối rối hiện tại.
Cô lại nhìn xuống người mình.

Anh hơn một mét tám, còn cô chỉ tầm một mét sáu, nên mặc áo của anh vào, cô như trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn.
Nhưng mà cô lại thấy đây là chiếc áo đẹp nhất từ trước đến nay của cô!
Chiếc áo của chàng trai cô thích!
Lâm Phong cuối cùng đưa Di Giai đến chỗ Giai Ý và Hiểu Tâm.
Bản thân anh cùng với Hàn Tuấn, Lục Huy, cùng với Cao Vĩnh Gia cũng coi như ngồi xuống an vị ở chỗ mấy cô gái luôn.
Hai cô gái nãy giờ ngồi ở góc khuất, chỉ nghe ồn ào nhưng không rõ sự tình, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong đi cùng Di Giai, mà cô còn đang khoác áo của anh thì ngạc nhiên vô cùng:
“Có chuyện gì vậy Di Giai? Vừa nãy ồn ào là hai người sao?”
Di Giai lúc này coi như lấy lại được chút bình tĩnh, ngồi xuống kể lại chuyện vừa xảy ra, nhưng cô không dám khẳng định là hai người kia cố ý.

Còn có Lâm Phong ở đây, cô không muốn chưa có bằng chứng rõ ràng đã vội vu oan cho người khác.
Nhưng Giai Ý và Hiểu Tâm lại không nghĩ vậy, hai cô ấy khẳng định chắc chắn là Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan cố ý.
“Lại còn không cố ý? Rõ ràng là bọn nó còn ghi thù chuyện lúc nãy ở nhà vệ sinh!”
“Tao cũng thấy vậy! Cũng thật là, rõ ràng người sai là bọn nó, sao lại còn làm ra mấy chuyện xấu xa này!”
Lâm Phong nghe cái gì mà cố ý, cái gì mà chuyện ở nhà vệ sinh, liền hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì? Ở nhà vệ sinh làm sao?”
Di Giai lắc lắc đầu bảo Giai Ý và Hiểu Tâm đừng nói, cô không muốn Lâm Phong biết chuyện cô bị mắng có liên quan đến anh.

Lại thêm, ở đây còn có mấy chàng trai khác.

Chuyện cô bị mắng cũng không tốt đẹp gì!
Giai Ý cũng do dự, nhưng nhìn ánh mắt kiểu “cậu thử không nói xem” của Lâm Phong, nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng cũng kể sạch sành sanh mọi chuyện.
Di Giai lặng lẽ ôm mặt, xấu hổ chết cô rồi!
Cao Vĩnh Gia nghe có người động đến em họ mình, cũng sắp nổi điên lên rồi.
Mấy cái người kia, vậy mà dám dùng những lời lẽ không hay mắng cô!

“Tức chết tôi rồi! Dám mắng em gái tôi! Tôi phải cho bọn họ biết lễ độ!”
Cao Vĩnh Gia vừa nói vừa đập bàn đứng lên, liền bị Lâm Phong ngăn lại: “Thế nào? Cậu định đi đánh bọn họ à?”
Cao Vĩnh Gia khựng lại.

Cũng đúng, bây giờ cậu không bằng không cớ, đến đó thì làm được gì? Đánh người cho tới khi nhận tội sao? Đánh con gái hay ho gì chứ!
Lâm Phong ngược lại vẻ mặt lại vô cùng bình thản, không nhìn ra là anh đang nghĩ ngợi suy tính gì.
Nhưng có trời mới biết, bên trong anh đang tức giận đến mức nào.

Chung Hiểu và Từ Tiểu Lan không phải là con gái thì anh đã đập cho một trận sống dở chết dở rồi!
Anh đột nhiên hỏi: “Lúc đó còn ai ở nhà vệ sinh nữ cùng các cậu nữa không?”
Di Giai, Giai Ý, Hiểu Tâm nghĩ ngợi một chút.

Lúc đó họ cũng không để ý lắm, hình như là ngoài đám người Tiểu Kiều và bọn cô ra, không còn ai nữa thì phải.
Mấy cô gái nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu.
Di Giai lại sợ mọi chuyện ầm ĩ lên, liền dĩ hòa vi quý: “Thôi cho qua đi! Cũng không phải chuyện gì lớn!”
“Tức thật, dễ dàng cho qua vậy sao?” Giai Ý vẫn chưa thể nguôi giận nói.
“Con gái đúng là bụng dạ hẹp hòi, đáng sợ quá!” Hàn Tuấn, Lục Huy lè lưỡi.
“Đừng có đánh đồng! Bọn này không có vậy nha!” Hiểu Tâm mọt sách cũng không nhịn được mà trừng mắt nhìn Hàn Tuấn.
Hàn Tuấn vôi vàng đính chính lại: “Đúng, đúng, là mấy người kia thôi! Ba cô gái nhóm chúng ta đặc biệt xinh đẹp, tốt bụng nha!”
Mọi người lại tiếp tục nhao nhao lời qua tiếng lại ầm ĩ một trận.
Riêng Lâm Phong vẫn trầm mặc.
Di Giai có thể không ghi thù, cho qua như thế.

Nhưng anh lại không được tốt tính, chuyện này anh nhất định làm cho ra lẽ.

Chỉ có anh mới có quyền ức hiếp cô, còn lại, ai cũng không được phép!


Bình luận

Truyện đang đọc