THANH XUÂN NỞ HOA VỪA LÚC YÊU ANH


Từ sau lần đó phát sinh chuyện lùm sùm với Tiêu Lãm, thì ngày tháng đại học của Di Giai coi như trôi qua yên bình.

Sáng đi học, chiều về gặp Lâm Phong, buổi tối còn được cùng anh đi chơi khắp nơi, cuối tuần thì cô về thăm ba mẹ.
Về phần Lâm Phong, thời gian này mối quan hệ của anh và gia đình đã tiến triển tốt hơn nhiều, đặc biệt là với bác hai.

Anh cũng đã thoải mái khi đối diện với họ, thỉnh thoảng cũng về thăm nhà.
Cứ thế một năm đã trôi qua, đã đến thời điểm anh thi đại học.
Di Giai đối với chuyện này còn căng thẳng và lo lắng hơn cả Lâm Phong.

Gần đến ngày thi, cô còn bắt anh phải tập trung ôn tập, không được lơ là.
Lâm Phong ngược lại, tinh thần rất thoải mái.

Anh vốn không thấy chút áp lực nào.
Cuối cùng ngày thi cũng đến.
Sáng sớm, Di Giai cùng Lâm Phong đến điểm thi.

Cô luôn túc trực bên ngoài cổng trường, nhất quyết không chịu về.

Cô muốn là người cùng anh đồng hành trong những chuyện trọng đại này.
Cứ thế Lâm Phong thi hai ngày, Di Giai cũng cùng anh lăn lộn hai ngày.
Lâm Phong đã thi xong, nhưng Di Giai vẫn cảm giác không yên tâm.

Cô cứ hỏi đi hỏi lại xác nhận đủ thứ vấn đề, nào là anh có ghi tên không, ghi đúng mã số không, có làm hết bài không, có kiểm tra kỹ không.
Lâm Phong chỉ biết cười bất lực: “Em đừng lo lắng.

Anh đảm bảo sẽ vào TH.”
Có câu khẳng định này của anh, cô coi nhu yên tâm.

Từ trước đến nay, anh đều nói được làm được.

Nếu anh đã nói đậu, vậy chắc chắn đậu.
Cuối cùng cũng đến ngày có kết quả.

Lâm Phong dĩ nhiên trở thành sinh viên TH, anh còn là người có điểm thi cao nhất lần thi này.

Di Giai biết kết quả, vui mừng cứ như chính mình thi đậu năm ấy, thậm chí còn hưng phấn hơn.

Cuối cùng giấc mơ cùng nhau vào đại học TH của cả hai đã thành hiện thực rồi.
Cả đám đã kéo nhau đi ăn để chúc mừng Lâm Phong.

Trải qua mọi chuyện, cuối cùng rồi Lâm Phong cũng đã tìm lại được tương lai của mình.
“Chúc mừng Phong ca! Hôm nay anh nhất định phải uống đấy!” Lục Huy rót đầy ly rồi đưa cho Lâm Phong, muốn anh cạn.
Hàn Tuấn, Cao Vĩnh Gia cũng quyết chơi tới bến: “Nào hôm nay ai không uống đừng hòng ra khỏi quán này!”
Lâm Phong sợ Di Giai không thích, vẫn hỏi ý kiến của cô trước: “Em có muốn anh uống không?”
Di Giai cười: “Hôm nay là ngày vui mà, anh cứ uống đi.

Cùng lắm chúng ta bắt taxi về thôi.” Ngày vui thế này, cô dĩ nhiên không cản anh chơi với bạn bè rồi.
Lục Huy lắc đầu: “Có bạn gái khổ sở thế nhỉ? Muốn uống phải xin phép nữa à?”
Lâm Phong uống một hơi nửa ly rồi dừng lại đáp: “Cậu không biết, cái này gọi là tôn trọng, cũng là việc đàn ông nên làm.

Bản thân cậu ăn chơi để người phụ nữ của mình không vui thì xem như bỏ đi rồi.”
Cao Vĩnh Gia và Hàn Tuấn cũng hiểu đạo lý này, gật gù: “Chí phải, cạn ly nào!”
Cánh đàn ông hôm nay được phóng thích, vui vẻ thả ga với nhau, cánh phụ nữ thì gom lại chuyện trò rôm rả.
“Nè, cuối cùng hai người cũng được như ý, cùng nhau học cùng một trường đại học rồi.” Hà Nhi vừa nháy mắt vừa nói.
“Đúng vậy, bây giờ có bạn trai đồng hành, tao không cần cảm thấy bản thân mình là đồ kỳ đà nữa.” Di Giai nói.

Thật sự có những lúc cô đi cùng Hàn Tuấn và Hiểu Tâm, cảm thấy rất ngại.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô có Lâm Phong bên cạnh, có cặp có đôi, không còn thấy dư thừa.
“Nói đi cũng phải nói lại, tao hỏi thật, mày và Lâm Phong đã… chưa?” Giai Ý tò mò.
Di Giai đang uống ngụm nước, nghe Giai Ý hỏi suýt thì sặc.

Cô xấu hổ: “Mày nhiều chuyện thật đấy.

Ai lại đi hỏi mấy chuyện này.”
“Nhưng mà có hay chưa?”
“Chưa… bọn tao vẫn chưa đến mức đó.” Di Giai ngại ngùng.
Giai Ý trố mắt kinh ngạc, cô không thể ngờ được Lâm Phong và Di Giai ở cùng nhau nhiều lần như vậy, trai đơn gái chiếc vậy mà lại không làm thật sự trong sáng.

Trong khi cô và Cao Vĩnh Gia chỉ mới ở cùng một lần, đã phát sinh chuyện nam nữ rồi.

“Lâm Phong không phải không được đấy chứ?”
Di Giai: “…” Cô không thể hiểu trong đầu con bé Giai Ý này chứa cái gì nữa? Cô ho nhẹ: “Mày điên à, chẳng lẽ không làm loại chuyện đó thì không được?”
“Chứ còn sao nữa? Ở cùng nhau lâu như vậy, mà Lâm Phong nhà mày có thể nhịn được, thật sự không tin nổi.”
Di Giai xua xua tay, muốn cắt ngang đề tài này.

Được hay không, chính cô biết rõ.

Anh chẳng qua còn chờ cô gật đầu thôi, chứ cũng chẳng phải cừu non nai tơ gì đâu.

Nếu không, cô cũng chẳng bị anh chiếm tiện nghi rồi còn muốn khóc thét mỗi lần giúp anh… giải quyết.
Hiểu Tâm và Hà Nhi tâm hồn trong sáng, đối với loại đề tài này, thật sự là không nghe nổi.

Cả hai đều đỏ mặt tía tai, giả vờ ta đây không nghe không hiểu gì hết.
Di Giai đột nhiên muốn trêu Hiểu Tâm: “Còn Hiểu Tâm này, sao mày không hỏi nó lại cứ nhằm vào tao?”
Hiểu Tâm đang yên lành tự dưng bị lôi vào cuộc, ho sặc sụa: “Liên quan gì đến tao nữa?”
Giai Ý cười ha hả: “Con bé này ấy hả, tao đoán chừng là giữ thân như ngọc, cho nên không cần hỏi nữa.”
Di Giai cũng bật cười, về chuyện này cô đồng ý với Giai Ý.

Hiểu Tâm chính là kiểu con gái truyền thống lễ giáo, loại chuyện này hẳn là vẫn chờ đến khi kết hôn.
Hiểu Tâm không thể tiếp nhận nổi những chuyện này nữa, cô dứt khoát không để ý tới hai con bạn đang nhăng cuội kia nữa.

Cô đây là hoàn toàn trong sáng nha, đọc tiểu thuyết đến mấy chương này cô còn lướt qua không dám đọc nữa là!
Cả đám ngồi nói chuyện cười đùa thêm một lát nữa, thì ra về.
Hậu quả của việc chơi tới bến chính là phải bắt taxi về vì ai cũng không thể lái xe.
Thật ra Lâm Phong vẫn còn tỉnh, vừa rồi anh cũng uống không nhiều, nhưng Di Giai vẫn kiên quyết không cho anh lái xe.
Về đến nhà anh, cô vào bếp pha cho anh ly chanh mật ong để giải rượu.

Cô sợ anh sẽ bị đau đầu.
“Anh uống đi.” Cô đưa anh ly nước chanh rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Ừ.” Lâm Phong nhận lấy ly nước rồi ực một hơi.
Uống xong, anh nói cô lên lầu tắm rửa, còn anh sẽ tắm ở dưới này.
Ở trong phòng tắm, Di Giai lại nhớ đến lời Giai Ý nói.


Cô và Lâm Phong yêu nhau đã lâu, cũng đã ở riêng với nhau nhiều lần, cũng đã làm nhiều việc, chỉ còn thiếu bước cuối cùng đó thôi.
Anh không ép buộc cô, nhưng cô cũng biết anh là đàn ông đang trong độ tuổi dồi dào tinh lực.

Mà cả hai ở cạnh, cô cũng thấy anh nhẫn nhịn rất cực khổ.
Có điều, hiện tại có phải quá sớm không?
Cô còn nghe nói, lần đầu có chút đau nên hơi e sợ.
Thế nhưng, lời nói của Giai Ý cứ văng vẳng: “Mày cũng thấy Lâm Phong thu hút ong bướm như vậy, mày cứ bắt cậu ta nhịn coi chừng có ngày bị hồ ly tinh câu dẫn thì toang.”
Không phải cô không tin anh, chỉ là cô không tin tiểu tam, trà xanh ngoài kia mà thôi.
Hơn nữa, sớm muộn gì cô cũng thuộc về anh.

Nếu vậy, bây giờ hay sau này cũng đâu nhiều khác biệt?
Nhưng mà, ba mẹ cũng từng nhắc nhở cô bên ngoài phải biết giữ thân.

Cô thế này có phải có lỗi với ba mẹ không nhỉ?
Haizz khó nghĩ quá đi thôi.

Di Giai bắt đầu đấu tranh tư tưởng gay gắt.

Thế này cũng không được, thế kia cũng không được.
Di Giai cứ thế ở một lúc lâu trong nhà vệ sinh.

Cuối cùng, cô đã đưa ra quyết định, hít một hơi thật sâu rồi bước ra.
Nhìn quanh, chưa thấy Lâm Phong lên, cô thở phào, phóng nhanh lên giường, quấn chăn che kín người.
Lúc sau, Lâm Phong trở lại.

Thấy Di Giai ở trên giường quấn chăn làm ổ, anh đi đến chỗ cô: “Sao lại quấn chăn kín thế? Em lạnh à”
Di Giai cố gắng giữ bình tĩnh: “Có… có hơi lạnh.” Thật sự thì cả người cô đang nóng bừng bừng đây.
Lâm Phong cảm thấy Di Giai có chút lạ, giống như thể đang giấu anh cái gì đó.
“Không đúng, em có gì đó không bình thường.” Anh nói.
Di Giai ấp úng: “Đâu có… em… em bình thường mà.”
Sự ấp úng của cô càng làm anh thêm nghi ngờ, càng khẳng định cô bạn gái nhỏ nhà mình lại định bày trò gì nữa.
Lâm Phong nghĩ Di Giai đang giấu gì đó trong chăn, nếu không cô sẽ không cố thủ như vậy trên giường.

Anh bất ngờ giật chăn ra khỏi người cô.
Đập vào mắt anh là hình ảnh cô chỉ quấn mỗi khăn tắm trên người.

Quả thật là bất ngờ.

Ngày thường cô luôn rất xấu hổ, không bao giờ dám chủ động để anh thấy thân thể của mình.
“Sao em… em không mặc quần áo?” Anh khẽ hấng giọng.

Di Giai đột ngột bị vạch trần, mặt đã đỏ tới mang tai.

Cô lí nhí nói không thành lời: “Em… em…”
“Em thế nào? Hửm?” Lâm Phong càng lúc càng đi đến gần chỗ Di Giai, cũng càng lúc càng sắp mất khống chế, phần vì men rượu còn trong người, phần vì cô gái nhỏ nhà anh hôm nay còn dám chủ động câu dẫn anh mà là lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Di Giai hít thở sâu, cố gắng lấy hết can đảm đến ôm chầm lấy Lâm Phong, nhỏ giọng: “Em… em đã… sẵn sàng rồi…”
Da thịt mơn mởn của cô kề sát vào người anh khiến anh cảm thấy máu nóng toàn thân.

Đầu óc có hơi bấn loạn, nhưng vẫn cố gắng phân tích câu nói của cô.
Tình cảnh này, anh đương nhiên hiểu được ý cô muốn nói là gì.
Anh hơi căng thẳng hỏi lại: “Em… em chắc chứ?”
Di Giai đỏ mặt gật đầu.

Cô đã nghĩ kỹ rồi.

Trao cho anh, cô sẽ không hối hận.
Lâm Phong chỉ chờ có thế, lập tức vào thế tiến công.

Anh xoay người đè cô xuống dưới thân mình.

Đôi mắt anh nhìn cô đục ngầu, như chỉ muốn ngay lập tức ăn cô đến xương cũng không nhả.
Anh đã nhẫn nhịn chờ đợi cô bao lâu nay, cuối cùng cũng chờ đến lúc cô sẵn sàng cho anh rồi.
Cô ở dưới thân anh e lệ càng thêm quyến rũ hơn bao giờ hết.

Anh không chờ được nữa, cúi người tìm kiếm môi cô.

Nụ hôn của anh quá mãnh liệt và cuồng nhiệt khiến cô suýt chút thì không theo kịp.
Môi lư.ỡi dây dưa một trận, anh mới buông cô ra, lại từ từ dời nụ hôn sang nơi khác, từ trán, mắt, mũi, cho đến vùng cổ trắng nõn và xương quai xanh quyến rũ.
Nụ hôn của anh di chuyển từ từ khắp cơ thể, khiến cho Di Giai cảm giác như có điện xẹt.

Hô hấp cô càng lúc càng nặng nề, cơ thể cũng bắt đầu có những cảm giác lạ.
Cho đến khi, cô kêu lên một tiếng vì đau, nước mắt cũng bắt đầu rơi.

Cô hoàn toàn thuộc về anh.
Đau đớn qua đi, là lúc những cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong cơ thể.

Cô cong người phối hợp với anh, đón nhận từng chuyển động của anh.
Lần đầu tiên của cô, vậy là đã chính thức trao cho anh.
Lần đầu tiên, tuy đau, nhưng đáng nhớ.
Lần đầu tiên, cùng với người đàn ông cô yêu, cũng yêu cô rất nhiều, nếm trải cảm giác hòa thành một, cả thể xác lẫn tâm hồn..


Bình luận

Truyện đang đọc