Tuyết Liễu khẽ run trước sát khí khó mà cưỡng lại được của Dật Hoàng.
Chân run run bất giác lùi về sau cả chục bước.
"Định chuồn?" giọng âm lãnh không có chút nhiệt của Dật Hoàng vang lên, khiến họ không khỏi rét run, trán tự động rơi mồ hôi lã chã.
Tôn Sơn Hạ tức tốc chạy đến bên cô gái đang ngất xĩu nằm yên ở dưới sàn lạnh lẽo, gương mặt đầy tức giận quét mắt nhìn bọn họ hét lớn: "Lũ thối nát này, chúng mày DÁM "
Tuyết Liễu cúi mặt bối rối, làm sao mà Cô ta không biết Tôn Sơn Hạ cho được, cô ta có thể không biết Lưu Ý Viên nhưng ít nhất Tôn Sơn Hạ thì nhất định phải biết vì anh cả của Tôn Sơn Hạ - Tôn Trì Phong, 1 cái tên càng quét các công ty bất động sản ở ngoại quốc ( nước ngoài) lẫn trong nước khiến các doanh nhân khi nghe thấy tên Anh ta đều phải rét run dè chừng, trong đó có cả Ba Cô ta - Tuyết Sơn Hải, cô ta từng nghe cha kể lại rằng "Tôn Gia" là gia tộc không nên đụng vào vì 2 năm về trước các công ty của ba cô ta đều bị Tôn Gia làm cho phá sản, lâm vào ngõ cùng, vô cùng khốn đốn, khó khăn lắm mới hồi phục lại và trụ cái chân vững chắc trong thị trường như bây giờ, nếu có gặp thì đừng nên đắc tội.
Cái tên Tôn Trì Phong đó còn là hảo anh em của Ngao Trạch Vũ, chỉ cần 2 người họ tâm trạng nổi hứng liền có thể khiến cho các doanh nghiệp lớn nhỏ đều bay màu.
Tuyết Liễu nhớ lại mà sởn cả gai óc...!
Cái tên Tôn Trì Phong và Ngao Trạch Vũ như là cơn ác mộng trong giới thị trường.
Cho dù 5 năm hay 10 năm sau 2 cái tên đó đều phải khiến người khác khiếp sợ.
Tuyết Liễu trán đổ đầy mồ hôi, khẽ run mình, lòng thầm cầu nguyện bản thân đừng dính líu bất cứ việc gì liên quan đến "Tôn gia" nếu không...ba cô (Tuyết Liễu) sẽ không nể mặt là con ruột hay con gái cưng mà từ mặt.
Như Hoa đứng gần Tôn Sơn Hạ nhất, nghe Tôn Sơn Hạ chửi mình là "bọn thối nát" liền nổi điên hai mắt đỏ ngầu nhào đến nhe răng vung móng vuốt, hừ lạnh nắm lấy tóc Tôn Sơn Hạ giật ngược ra sau vừa cào cổ vừa căm ghét chửi bới: "Mày dám gọi bọn này là đám thối nát, con đ* hôm nay tao sẽ đám cho mày nát mặt"
Tuyết Liễu giật mình khi thấy Như Hoa ra tay với người không nên đụng vào liền dựng tóc gáy, muốn lên tiếng nhưng đành lại thôi.
Dù sao Như Hoa cũng đã đánh rồi, nhắc cũng chả cứu vãn được gì.
Cô ta làm thì để cô ta chịu, mình can có khi sẽ dính líu đến.
Tuyết Liễu không nghĩa khí, lùi về sau để mọi việc cho 1 mình Như Hoa gánh.
Như Hoa ra tay quá nhanh, Dật Hoàng do ngồi đỡ Lưu Ý Viên nên không kịp trở tay khiến cho Tôn Sơn Hạ phải chịu vài vết cào cấu của Cô ta.
Đôi mắt sắc bén nhìn gương mặt ngây thơ của Tôn Sơn Hạ gầm gừ.
Thật chướng mắt!
Cô ta được nước làm tới lại vung tay lên, chuẩn bị hạ tay xuống gương mặt nhìn phát chương kia thì đã bị Dật Hoàng 1 tay bắt lấy, kéo tay Cô ta dùng lực mạnh đẩy văng cả người Cô ta ra sau, khiến đầu của Như Hoa đập vào tường.
Như Hoa choáng váng dựa vào tường trượt xuống nền gạch lạnh lẽo, ôm trán hét toáng lên.
Cô ta hạ bàn tay đang ôm trán xuống, kinh hãi khi thấy bệt máu trên tay mình, sự tức giận tuôn trào tuột cùng, mặt dữ tợn gầm lớn như sắp hoá thành 1 con thú mất lý trí, bàn tay dính máu chống lên vách tường dùng sức đứng dậy thở hổn hển ngực phập phồng lên xuống.
Nghiến răng nghiến lợi, từng câu nói phát ra như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện.
"DẬT HOÀNG! CẬU LÀ CÁI CHÓ GÌ MÀ DÁM ĐẨY TÔI, ĐÂY LÀ CHUYỆN CỦA TỤI NÀY, CẬU...BÂY GIỜ LIỀN CÚT RA KHỎI ĐÂY.
NẾU KHÔNG....NHƯ HOA TÔI LIỀN KHÔNG KHÁCH SÁO!!!"
Dật Hoàng không sợ, trái lại còn hừ lạnh: "Không liên quan? Cô dám đánh VIÊN VIÊN CỦA TÔI lại còn đánh cả người Tôi coi là em gái - Thượng Khiết My.
Đây là không liên quan? Hừ! Nếu cô đã đụng vào 2 người họ thì hôm nay Dật Hoàng tôi không nể cô là con gái mà nương tay đâu.
NHƯ HOA!"
Như Hoa ngạo mạn nào có chịu thua, tay chống hông chỉ vào mặt Dật Hoàng, không nể nang mà đe doạ:
"Nếu hôm nay Cậu dám làm tôi bị thương dù chỉ là 1 cọng tóc, tôi liền kêu Ba tôi dừng hợp tác với công ty của Ba cậu, Dật Thiếu Tôi khuyên Cậu nên biết điều mà cút đi, đây là chuyện giữa bọn tôi, nếu cậu không đi sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ba của Cậu đấy.
DẬT THIẾU À"
Dật Hoàng cảm thấy Cô ta hết sức đề cao giá trị của gia đình mình (Như Hoa) liền cười lớn: "Cô nghĩ với 1 Như gia nhỏ nhoi mà cũng làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Ba tôi sao? Thật nực cười! Tôi nghĩ để làm gia đình tôi suy sụp, Cô nên về nhà ngủ 1 giấc là vừa.
Còn bây giờ...TẤT CẢ CÁC NGƯỜI NÊN CHUẨN BỊ TINH THẦN TRẢ GIÁ ĐI"
Vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào từng người: "Đâu, để tôi ghi nhớ mặt từng người xem nào.
123456...thế mà có tận 7 con não cá vàng ăn hiếp 2 tiểu công chúa"
"Ỷ đông hiếp yếu.
Hay bản thân sợ không đấu lại?"
"Nếu đã vậy....Dật Hoàng tôi sẽ không coi các người là con gái mà nhân nhượng đâu.
Cũng có thể...xem tôi đây là LẤY MẠNH HIẾP YẾU"
Tuyết Liễu đứng trầm mặc lúc này mới lên tiếng, khuôn mặt chán ghét liếc nhìn Tôn Sơn Hạ 1 cái rồi dời mắt đi, nhìn Dật Hoàng đàm phán.
"Đây là chuyện giữa bọn tôi và con nhỏ thối tha nghèo hèn Thượng Khiết My kia, là do Cô ta không liên quan nhưng lại xông vào chửi bọn tôi, đánh cô ta như vậy đã là nhân nhượng lắm rồi.
Hừ!" Tuyết Liễu vừa nói vừa đưa tay chỉ vào người Thượng Khiết My và Lưu Ý Viên đang bất tỉnh không có ý thức.
Dật Hoàng siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên ẩn hiện dưới tay áo sơ mi mắt đỏ ngầu giọng rét lạnh: "Nhân nhượng? HAY CHO MỘT CÂU NHÂN NHƯỢNG.
ĐƯỢC!...HÔM NAY LÃO TỬ SẼ CHO ĐÁM NGU XUẨN CÁC CÔ BIẾT ĐƯỢC SỰ NHÂN NHƯỢNG CỦA BỔN THIẾU GIAAAA"
____________________.